Đàn bồ câu duỗi hai cánh bay xẹt qua những mái nhà màu vàng, Yến Thanh Đường chụp lại khoảnh khắc đó, bức ảnh ghi lại khoảnh khắc tự do của chúng nó.
“Trưa nay muốn ăn gì không?” Túc Chinh đột nhiên hỏi cô.
Yến Thanh Đường nghe hiểu ý, hỏi ngược lại anh: “Anh có đề cử gì sao?”
“Bỗng nhớ ra.” Túc Chinh ngửa đầu nhìn những chú bồ câu trên trời, chậm chạp nói, “Có một quán ăn lâu đời bên cạnh thành phố cổ này, súp bồ câu nhà họ rất nổi tiếng.”
“Anh tàn nhẫn thật đó, nhìn bồ câu nhớ món súp bồ câu.” Yến Thanh Đường cười khẽ một tiếng, lại chuyển chủ đề, háo hức hỏi anh, “Ngon không?”
“Siêu ngon.” Vừa nói, anh vừa nhìn Yến Thanh Đường đang tháo chiếc Sony xuống, treo lên cổ anh, dây đeo máy ảnh nặng trĩu xuống, anh mờ mịt dùng tay nâng lên, nhìn Yến Thanh Đường, “Cô làm gì vậy?”
“Nặng quá, anh cầm giúp tôi một lát đi.” Yến Thanh Đường thả lỏng cổ tay, giọng điệu biếng nhác, “Để trao đổi, tặng anh một món đồ này nè.”
Cô thả tay ra rồi lục trong túi ra một chiếc kính râm lục giác Cartier, tròng kính chuyển màu trà đẹp mắt, hai bên gần gọng kính có gắn đầu báo săn đặc trưng.
Cô gỡ kính râm tự tay đeo lên cho Túc Chinh, đầu ngón tay khẽ đẩy nó lên sống mũi, động tác đầy quyến rũ.
“Ôi chao, trong mắt anh đều là tôi.” Yến Thanh Đường nói hết một câu đầy ẩn ý, mặt đối mặt trong mắt kính rồi cười cười.
Khoảnh khắc này, quang ảnh bị thay đổi, thế giới trước mắt Túc Chinh như thể được bao phủ bởi một lớp lọc màu, nhất là nụ cười của Yến Thanh Đường.
Túc Chinh không quen lắm, nhưng vừa mới nâng tay lên đã bị Yến Thanh Đường ngăn cản, nhíu mày nói: “Không được gỡ xuống, rõ ràng nhìn rất đẹp mà.”
“Đây là của cô.” Động tác gỡ kính râm xuống của Túc Chinh dừng lại, dù cho trong lòng vẫn còn kháng cự.
“Cái này đã là gì. Tôi đeo qua rồi nên anh không thể mang nữa sao?” Yến Thanh Đường rõ ràng đang hiểu sai ý, “Đây là kiểu kính unisex, anh để ý đến cái này nữa sao?”
Túc Chinh lúng túng đáp: “Không phải.”
Yến Thanh Đường nhìn chăm chăm anh thật lâu, mới nhận ra dáng vẻ như trai nhà lành bị trêu chọc của anh thì phản ứng lại được, nhìn anh nhếch mi: “Sao nào, tôi mang rồi nên lòng rối loạn?”
“Không có chuyện đó.” Cũng không nói đến chuyện sẽ trả cô, Túc Chinh xoay người đi về phía trước.
Yến Thanh Đường mỉm cười đuổi theo, đi đằng sau anh vừa nói: “Tôi muốn đi xem lễ mở cửa thành, chờ đến trưa rồi lại đi súp bồ câu.”
Buổi sáng trước khi đi ra ngoài, hai người đã ăn đơn giản ở trong khách sạn, nên lúc này cũng không đói lắm.
“Được.” Túc Chinh không quay đầu lại nhưng vẫn đáp lời cô, “Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu cùng tà dương đỏ thôi.”
“Chiến đấu cái gì?” Yến Thanh Đường nghi hoặc hỏi.
Túc Chinh không trả lời, nhưng Yến Thanh Đường nhanh chóng sẽ biết được thôi.
Mười giờ rưỡi, ở cửa đông thành phố Cổ Kashgar, nghi thức mở cửa thành đúng giờ trình diễn.
Lúc bọn họ đến đã khá muộn, các vị trí tốt đã sớm bị người khác chiếm chỗ, dường như chỉ còn có thể nhìn thấy đầu người, căn bản không chen vào được.
Ngoài ra còn có nhóm người cao tuổi của hội tà dương đỏ đùn đẩy chen lấn, đang cầm điện thoại quay chụp, một ông cụ trong số họ thậm chí còn trèo lên cây đặng nhìn cho rõ hơn…..
“Tôi không chiến đấu nữa đâu.” Yến Thanh Đường liên tục xua tay, “Xa thì chịu xa vậy.”
Khoảng cách khá xa, bọn họ nhìn cũng không rõ ràng lắm. Các diễn viên mặc áo giáp cổ đứng trên tường thành, bên cổng thành có hơn chục cô gái Uyghur mặc trang phục lụa Etles nhảy múa theo điệu nhạc, vòng eo các cô ấy rất mềm mại, mũi chân kiễng lên, bước nhảy linh hoạt.
Bên cạnh các cô gái đều có các chàng trai trẻ người Uyghur mặc quần áo trắng, đầu đội mũ hoa, cũng có những ông lão có gương mặt bể dâu đang gõ trống.
Buổi biểu diễn chỉ kéo dài hơn mười phút là xong, Yến Thanh Đường cách quá xa, cả quá trình chỉ thấy qua quýt, vẫn chưa đủ thỏa mãn.
Xem biểu diễn xong, Yến Thanh Đường lại đi đến cái bưu điện gần thành phố cổ Kashgar, theo thường lệ gửi bưu thiếp cho các bạn bè của mình, còn đóng chồng các con dấu ngày, tháng năm, dấu phong cảnh và dấu kỷ niệm.
Có một ắt có hai, từ cái lần Túc Chinh gửi bưu thiếp ở sân bay Ili, lần này không chờ Yến Thanh Đường khuyên bảo, anh đã chủ động gửi bưu thiếp ra ngoài.
Sau khi rời khỏi bưu điện, bọn họ đi dọc theo miếu Cảnh Cung, tháp Côn Lôn, để đi đến nhà của Đại lão gia Bayi, Trước đây là đại địa chủ giàu có một phương, sân trước chiếm khoảng hơn 700 km vuông, tầng trệt cũng đã cao rồi, nổi bật hơn nhiều so với các ngôi nhà một hai tầng bình thường.
Bên cạnh có một vườn treo, nghe đồn rằng đó là một biệt thự lớn do chính lão gia Bayi thiết kế. Mặc dù hiện tại nơi này đã có trùng tu lại, nhưng vẫn có rất nhiều khách du lịch đến để chụp ảnh, khu vực lân cận người đông như nêm.
Đi sâu vào bên trong, nhiều danh lam thắng cảnh đã bị thương mại hóa rất nặng, Yến Thanh Đường chỉ thích đi sâu vào các con hẻm nhỏ để ngắm nhìn các tòa nhà cổ, thích chụp lại những sắc màu khác nhau nổi bật và khác biệt giữa nền đất màu vàng.
Những ô cửa nào là xanh thẫm, nào màu đỏ thắm, nào màu vàng nhạt, nào là xanh Klein rất kỳ lạ, và đầy những vết lốm đốm, các bức tường được ốp gạch ba chiều, như những tấm thảm lông cừu thủ công cổ điển.
Đầu đường cuối ngõ có tốp ba tốp năm đam trẻ con chơi đùa ầm ĩ. Thi thoảng còn có vài chú chó nhỏ chạy tung tăng đi theo hai người Yến Thanh Đường được vài bước, rồi dừng lại, chạy sang một cái ngõ nhỏ khác gần đó.
Đi đến mệt mỏi, Yến Thanh Đường dừng lại trước cửa một quán cà phê.
Cô đứng ở chỗ có bóng râm, ầm ĩ với Túc Chinh: “Tôi khát.”
Túc Chinh chỉ chỉ vào quán cà phê, cô lắc đầu, anh lấy chai nước từ trong túi ra, cô vẫn lắc đầu, giọng nói êm ái: “Tôi muốn ăn kem, kem gì cũng được.”
Túc Chinh nhìn trái nhìn phải, gần đây đúng là không có, nhưng không trách Yến Thanh Đường đòi hỏi nhiều, mà chỉ đề nghị với cô: “Chúng ta đến nơi khác tìm thử nhé?”
“Không cần.” Yến Thanh Đường lại lười di chuyển, “Tôi đứng đây thôi, chờ anh mua mang về.”
“Anh đi nhanh về nhanh.” Yến Thanh Đường thấy anh do dự, bèn liên tục thúc giục, “Tôi sẽ không sao đâu.”
Với an ninh ở thành phố cổ thì quả thật cũng không đến mức nào. Cô thúc giục đi nhanh, Túc Chinh đành phải đồng ý với cô, lúc gần đi lại còn dặn dò: “Vậy thì có việc gì nhất định phải gọi điện thoại đến cho tôi.”
“Biết rồi biết rồi.” Yến Thanh Đường khoát tay, “Nhớ đừng để kem của tôi chảy nước.”
Yến Thanh Đường nhập gia tùy tục, không đi vào trong quán cà phê mà ngồi ở trên những viên gạch đá trong con hẻm bên cạnh lướt điện thoại.
Trong nền âm thanh của thành phố Cổ, dường như cô đã trở thành một người dân bản xứ nơi này chứ không chỉ đơn thuần là một du khách nữa.
Nhưng không bao lâu sau, có người đã phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây, một cậu bé dân tộc Uyghur đi đến trước mặt cô, lặp đi lặp lại với cô một câu nói gì đó.
Ban đầu Yến Thanh Đường còn tưởng rằng thằng bé chỉ đi ngang qua, sau đó phát hiện nó vẫn đang nói chuyện với mình, nhưng cô nghe không hiểu, chỉ thấy nó đang vươn bàn tay dính đầy bụi bặm về phía mình.
“Cậu bạn nhỏ, chị nghe không hiểu tiếng Uyghur của bọn em.” Yến Thanh Đường lúng túng.
“Nó cũng không phải đang nói tiếng Uyghur đâu.” Bên trong quán cà phê có một người đàn ông mặc áo khoác đen đi ra, “Nó đang nói tiếng phổ thông, hơi mơ hồ không rõ ý, đang vòi tiền cô đó.”
Trực tiếp giơ tay xin tiền?
Yến Thanh Đường nhíu mày lại, cô nhận ra rằng việc thương mại hóa thành phố cổ này cũng sẽ có những mặt tác động tiêu cực.
Đứa nhỏ đầy ngây thơ và chất phác cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tiền tài và tham vọng, sẽ có những suy nghĩ không tốt đối với các du khách quanh đây.
Nhưng nhìn thấy cậu nhóc này vẫn giơ tay ra, Yến Thanh Đường do dự, lấy tiền lẻ từ trong túi ra.
“Đừng cho.” Người đàn ông kia trực tiếp ngăn cản cô, “Lần này cô cho, lần sau nó sẽ đi tìm các du khách khác, sẽ không bỏ được đâu.”
“Nhưng….” Yến Thanh Đường rụt tay về, nhìn thấy thằng nhóc kia đang cười gây hấn với mình, trong lòng có hơi tức giận, lại không còn cách nào.
Từ trước đến nay cô chưa từng phải xử lý những chuyện phiền phức này, nếu có Túc Chinh ở đây….
“Này? Nhà nhóc ở đâu? Ba mẹ có nhà không?” Người đàn ông cúi đầu nói chuyện với thằng nhóc, ánh mắt mang theo cảnh cáo, “Có muốn chú đến tận nhà gặp họ nói nhóc ra ngoài đi cướp bóc người ta không?”
“Không…không có cướp…” Thằng nhóc dùng tiếng phổ thông nên khá lắp bắp, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được những lời người đàn ông nói, thấy anh ta đã đứng thẳng người và đi về phía nó, cảm thấy có sự chẳng lành liền nhanh chân chạy biến vào trong ngõ nhỏ.
“Được rồi, không còn gì nữa.” Người đàn ông nói.
“Cảm ơn nhé.” Yến Thanh Đường thấy chỗ này đã không thể ngồi được nữa, đứng lên nói lời cảm ơn với người đàn ông.
“Cô đi một mình sao?” Người đàn ông hỏi, “Cô gái ra ngoài một mình sẽ không an toàn đâu.”
“Không phải.” Yến Thanh Đường đối diện với người lạ thì vẫn sẽ duy trì sự cảnh giác cần có, dù cho vừa rồi anh ta đã giúp mình, “Có người đi cùng với tôi, đang đến cửa hàng gần đây mua đồ giúp tôi, sẽ quay về lại ngay đây thôi. Anh thì sao?”
“Tôi đi một mình.” Người đàn ông vươn tay về phía cô, thân thiện tự giới thiệu, “À, quên mất, tôi tên là Lục Thừa Phong.”
“Yến Thanh Đường.” Cô khách sáo cầm lại tay anh ta.
Cô không nói gì dư thừa, nhưng Lục Thừa Phong lại rất chủ động, tự kể về chuyện của mình: “Hôm qua tôi vừa mới đến Kashgar, hôm nay đang đi dạo phố, chiều nay sẽ thuê xe, định đi tuyến đường cao tốc Tân Cương-Tây Tạng để đi vào Tây Tạng.”
“Anh muốn đi Tây Tạng?” Yến Thanh Đường có chút tò mò, “Còn đi tuyến cao tốc Tân Cương-Tây Tạng (*).”
(*)Đường cao tốc Tân Cương -Tây Tạng, quốc lộ 219 bắt đầu từ Hiệp Thành ở Tân Cương và kết thúc tại quận Lhaze, Tây Tạng. Con đường dài 1.455km, uốn lượn giữa núi và sông với cảnh quan đẹp tuyệt vời.
Lục Thừa Phong gật đầu: “Đúng vậy, tự lái xe đi Tây Tạng, đây vẫn luôn là giấc mơ của tôi.”
Mơ thì mơ, Yến Thanh Đường đã từng nghe qua, để đi vào Tây Tạng thì có tầm bảy tám tuyến đường, trong đó tuyến cao tốc Tân Cương-Tây Tạng là tuyến đường khó đi nhất. Xuất phát từ Kashgar, Tân Cương, phải đi dọc theo quốc lộ 219 xuyên qua khu tự trị Ngari, qua Sơn Nam, Xigazê, đến Lhasa. Nó có độ cao so với mực nước biển cao, đường đi hiểm trở, tình hình giao thông kém, điểm xuất phát xa nhất, hơn nữa hoàn cảnh tự nhiên cũng rất ác liệt.
Lục Thừa Phong chọn tuyến cao tốc Tân Cương-Tây Tạng, có thể nói anh ta là một người có tinh thần mạo hiểm và d*c vọng khiêu chiến rất mạnh mẽ.
“Đến Tây Tạng rồi, tôi còn muốn chinh phục Đỉnh Everest.” Lục Thừa Phong lại nói tiếp, “Tháng Tư thời tiết khô ráo, là thời điểm tốt nhất để leo l3n đỉnh Everest.”
Nghe đến đó, Yến Thanh Đường lặng lẽ cho anh ta một ngón cái.
Lục Thừa Phong nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô không hề che giấu sự tán thưởng, lại khiêm tốn hơn: “Tôi từng leo lên nhiều đỉnh núi khác trong nước rồi, nhưng đỉnh Everest lại là lần đầu tiên, không biết kết quả sẽ như thế nào, cô không cần phải khâm phục tôi sớm như vậy đâu.”
Anh ta lại cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang rung của mình, nói nhỏ: “Muốn tắm nước nóng thôi cũng đã khó khăn rồi.”
“Anh ở khách sạn nào?” Yến Thanh Đường thuận miệng hỏi.
Chờ cho Lục Thừa Phong báo tên khách sạn, Yến Thanh Đường lập tức nở nụ cười: “Tôi cũng ở đấy, nghe anh nhắc đến chuyện nước nóng là tôi thấy trùng hợp ngay.”
“Đúng là ở cùng một khách sạn thật rồi.” Lục Thừa Phong cũng cười, “Lúc đó thấy nó là khách sạn tốt nhất ở Kashgar, nên tôi mới đặt nó.”
“Đúng, chúng tôi cũng thế!” Yến Thanh Đường đáp lời.
Cách đó không xa, Túc Chinh vất vả lắm mới mua được kem về, sợ đi đường sẽ bị chảy nên anh phải chạy về.
Ấy thế mà vừa đến nơi lại bắt gặp Yến Thanh Đường đang cười đùa trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông đứng bên cạnh.
“Yến Thanh Đường.” Túc Chinh gọi tên của cô, “Kem của cô này.”
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Túc Chinh, cũng bước lên nhận lấy, cầm một cây kem trong số đó.
“Người này là?” Túc Chinh liếc sang Lục Thừa Phong, “Cô quen?”
Túc Chinh mang kính râm, khó có thể nhìn ra cảm xúc của anh như thế nào. Nhưng từ ngữ điệu lạnh lùng và đề phòng này, thì quả thật khá kỳ lạ.
“Vừa mới quen thôi.” Yến Thanh Đường giới thiệu cho anh, “Anh ấy tên là Lục Thừa Phong, vừa rồi giúp đỡ tôi chút chuyện. Lục Thừa Phong, đây là người đồng hành mà tôi có kể với anh, anh ấy tên là Túc Chinh.”
“Xin chào.” Lục Thừa Phong vươn tay ra.
“Ừm.” Túc Chinh không trực tiếp bắt tay với anh ta, mà vươn tay lên tháo kính râm anh đã mang suốt cả chặng đường xuống, trước mặt Lục Thừa Phong, anh thực hiện động tác mà trước đó Yến Thanh Đường đã làm, đeo kính râm lại cho Yến Thanh Đường bằng một tay.
Sau khi mang xong, Túc Chinh mới quay lại bắt tay với Lục Thừa Phong, lực trên tay rất mạnh, ánh mắt sắc bén như sói hoang, bên môi lại mang ý cười lễ phép: “Xin chào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khà khà khà, anh Túc này ~