Không một cô gái nào mà không thích nghe những lời này từ bạn trai của mình cả.
Túc Chinh lớn hơn cô bốn tuổi, kinh nghiệm xã hội nhiều hơn cô, nhưng về mặt tình cảm thì cô lại là thầy của anh, dạy anh cách thế nào là ‘yêu’.
Trong lòng Yến Thanh Đường đã tin tưởng lời anh nói từ lâu, nhưng lại bắt đầu nhộn nhạo muốn chơi đùa, cánh tay duỗi ra một lần nữa muốn tìm điện thoại của anh: “Không tin, anh thật sự chưa từng hẹn hò với ai sao? Để cho em kiểm tra chứ?”
Túc Chinh cười cười, đáy mắt chỉ còn lại sự cưng chiều, thấy cô tìm nhầm chỗ còn chủ động dâng điện thoại mình lên cho cô: “Cho em là được.”
Yến Thanh Đường vốn chỉ là giả vờ, thế nhưng Túc Chinh lại quá mức sòng phẳng, làm cô không có cách nào không tiếp tục.
Chi phí sinh hoạt của Túc Chinh rất cần kiệm, vẫn còn dùng chiếc Iphone 11 ra đời từ năm 2019, lúc này điện thoại đang khóa màn hình, cô liền quay sang nhìn Túc Chinh, Túc Chinh hiểu ý, nhỏ giọng: “940121.”
Anh nói rất khẽ, ánh mắt dừng trên người cô cũng rất dịu dàng, vậy nên Yến Thanh Đường không hề cảm nhận được trong giọng nói ấy pha lần một chút đau thương hời hợt.
Yến Thanh Đường nhanh chóng mở khóa điện thoại, sau khi thành công còn nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Sao mà quen quá.” Cứ như đã gặp qua ở đâu rồi vậy.
“Sinh nhật anh.” Túc Chinh lời ít ý nhiều.
Yến Thanh Đường đang mở wechat lên liền nở nụ cười: “Em bảo mà, giống như thói quen của em vậy, mật khẩu là dùng sinh nhật của em.”
Cô nằm trong lòng Túc Chinh, mở bàn tay to rộng của anh ra, viết chữ lên trên: “Ngày 8 tháng 4, anh phải nhớ kỹ đó.”
Túc Chinh có hơi nghi hoặc: “Anh nhớ trên căn cước của em là ngày 3 tháng 5.”
Anh quan sát rất cẩn thận, chỉ sợ dọc đường có chuyện nên ghi nhớ rất kỹ số chứng minh nhân dân của cô từ lâu, Yến Thanh Đường vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của anh, biếng nhác nói: “Sinh nhật âm lịch của em.”
980408, Yến Thanh Đường cho rằng việc dùng sinh nhật âm thế này để làm mật khẩu, có thể vừa an toàn mà lại vừa dễ nhớ.
“Vậy cũng sắp đến rồi” Túc Chinh tính ngày, như thể ghi tạc hết vào lòng, “Sinh nhật năm nay của em sẽ phải đón ở Tân Cương.”
Yến Thanh Đường đang muốn nói tiếp chủ đề này, bỗng dưng tỉnh hồn, oán trách: “Đừng nói lãng sang chủ đề khác nữa, mém chút là em đã quên chính sự rồi.”
Dứt lời, cô vào xem danh sách bạn bè trên wechat, ra chiều rất hùng hổ, nhưng trên thực tế thì cô còn không kịp nhìn rõ tên từng người, lướt thẳng xuống dưới cuối cùng, tổng cộng có 98 bạn bè.
Danh sách bạn bè wechat của anh thậm chí còn không được đến ba con số…
Yến Thanh Đường lắp bắp kinh hãi: “Anh là người hiện đại đấy à?”
Túc Chinh liếc mắt nhìn cô: “Nhiều người không quá quan trọng để thêm. Trong công việc thì không thể không thêm, vậy nên ngay lúc đó thì thêm bạn, kết thúc nhiệm vụ thì sẽ xóa đi.”
Câu này quá đỗi thờ ơ, thậm chí còn có vài phần bạc bẽo và lạnh lùng.
“Sao nghe lạnh lùng quá đi mất, có điều em lại rất thích sự rõ ràng này.” Yến Thanh Đường bình luận.
Không chờ Túc Chinh mở miệng, cô lại bổ sung thêm, mơ hồ để lộ uy hiếp, ánh mắt mang ý sâu xa: “Điều kiện tiên quyết là anh không được làm thế với em.”
“Ừm.” Túc Chinh vén lọn tóc bị thổi rối tung của cô ra sau tai, như thể vuốt lông, sau khi ôm chặt cô thì buông tiếng thở dài đầy thoải mái, “Đương nhiên rồi, em là ngoại lệ duy nhất của anh.”
Yêu đương với chủ thuê, đây là lần đầu tiên của anh.
Yến Thanh Đường nheo mắt lại, càng lúc cô càng cảm thấy mình thật sự đã thành công phá vỡ quy tắc của Túc Chinh, toàn bộ nguyên tắc của anh đều trở nên mất hiệu lực khi đứng trước mặt cô.
Cô vẫn cầm điện thoại của Túc Chinh, trên màn hình vẫn đang hiển thị ‘98 bạn bè’.
Đoạn, cô bất ngờ phát hiện ra, bên trên dòng chữ này ấy thế mà lại là Lục Thừa Phong.
Túc Chinh kết bạn với Lục Thừa Phong cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên. Điều thật sự khiến Yến Thanh Đường ngạc nhiên, đó là trước ba chữ Lục Thừa Phong còn có tiền tố ‘z’.
“Tại sao trước tên của anh ấy lại có ba chữ z?” Yến Thanh Đường không hề giấu bụng bất cứ chuyện gì, đã thấy là phải hỏi đến cùng, ngón tay lướt lên tên những người bên trên, hình như không có dấu hiệu nào đặc biệt cả, cô càng thêm phần nghi hoặc, “Lục Thừa Phong cũng đặc biệt với anh sao, chỉ có em và anh ấy là có dấu hiệu riêng.”
Túc Chinh nghe đến câu sau của cô, khóe miệng co rút, sắc mặt cũng biến đổi.
Yến Thanh Đường sắc bén nhận ra được anh ghi chú thế này nhất định là có ý đồ riêng, cô nhìn lom lom vào ánh mắt anh, mà anh thì lại né tránh.
“Tiện tay bấm vào thôi.” Túc Chinh tỏ vẻ mặt không đổi sắc.
“Ồ? Thế cơ à?” Yến Thanh Đường rõ ràng không tin, “Tận ba chữ liên tiếng, còn chuyển từ tiếng Trung sang tiếng Anh?”
Túc Chinh cùng đường, chỉ đành dùng im lặng đáp trả.
Yến Thanh Đường bám riết không tha vùi đầu nghiên cứu một hồi, một lát sau bỗng có được thu hoạch lớn: “Khoan! Hình như em hiểu rồi…”
Cô liếc mắt nhìn Túc Chinh một cái với vẻ sâu xa, cố nén ý cười, nói ra suy đoán trong lòng mình: “Không phải là anh muốn đẩy anh ấy xuống cuối danh sách bạn bè của mình đấy chứ.”
‘Xưa’ có người đặt tên AAA để đưa bạn mình lên đầu danh sách bạn bè.
Nay có Túc Chinh đặt Lục Thừa Phong thành ZZZ, cho tình địch xuống cuối danh sách bạn bè.
Thấy cô đã đoán ra, Túc Chinh không cần phải che giấu nữa, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình thản mà nói: “Không muốn nhìn thấy cậu ta.”
Vậy nên giây trước thêm bạn, giây sau đã đặt biệt danh cho bạn liền.
“Còn làm gì nữa?” Yến Thanh Đường ra chiều liếc mắt một cái là biết tỏng, nhấn vào ảnh đại diện của Lục Thừa Phong, ‘ồ’ một tiếng, “Chỉ cho trò chuyện, chặn xem dòng thời gian?”
Bảo sao lần nào cô nhấn thích cho Lục Thừa Phong, cũng chẳng khi nào thấy Túc Chinh nhấn thích.
Sau đó cô lại nhớ những ngày mà Lục Thừa Phong còn ở đây, mỗi khi ba người đi cùng nhau, Túc Chinh sẽ lén lút thể hiện ra sự ghen tuông của mình, cô không kìm được chọt vào eo người đàn ông: “Túc Chinh, anh lòng dạ hẹp hòi thật đó…”
Túc Chinh không phủ nhận, còn rất hào sảng bày tỏ lòng mình: “Em không hiểu đâu, anh vẫn cảm thấy tên này chưa chết lòng.”
Miệng độc thật. Trong phương diện này Túc Chinh vô cùng hẹp hòi, d*c vọng chiếm hữu rất mãnh liệt. Nhưng Túc Chinh dường như cũng không ý thức được, đâu là lần đầu tiên anh có chấp niệm với một người sâu đến thế, lo sẽ mất đi, nên mới hoảng sợ.
Yến Thanh Đường nhìn ảnh đại diện của Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong là trâu ngựa, mà Túc Chinh thì giống một con sói cô độc luôn luôn duy trì cảnh giới và chờ đợi ai đó.
“Có đâu…” Yến Thanh Đường nhớ đến lời hứa hẹn trước khi chia tay Lục Thừa Phong, bỗng muốn minh oanh thay cho Lục Thừa Phong, “Sau khi em từ chối anh ấy, tuy rằng mỗi ngày anh ấy sẽ tìm em trò chuyện, nhưng vẫn duy trì khoảng cách ngôn ngữ nha.”
Túc Chinh lại bắt lấy hai từ trọng điểm kia, suýt chút nữa đã bị Lục Thừa Phong chọc tức điên: “Mỗi ngày?”
“Muốn đọc không?” Yến Thanh Đường lấy điện thoại của mình lại, cũng muốn thẳng thắn bộc trực như cách Túc Chinh đã làm vậy.
Nhưng Túc Chinh lại đột nhiên ngăn tay cô lại, lắc đầu với cô: “Không cần.”
Từ đầu chí cuối anh chẳng hề nghi ngờ Yến Thanh Đường tí tẹo nào cả, tình yêu của đôi bên chính là sự tự tin lớn nhất của Túc Chinh.
Chỉ là ánh mắt của anh quá sắc bén, cũng hiểu đặc tính của đàn ông, ở những nơi mà Yến Thanh Đường không chú ý đến, anh có thể nhìn ra được Lục Thừa Phong vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ tình cảm của mình.
Ví như cái ngày ba người họ chia tay nhau, Lục Thừa Phong đã dùng lời nói để chọc ghen anh.
Ví như thi thoảng anh sẽ mở quyền xem dòng thời gian của Lục Thừa Phong, dưới mỗi bài đăng mà Yến Thanh Đường nhấn thích, anh ta sẽ bình luận một câu nào đó, còn những bài mà Yến Thanh Đường không thích thì sẽ không có.
“Làm sao bây giờ?” một hồi lâu sau, Túc Chinh thở dài một hơi, “E rằng đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, những nơi mà anh không thấy có lẽ tình địch còn nhiều hơn.”
Anh tìm thấy báu vật của mình, lấy nó là trung tâm, chung quanh nó có biết bao người vây quanh.
Cô gái trong lồ ng ngực đã bắt đầu buồn ngủ, mà hai tay anh thì lại đang áp lên má cô, vuốt v e, khều khều lỗ tai cô làm nó ngứa ngáy, cô trừng mắt giận dỗi quàng lấy cổ anh, muốn khóa miệng anh lại, dùng nụ hôn chuồn chuồn lướt nước hôn lên đôi môi mỏng của anh, thế nhưng không thấy đủ, cô nhắm mắt lại hôn anh say đắm, khiến cho người đàn ông như bị mê hoặc dây dưa cùng cô, qua mấy lần mút hôn, cô mới chậm chạp đánh giá một màn vừa nãy: “Nói nhiều thật.”
“Em cũng không thích đàn ông lo bò trắng răng.” Cô lại nói.
Trái tim Túc Chinh đóng băng, buồn bã hỏi: “Vậy em thích mẫu đàn ông thế nào?”
“Ưm… Để em nghĩ xem.” Yến Thanh Đường trầm tư một lát, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vừa mới đây thôi chợt nghiêm túc đến lạ, càng nói càng đi chệch đường ray, “Dáng người cường tránh mạnh mẽ, thân hình cao to, vai rộng eo hẹp, có cơ bụng, cơ ngực…”
Miệng nói chuyện đứng đắn, còn tay thì không hề nhàn rỗi, vuốt v e đi xuống theo từng nhịp phập phồng của lồ ng ngực cô đang dựa.
Cô thông minh như thế, nên biết rõ những lời nói ghen tuông của Túc Chinh thật ra là đến từ việc thiếu cảm giác an toàn từ nhỏ.
Điều này cũng rất khó, có lẽ cô cần phải mang đến cảm giác an toàn cho Túc Chinh từng chút một.
Ban đầu Túc Chinh còn nghe rất nghiêm túc, cho đến khi bàn tay mềm mại không xương kia của cô khẽ dừng lại bên hông anh, vừa mềm vừa lành lạnh, khiến cho anh không thể khống chế được tiếng rên.
Lúc này mà ngăn thì đương nhiên không muộn, song dường như anh cũng không có ý định ngăn lại: “Còn thích kiểu nào nữa?”
“Thích nhiệt độ cơ thể nóng…” Cả người Yến Thanh Đường nằm trên người anh, từ nhỏ cô đã thiên lạnh, nhiệt độ cơ thể luôn thấp, mỗi lần đến kỳ là tay chân lạnh lẽo.
Còn cơ thể Túc Chinh, thì luôn luôn nóng như vậy đó.
Cô thích, nên theo bản năng dựa vào người anh, trong lúc quậy quọ càng khiến cho người anh nóng hừng hực hơn.
Đại não Túc Chinh trống rỗng bằng sạch, anh nhớ rằng không được thế này, phải duy trì khoảng cách với cô, thế nhưng Yến Thanh Đường không nương theo, cô hôn anh, còn ghé đến bên tai anh tiếp tục nói thêm mấy câu, khiến cho cả tai anh đều đỏ ửng một mảng.
Đêm nay dường như cô mê đắm hôn môi anh, không lâu sau, Túc Chinh mới được nghe chính miệng cô nói ra nguyên do.
“Anh đã thấy yên tâm hơn chưa?” Cô vuốt v e vành tai anh, là sự bông đùa dịu dàng, ánh mắt tràn ngập tình yêu, “Cảm nhận được em đang yêu anh, chỉ yêu anh.”
Trong tình yêu Túc Chinh là một tấm chiếu mới.
Anh hiếu học, cũng chăm chỉ.
Nhưng đến khi nghe được những câu này từ Yến Thanh Đường, hốc mắt anh lặng lẽ ẩm ướt, rồi lại sợ Yến Thanh Đường nhìn ra, anh giành chân hôn lên đôi mắt Yến Thanh Đường, trong nụ hôn nồng nàn ánh đèn dần tắt đi.
Yến Thanh Đường vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyện, nên mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, nhiều lắm là hôn môi.
Song Túc Chinh lại vô cùng thỏa mãn, thậm chí là những chần chờ trước cơn ác mộng về đêm, cũng biến thành những cảm xúc khác trong anh.
Anh rất an tâm.
Một đêm mộng đẹp, mộng đẹp không cần nhớ, bên gối là người thương.
Túc Chinh theo thói quen dậy rất sớm, nhưng sợ quấy rầy đến giấc ngủ ngon của Yến Thanh Đường, thế là ngây ngốc trên giường ngẩn ngơ suốt hai tiếng đồng hồ.
Cũng không chán lắm, hiếm khi anh mới có cơ hội được nhìn ngắm Yến Thanh Đường một cách tỉ mỉ và kỹ càng thế này, khi ngủ cô dịu dàng và điềm tĩnh, khác hoàn toàn so với lúc thức giấc.
Hoặc là nói, Yến Thanh Đường vốn có rất nhiều mặt. Mà bất kể mặt nào, anh cũng yêu cả.
Không biết bao lâu sau, cô gái trong lồ ng ngực anh cuối cùng đã tỉnh giấc.