ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

Hai người xem như đã thật sự công bằng, Túc Chinh như đang kiếm sự xác nhận, dẫu cho anh đã biết đáp án nhưng vẫn hỏi Lục Thừa Phong: “Anh thích cô ấy?”

“Đương nhiên.” Lục Thừa Phong trả lời như thể đó là điều hiển nhiên, “Anh thì sao? Không phải anh cũng thích cô ấy à?”

Túc Chinh không đáp.

Lục Thừa Phong cả cười: “Sao con người anh lại hay lo trước lo sau vậy nhỉ? Thích là thích thôi, nói ra miệng khó đến vậy cơ à? Khó trách anh vẫn chưa dám tỏ tình với cô ấy.”

Người thông minh nói chuyện không cần vòng vo. Lục Thừa Phong ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thân là tình địch, nhưng anh ta vẫn bằng lòng thẳng thắn chỉ ra vấn đề của Túc Chinh đang nằm ở đâu.

Túc Chinh đi bên cạnh anh ta trầm lặng một hồi, rồi mới hờ hững đáp: “Đúng thời điểm, tôi sẽ nói.”

Từ đêm đó cùng nhau ngắm trăng, quả thật anh và Yến Thanh Đường đã thân thiết hơn, nhưng hai chữ ‘danh phận’ vẫn chưa được quyết định, trong lòng anh vẫn còn hư không.

Quả thật Lục Thừa Phong nói rất đúng, trong lòng anh hãy còn đang sợ hãi.

Sợ Yến Thanh Đường chỉ là nhất thời nổi ý chơi bời muốn trêu chọc anh chứ không phải là thích anh, sẽ từ chối lời tỏ tình.

Vả lại ngăn cách giữa hai người còn có một Yến Nhã Quân và gia tộc nhà họ Yến, biến thành một trở ngại lớn không thể vượt qua được.

“Cái gì mà đúng thời điểm sẽ nói?” Lục Thừa Phong vỗ vỗ vai anh, kề sát tai anh nói, “Nếu tôi tỏ tình trước, cô ấy mà đồng ý thì anh đừng có mà hối hận.”

Dứt lời, Lục Thừa Phong đi thoáng qua anh, bước nhanh về trước.

Sợ Yến Thanh Đường nghe được nên giọng nói của hai người đều cố gắng đè nén xuống thấp nhất, như thể chìm vào bầu không khí của huyện Kargilik này vậy, vài giây sau, Túc Chinh lại đột nhiên nâng cao âm giọng, rõ ràng là đang nói cho người phía trước nghe, như một lời cảnh cáo, hoặc chăng là tuyên ngôn dành cho mình: “Lục Thừa Phong, anh sẽ không có cơ hội đó đâu.”

“Cơ hội gì cơ?” Câu này, cả Yến Thanh Đường cũng nghe được.

Lục Thừa Phong đã đi đến bên cạnh cô, nói: “Cơ hội nhặt được báu vật ấy mà.”

Một mình lẻ loi muốn đi đến Tây Tạng, ngày thứ hai đến Kashgar gặp được Yến Thanh Đường, đây không phải là điều bất ngờ trong cuộc đời, như bất thình lình nhặt được báu vật thì là gì?

Nhưng Yến Thanh Đường lại nghe không hiểu được so sánh của anh ta, còn nhíu mày bình luận: “Gì mà lộn xộn cả ra thế.”

Lục Thừa Phong nhất thời rất bất đắc dĩ, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Túc Chinh đã nhanh chân đuổi kịp, còn nhìn anh ta ra chiều cảnh giác.

Lục Thừa Phong đành sửa miệng, nói: “Chúng ta cơm nước trước đi, rồi đến ‘điểm km số 0’ thử xem.”

Hai người không có ý kiến gì, vậy là về khách sạn ăn cơm xong liền đi về hướng điểm km số 0.

Cả ngày hôm qua bọn họ đã lái xe rất lâu, người cũng khá mệt mỏi, vậy nên hôm nay lười biếng một ngày, không lái xe đi mà chọn bắt taxi.

Huyện Kargilik, được mệnh danh là thành phố đầu tiên dưới chân núi Côn Lôn, tất nhiên đây cũng là một huyện quân sự biên giới quan trọng nhất nằm ở phía Tây Trung Quốc, tiếp giáp với Pakistan và khu vực Kashmir do Ấn Độ quản lý.

Theo đơn vị hành chính của Khu tự trị Uyghur, Tân Cương, thì Kargilik nằm ở cực Đông của Kashgar, và đi xa hơn về phía Đông là khu vực Hotan.

Tục truyền, Kargilik là tên gọi tắt của Yarkand thời xưa, được đặt theo tên của dòng sông Yarkand, trong tiếng Turkic thì Yarkand có nghĩa là ‘vùng đất rộng lớn’.

Mà vùng đất này quả thật rất rộng lớn, phía nam là dãy núi Karakoram cùng với núi non Côn Lôn, phía bắc là những dãi bình nguyên trống trải rộng mênh mang vô bờ, và cả sa mạc Taklamakan. Vị trí địa lý độc đáo như vậy, khó trách lại trở tành vùng quân sự trọng điểm.

Còn về phần ‘điểm km số 0’ mà Lục Thừa Phong nhắc đến, là điểm đầu tiên của Đường cao tốc quốc gia 219, cũng là điểm khởi hành của Đường cao tốc Tân Cương-Tây Tạng, và là con đường duy nhất đi đến Ấn Độ, được mang tên ‘đường trời’.

Một số người thường xuyên đi tuyến Tân Cương-Tây Tạng sẽ rất có cảm tình với nơi này. Bởi vì nó vừa là nơi khởi đầu, cũng là điểm kết thúc.

Đến trạm dừng chân đầu tiên của huyện Kargilik này, ít nhiều cũng có tâm tư riêng của Lục Thừa Phong. Vài ngày sau đó, anh ta sẽ phải rời đi Tây Tạng, vậy nên anh ta muốn đến đây cùng Yến Thanh Đường trước.

Taxi dừng lại ở ‘con đường lên trời’ tại ‘điểm km số 0’.

Trên cửa nhẹ nhàng viết bốn chữ ‘Huyện Kargilik Tân Cương’, ở giữa có một con số 0 rất lớn, hai bên sườn khắc hai dòng chữ to.

“Km số 0 đường trời”.

“Thành phố đầu tiên của Côn Lôn.”

Tài xế là người dân tộc Hán, giải thích cho bọn họ ý nghĩa về nguồn gốc tồn tại của hai câu nói này, đây là hai câu thơ do học giả nổi tiếng Dư Thu Vũ sau khi đến huyện Kargilik du lịch đã viết tặng.

Người ta nói nơi này là địa điểm nổi tiếng nhất của huyện Kargilik, nó mang dấu ấn tinh thần của núi Côn Lôn, hoặc là nói nó mnag dấu ấn điểm km số 0.

Không chờ anh ta giải thích về ngụ ý, Lục Thừa Phong đã cảm giác được: “Vừa là nơi khởi đầu, cũng là điểm kết thúc. Tôi đã nói Tây Tạng với tôi là định mệnh mà, ngay từ điểm khởi đầu đã thấy hữu duyên rồi.”

Tài xế gật gù, cười nói: “Chính xác là như thế. Con người người Kargilik cũng phát triển theo hướng đó, gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bắt đầu từ con số 0.”

“Tôi cũng thật sự đang bắt đầu từ con số 0 này.”

Đứng ở điểm km số 0, giọng nói của Lục Thừa Phong mang theo sự nhẹ nhàng, anh ta không còn chỉ đơn thuần là tự giễu nữa, mà đã trở nên khá thản nhiên khi đối diện với cuộc đời bấp bênh của mình.

Đối mặt với hành trình tương lai ấy, nét u sầu trên mặt anh ta đã tan biến, chỉ còn lại nỗi niềm chờ mong.

Anh ta lại nghĩ, trong hoàn cảnh chung hiện nay, những khoản tiết kiệm gửi ngân hàng cùng với kỹ năng nghề nghiệp không ngừng tiến bộ qua nhiều năm trong công việc, đã trở thành vốn liếng của anh ta. So với đại đa số con người trong xã hội hiện nay, đã được xem như là may mắn lắm rồi.

Coi như đây là điều kiện tiên quyết, bắt đầu từ con số không, cũng không có gì là không tốt cả.

Nhìn từ xa, ‘đường trời’ tối tăm dẫn đến phương xa, trên đường xe đến xe đi, rộn ràng nhốn nháo, hệt như một dòng chảy bất tận.

Còn bọn họ, chính là những chú cá trong dòng sông với những mục tiêu không đồng nhất.

Có chú cá khát vọng nhảy qua cửa rộng, ôm mộng cao chí lớn. Có chú cá chỉ đơn thuần là muốn tìm việc gì đó mà làm, nên bơi thẳng về phía trước. Cũng có chú cá không cam lòng bơi xuôi theo dòng nước, vì vậy mà nó chọn bơi nghịch dòng nước, cũng muốn tiến về phía trước…

Yến Thanh Đường cũng có sự xúc động như thế, cô bỗng nói: “Em cũng vậy, cũng bắt đầu từ con số 0. Dường như từ sau khi đặt chân đến Tân Cương mới chính thức hiểu ra được rằng công việc của em nên làm cái gì.”

Lúc cô làm việc ở sở nghiên cứu, phần lớn thời gian đều dành để tiếp xúc với lý luận. Thi thoảng muốn đi khảo sát thực vật, thì chũng chỉ đi đến các vườn cây nhà trồng ở Thượng Hải.

Còn lần này, cô đã đi hàng chục ngàn dặm về phía Tây Bắc, đến Tân Cương, băng qua xuyên suốt 1,62 triệu ki lô mét vuông, tìm đến thảo nguyên Nalati xem hoa phá băng nghệ tây trắng, đến Nam Cương xem hoa mơ hạnh Tân Cương, còn cả rất nhiều kế hoạch khác trong tương lai, đây đều là những trải nghiệm lần đầu tiên đầy mới mẻ.

Về mặt chân chính độc lập triển khai thực tiễn khảo sát dã ngoại thế này, thì cô đúng là đang bắt đầu từ con số 0.

Trước kia, Yến Thanh Đường có thể sẽ hợp tác với đồng nghiệp, còn vào lúc này, cô chỉ có một mình. Mặc dù Túc Chinh vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng cùng lắm thì anh chỉ có thể hỗ trợ ở mặt sức lực, chứ không thể giúp đỡ ở những vấn đề có liên quan đến chuyên môn khảo sát thực vật được.

Hiển nhiên, trước đó cô cũng không hòa hợp gì cho cam với nhóm đồng nghiệp ở sở nghiên cứu, tuy lần khảo sát này đã cải thiện phần nào mối quan hệ đó. Đây cũng quy công cho Túc Chinh chỉ dẫn, và cả sự hòa giải ở giữa của thầy Trương Miện Chi.

Sau khi rời khỏi huyện Taxkorgan, tín hiệu mạng được cải thiện hơn, Yến Thanh Đường không ngừng thỉnh giáo Trương Miện Chi trong vấn đề học thuật. Cô cũng đã chia sẻ tất cả những bức ảnh chụp hoa mơ hạnh dại mà cô chụp được ở huyện Taxkorgan cho Trương Miện Chi.

Trương Miện Chi cũng tiện tay chia sẻ cho những người khác ở sở nghiên cứu, nghe nói, các đồng nghiệp đã rất ngạc nhiên khi thấy Yến Thanh Đường thật sự rất kiên định vì đã ở lại nhà của người dân trong bản làng Taxkorgan chỉ để khảo sát mơ hạnh dại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi