ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

Chừng là vì đây là lần đầu tiên Yến Thanh Đường chạm vào cơ ngực của đàn ông.

Chính vì cảm xúc mới mẻ này, còn cả thái độ không từ chối kia của Túc Chinh càng khiến cô chủ động dán sát vào, cách một lớp vải mỏng, tiếp tục sờ s0ạng.

“Ặc, sao mà lớn thế này…” Cô bình luận.

Trước mặt Túc Chinh, đúng là cô có thể đưa miệng đi chơi xa thật đó. Túc Chinh ngẩn ra, nhất thời không biết câu này của cô là tán dương hay là chê bai. Nhưng nhìn cặp tay kia dán lên ngực anh mãi không buông, thì đoán chừng là không phải chê bai đâu.

Người đàn ông không rên lấy một lời, mặc cho cô tiếp tục ‘nghiên cứu’.

Nhưng qua một hồi lâu, anh dần dần có lại cảm xúc, không nhịn được đè lấy cổ tay cô: “Sờ còn chưa đủ nữa sao?”

Yến Thanh Đường lúng túng, liên tù tì đáp lại anh: “Đủ rồi đủ rồi.”

Cô vẫn còn chui trong chăn, lại nhớ đến câu mà Túc Chinh vừa hỏi mình, bèn mở hé chăn ra một chút, giây sau liền đắp lên trên người Túc Chinh nằm bên cạnh.

“Không muốn gì cả.” Cô ló đầu ra khỏi chiếc chăn được cô sưởi ấm, dịch người với chiếc chăn trên đầu đến bên cạnh Túc Chinh, ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, hai má dán lên vòm ngực to lớn của anh, mềm mại nói, “Vậy là tốt rồi.”

“Sao mà đáng yêu thế này?” Anh thỏ thẻ nỉ non.

Rất thích cảm giác cô kề cận bên anh, mùi hương sữa tắm hoa hồng trên cơ thể anh khiến lòng anh say túy lúy.

Cô gái vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, vì để dựa vào người Túc Chinh, cô không nằm lên gối mà là gối đầu lên cánh tay trái của anh.

Sau khi phát hiện ra, anh đau lòng không thôi, xoa xoa đầu cô đoạn hỏi: “Cứng không em?”

“Cũng tạm ổn.” Cô ậm ờ đáp lại, vẫn muốn vùi mình vào trong lòng anh.

Túc Chinh đột nhiên ôm eo cô dịch người cô lên, để cho cô an ổn gối lên chiếc gối đầu mềm mại.

Còn bên phía Túc Chinh thì lại trống không, bằng phẳng không có một thứ gì.

Tuy chiếc giường trong phòng mang danh là giường lớn, nhưng thật chất nó cũng không quá lớn cho lắm, nằm hai người thì có hơi khiêng cưỡng. Chiếc gối cũng rất đơn sơ, không biết là trang bị có sai sót hay xảy ra vấn đề gì, mà chỉ có một cái.

Yến Thanh Đường đương nhiên cũng nhận ra điều này, cô giãy mình ra khỏi lòng Túc Chinh, dưới ánh mắt ngây đơ ra của anh, cô cầm tay anh kéo anh về lại phía mình.

Không bao lâu sau, cô dừng lại, mỉm cười quay về với vòng ôm của Túc Chinh.

Đầu của Túc Chinh gác lên chiếc gối mềm, sau đó anh mới ý thức được, anh và Yến Thanh Đường chân chính chung giường chung gối.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Túc Chinh nhắm mắt, tất cả mọi thứ trong đầu đều dần trở nên kiều diễm theo.

Túc Chinh lại nhớ về những hành động trong giấc mơ mà trước đó anh đã mơ về Yến Thanh Đường, sợ rằng một mặt tàn nhẫn của mình sẽ bày ra trước mặt cô, anh vội mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt Yến Thanh Đường đang quan sát anh.

Túc Chinh mở miệng định lên tiếng, lại bị đầu ngón tay của Yến Thanh Đường đè lên cản lại, và rồi tay cô vòng qua gáy anh, nhắm mắt dâng môi lên trao anh một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại.

“Nụ hôn chúc ngủ ngon.” Cô cười cười giải thích.

Túc Chinh nhất thời cảm giác yết hầu khô rang đến gay gắt, luồn vào chăn bắt lấy tay cô, đến khi muốn đè lên người cô hôn lại, nhưng không tốn quá nhiều sức đã bị cô giãy ra, lại không tránh ra được vì đang dựa vào người anh.

“Đêm nay anh không được hôn em.” Cô ra lệnh.

Cô vẫn giữ khư khư tính ngang ngược thế đấy, không cho Túc Chinh đưa ra lời dị nghị. Cũng giữ khư khư sự thông minh ấy, âm thanh nhẹ lại, vương vấn ý làm nũng, cố tình để cho Túc Chinh phải mềm lòng.

“Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ quá chừng, cả ngày nay chưa được nghỉ ngơi tử tế nữa.” Nói ra thì những lời này đều dựa vào tình hình thực tế cả, đủ để làm cho Túc Chinh thương cô, thôi không giày vò cô nữa.

Vậy là Túc Chinh nhắm mắt lại lần nữa, chỉ siết chặt lấy eo cô, không làm ra động tác dư thừa nào khác.

Nhưng trong lòng Túc Chinh, các dòng suy nghĩ ngổn ngang đang cuồn cuộn, quay đi quay lại trăm nghìn lần.

Cô có thể dễ dàng khơi gợi lên đủ loại dục niệm của anh, nhưng sau khi trêu chọc được rồi thì lại phủi mông bỏ đi không thèm chịu trách nhiệm gì sất.

Thật ra bất cứ lúc nào cô cũng có thể dừng lại được, cô không cần bận tâm đ ến, hoặc chăng cũng không hề nghĩ đến chuyện, một người đàn ông vừa mới được nếm thử mùi dục tình như anh thì chẳng khác nào như sói như hổ đói, chỉ cần một khi có lỗ hổng mở ra, sẽ không dễ dàng dập tắt lửa như vậy.

Thậm chí anh còn không ngủ được an giấc, trên người Yến Thanh Đường quá lạnh, làn da non mịn như miếng mỡ cừu, vừa nhẵn mịn vừa thơm, dù đang mặc váy ngủ nhưng khi hai cơ thể gần sát nhau mới nhận ra cô mỏng manh chừng nào, có thể bị cánh tay anh khoanh lại hằn lên dấu vết.

Tay anh cách lớp vải mỏng kia, lòng bàn tay nóng bóng dán lên da thịt lạnh lẽo của cô, d*c vọng dường như đang chờ thời đặng phát huy sức lực.

Dưới tình huống thế này mà cô còn có thể ngủ ngon ơi là ngon.

Anh chìm trong mê muội và tham lam, khi cô hôn lên môi anh, toàn bộ gương mặt của anh bắt đầu đỏ lên rồi nóng cháy. Và ở một góc quen thuộc, cũng thế….

Anh tự cảm thấy mình không thể che giấu được nữa, dù sao cũng cách cô quá gần, sợ làm cô hoảng sợ nên chỉ đành tỉnh rụi dịch ra xa khỏi người cô.

Nhưng cô thông minh là thế nên nhanh chóng nhận ra ngay, kéo lấy quần áo anh, âm thanh mang theo sự ậm ờ đầy ngái ngủ và bất mãn: “Lạnh quá…”

Cô thấy lạnh, còn anh thì đang vì cô mà bắt đầu nóng đến vã mồ hôi rồi đây này.

Thân thể của Túc Chinh cứng đờ, chỉ muốn đi tắm nước lạnh, nhưng Yến Thanh Đường nằmtrong lòng, trong vô thức anh lại suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, sợ rằng cái lạnh trên thân sau khi tắm sẽ khiến cho Yến Thanh Đường đông lạnh.

Thật sự anh cứ giật gấu vá vai, tiến thoái lưỡng nan.

Sau cùng anh vẫn thỏa hiệp, cứ thế ôm chặt Yến Thanh Đường, đồng thời cũng lợi dụng lúc Yến Thanh Đường nửa ngủ nửa mê mà dán sát vào, cố gắng hết sức khắc chế ham muốn hôn lên môi cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, động tác thật khẽ, cũng làm dịu đi phần nào ham muốn đang bị cô gợi lên.

Thế nhưng… tất cả chỉ như muối bỏ biển.

Túc Chinh nhất thời bị nửa vời, khó chịu không kể siết, hô hấp ngày càng nặng nề đi.

Giây tiếp theo, Yến Thanh Đường ôm tay anh anh giật giật, anh chột dạ ngừng hôn cô, nhưng cũng may cô không có phản ứng nào khác, chỉ là trong miệng cứ lầm bầm cái gì đó.

Túc Chinh nghe không rõ, không kiềm được rướn người đến sát cô, bấy giờ mới nghe thấy, cô thỏa mãn nằm trong lòng anh, cộng hưởng với từng nhịp thở của anh, khe khẽ nói: “Anh Túc, ấm áp quá…”

Nơi ấm áp nhất thế giới này, chính là vòng ôm của anh.

Yến Thanh Đường đã chìm vào giấc ngủ, nhưng ngón tay vẫn túm lấy áo Túc Chinh, thông qua cái ôm ấm áp này, lây nhiễm nhiệt độ cơ thể anh.

Cô thoáng cuộn người lại, dùng vòng ôm của anh làm nơi trú ẩn, ngủ ngon lành ở nơi mà cô thấy an toàn nhất.

Giờ khắc này, trái tim của Túc Chinh run lên, trong lòng cũng mềm nhũn đến mức hỗn loạn hoàn toàn.

Anh không muốn làm gì cả, cũng không muốn suy nghĩ gì thêm, thầm nghĩ chỉ muốn duy trì tư thế này, được ôm Yến Thanh Đường mãi mãi.

Một giấc mộng đẹp như vậy, khiến Yến Thanh Đường phải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, cô cảm nhận được dưới đầu rất mềm mại, bèn cọ cọ, mới mơ hồ nhận ra được cô đang nằm trên cơ thể một người khác.

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ngủ lâu làm đầu óc con người có hơi lờ mờ, cô đã giữ Túc Chinh ở lại đây như thế nào, cô đã hôn môi Túc Chinh ra sao, cô và anh cùng nằm trong một cái chăn, ôm rịt lấy nhau và hôn nhau….  cô nhớ ra từng chuyện một.

Sau khi nhớ lại toàn bộ sự việc, Yến Thanh Đường chỉnh lại tư thế nằm, có hơi đắc ý nhìn Túc Chinh, một tay anh vẫn còn đang nắm lấy tay cô, ý cười hiện lên, dùng tay lắc lắc cánh tay anh.

Không có phản ứng?

Một người lính từng nhập ngũ, vậy mà không có tí xíu cảnh giác nào trước mặt cô vậy?

Yến Thanh Đường vẫn không bỏ cuộc, hết đẩy rồi lại chọt eo của anh, sau thấy tay mình không biết nên để chỗ nào, vốn muốn đặt lên đùi anh để tạm một lát, ai mà ngờ, tay trật vị trí, lập tức rơi xuống một chỗ không nên đặt…..

Ngay lập tức, Túc Chinh kêu r3n lên một tiếng, khiến cho hai người bốn mắt ta chạm nhau.

“Xin lỗi anh, em không cẩn thận…” Lần đầu tiên mặt Yến Thanh Đường đỏ đến thế, sợ làm bị thương Túc Chinh nên vội muốn kiểm tra, thế nhưng nơi này rõ ràng là không nên nhìn, cô chỉ có thể bối rối nâng tay lên, dè dặt hỏi, “Anh không sao chứ?”

“Anh không sao.” Túc Chinh nghiêng mặt quay đi.

Nên nói gì bây giờ, đương nhiên là cô không đến mức làm bị thương đến anh, nhưng tình hình hiện tại của anh dường như cũng không tốt hơn là bao.

Yến Thanh Đường nhìn anh buồn bực không lên tiếng, vội vàng phục bàn. Theo lý mà nói, hẳn là không dễ dàng đụng phải mới đúng, chẳng nhẽ…

“Đàn ông vào buổi sáng như vậy là rất bình thường.” Túc Chinh giấu đầu lòi đuôi, “Nhưng vừa rồi anh không phải là vì…”

“Túc Chinh này.” Yến Thanh Đường cố kìm lại cơn buồn cười, gọi tên anh.

Mà Túc Chinh lại đột nhiên cảm thấy hơi bất mãn, không phải tối hôm qua lúc nửa tỉnh nửa mê còn gọi anh bằng cái xưng hô vô cùng thân thiết sao? Sao hôm nay vừa tỉnh dậy lại gọi đầy đủ họ tên anh rồi thế?

Yến Thanh Đường nào biết được mấy cái tâm tư này của anh, chỉ bận vạch trần những gì anh che giấu: “Anh có biết không, khi anh nói dối lỗ tai anh sẽ đỏ lên.”

Dứt lời, cô còn nâng tay lên véo véo nơi vành tai đang đỏ rực lên của anh. Sáng sớm vừa thức dậy rất dễ động tình, đương nhiên tất cả đều bởi vì cô. Vậy nên cô khá là đắc ý, nheo mắt lại đầy xảo quyệt.

Túc Chinh ngồi nửa người dậy, duỗi tay lên ngăn cản động tác của cô, cau mày nói lảng sang chuyện khác: “Thay đồ trước đi, nhà ăn của khách sạn không ngon, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Yến Thanh Đường nhìn thoáng qua hai lần, thấy bộ trang phục này của Túc Chinh đúng là tiện lợi thật, chỉ cần thay đổi đơn giản, thì ‘áo ngủ’ cũng có thể trở thành áo mặc ngày hôm sau được, sau khi xuống giường, thêm cái áo khoác là bạn đã có thể thoải mái đi ra ngoài rồi.

Nhưng với Yến Thanh Đường thì cách sống này không khỏi có hơi xều xoàng. Áo t-shirt không phải là áo chuyên để mặc đi ngủ. Túc Chinh thiếu vài bộ đồ ngủ.

Nghĩ đông nghĩ tây, Túc Chinh đã đi vào phòng vệ sinh, cố ý để lại không gian riêng cho cô.

Đến khi cô rề rà tìm đồ thay xong, Túc Chinh đã sắp sửa rửa xong mặt mũi, từ xa đưa lưng về phía cô, đứng chờ cô.

Sau khi hai người vệ sinh cá nhân xong, Yến Thanh Đường liền mở cửa phòng ra chuẩn bị đi sang tìm Lục Thừa Phong.

Nào ngờ cửa vừa mới mở ra đã thấy Lục Thừa Phong đang đứng bên ngoài.

“Tìm em à?” Yến Thanh Đường sửng sốt.

Lục Thừa Phong vừa thấy Yến Thanh Đường thì định cười, nhưng chuyện vui lại ngoài ý muốn, đến khi nhìn thấy Túc Chinh đằng sau cô, giương mày há miệng, kinh ngạc không nói nên lời, rồi lại chỉ trỏ vào cửa phòng Túc Chinh bên kia, hắng giọng nói: “Anh có thể nói… thật ra anh đến tìm Túc Chinh không?”

Sao hai người này lại đi ra từ trong phòng của Yến Thanh Đường thế?

Kinh ngạc cũng nhiều, nhưng trong lòng Lục Thừa Phong còn có phần ghen tị, nhìn về phía Yến Thanh Đường, làm như lơ đãng hỏi cô: “Mới sáng sớm, Túc Chinh đã đi vào phòng em tìm em sao?”

Yến Thanh Đường do dự một chập, cô không biết nên nói với Lục Thừa Phong như thế nào nữa.

Không phải là sáng sớm Túc Chinh đến tìm cô, mà là cả đêm qua, cô và Túc Chinh đều ở cùng với nhau.

Mà Túc Chinh đứng đằng sau cô, lại đột nhiên biến thành tên khoe khoang và phô trương hơn.

Đi ra phía sau cô, dựa vào cửa phòng, nhếch mi với Lục Thừa Phong: “Tôi vừa mới tỉnh dậy.”

Câu nói này quá mập mờ và lấp lửng, không biết là vừa mới tỉnh dậy rồi đi qua tìm Yến Thanh Đường, hay là…

Ánh mắt Lục Thừa Phong tối sầm lại, thật sự anh ta không muốn nghĩ tới hướng mà không muốn nghĩ đến nhất. Anh ta nhìn về phía Yến Thanh Đường, muốn nghe cô nói mấy câu nhằm phân rõ ranh giới giữa mình và Túc Chinh, nhưng cô lại đỏ mặt đứng yên bên cạnh Túc Chinh thôi.

“Không còn sớm nữa, nhanh lên đi.” Túc Chinh đi ngang qua bên người Lục Thừa Phong, vỗ vỗ bờ vai anh ta.

Lục Thừa Phong thấy anh đi lướt qua mình thì xoay người lại, cũng đi lên trước theo anh.

Yến Thanh Đường và Túc Chinh đang đi sánh vai cùng nhau, hai người thân thiết đi cạnh nhau, chưa được mấy bước, Túc Chinh chủ động nắm tay cô, nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi