ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

Sau khi tiễn chú lão Lý đi, Yến Thanh Đường và Túc Chinh cũng cất bước đi trên đoạn hành trình mới.

Địa khu Hòa Điền quản lý một thành phố cấp huyện và 7 huyện, trong đó thành phố Hòa Điền nổi tiếng nhất với ngọc Hòa Điền, chừng như là người Trung Quốc thì không ai là không biết. Còn về phận huyện Hòa Điền, huyện Karakax, huyện Bì Sơn, huyện Lop, huyện Qira, huyện Keriya, huyện Dân Phong, thì trừ dân bản xứ ra cũng rất hiếm có người biết.

Dự định của họ hiện tại là đi sâu vào trong địa khu Hòa Điền, xuất phát từ huyện Bì Sơn, đi thẳng về hướng Đông từ rìa địa khu Hòa Điền vào sâu trung tâm.

Sau khi rời khỏi huyện Bì Sơn, sẽ đi ngang qua một đoạn đường ngắn trồng đầy liễu tả công, nhìn những cành liễu non tung bay trong gió, Yến Thanh Đường bỗng nhớ đến câu thơ trong <<Kinh thi>>.

“Xưa lúc ta đi, dương liễu thướt tha.”

Nỗi niềm ly biệt của các nhà thơ nhập ngũ, chừng cũng sẽ như Túc Chinh vậy. Yến Thanh Đường đưa mắt nhìn Túc Chinh, thật ra phần lớn thời gian anh đều có vẻ rất khắc chế, đau thương và không nỡ dường như đã hòa tan vào trong đáy mắt anh, biến thành nỗi trầm mặc.

Nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War cách tiền đồn quân sự mà Túc Chinh từng đứng canh gác rất gần, nhưng ngày hôm qua Túc Chinh lại không đến thăm. Quân nhân đã xuất ngũ mà muốn đến tiền đồn quân sự thăm chiến hữu thì cũng phải đi qua tầng tầng lớp lớp thủ tục, không dễ dàng chút nào.

Xe việt dã đã khởi động, thấy càng lúc xe chạy càng xa huyện Bì Sơn, lòng Túc Chinh không thể kiềm được cơn buồn bã.

“Cứ như chẳng giữ lại gì cả.” Đến gần trạm thu phí, khi thả chậm tốc độ lái xe, Túc Chinh đột nhiên nói.

Yến Thanh Đường móc trong túi ra một cục đá nhỏ, nó còn không lớn bằng hạt hạch đào ở Kargilik, huơ huơ trước mặt anh như đang hiến vật quý lên, đoạn nói: “Có giữ lại mà, đây là cục đá ở Karakoram này.”

“Em lấy từ đâu thế?” Túc Chinh kinh ngạc.

“Em nhặt được ở ven đường ngay gần nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War.” Yến Thanh Đường đưa cục đá cho anh, “Lúc mà anh dừng xe đó.”

Thủy thổ một phương có chăng đã nuôi nên núi đá của riêng nó?

Cục đá này nằm gần nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War với các mặt khá đều đặn, có hình tam giác, nhìn thì thấy bình thường, bình thường như các chiến dĩ biên phòng đến từ một gia đình bình thường trên khắp năm châu. Nhưng dường như nó lại không bình thường đến thế, khi nó đứng trong lòng bàn tay anh, vững chãi như một ngọn núi ở Karakoram vậy.

Xe đang xếp hàng trong một hàng dài của trạm thu phí, nên Túc Chinh có thể nhìn ngắm cẩn thận và tỉ mỉ cục đá này, rũ mắt nhìn thật lâu.

Sau khi xe được thông hành, anh nắm cục đá trong lòng bàn tay, cục đá ấy ấm áp, có lẽ là vì Yến Thanh Đường đã ủ ấm nó suốt trong túi.

Trái tim Túc Chinh cũng theo đó nóng lên, tấm lòng của cô đã giúp anh một lần nữa thiết lập liên kết với Karakoram này.

Có lẽ cô không biết được, với chiến sĩ biên phòng mà nói, cục đá có ý nghĩa đặc biệt đến thế nào.

Vô số con đường được lấp bằng sỏi đá. Bia mộ của các liệt sĩ đã hy sinh cũng được đắp bằng đá.

Năm ấy khi làm nhiệm vụ kiểm tra hằng ngày của tiền đồn quân sự, anh cũng thường đi bộ đến tượng ranh giới làm bằng đá.

Cục đá lấy từ Karakoram, nắm trong tay mang một sức mạnh đặc biệt.

Túc Chinh vô cùng quý trong siết nó vào lòng bàn tay, khẽ khàng nói với Yến Thanh Đường: “Cảm ơn em.”

Đoạn, anh bỏ cục đá vào trong túi trước của chiếc áo khoác gió, sau khi bỏ vào thì lại thấy túi áo quá nông, nghĩ bụng lại sợ, cuối cùng vẫn đưa lại cho Yến Thanh Đường: “Em giữ giúp anh.”

Anh chuyên tâm lái xe, Yến Thanh Đường nhận lấy, rồi đưa mắt nhìn ở trong xe: “Em tìm xem…”

Túc Chinh không hiểu ý của cô, thì cô lại nói: “Em nhớ đến một bộ phim điện ảnh trước kia từng xem tên là <<Cẩm nang xanh>>, anh từng xem qua chưa?”

“Anh chỉ xem qua đoạn cắt ngắn.” Túc Chinh nhớ lại, “Không xem hết cả phim, nhưng lại biết nội dung của phim.”

“Viên đá may mắn của Tony và bác sĩ.” Yến Thanh Đường cười cười, vuốt v e góc cạnh của cục đá, “Có giống không?”

Hình dáng đương nhiên là không giống rồi, nhưng Túc Chinh hiểu ý của Yến Thanh Đường, cái mà cô đang nói nằm ở nội tại của cục đá chứ không phải là bề ngoài. Vậy nên anh gật đầu.

“Hy vọng anh sẽ may mắn, càng hy vọng anh sẽ an tâm.” Cô nói, “Em nghe nói trước kia những người đi xa nhà một thời gian dài sẽ rất nhớ nhà, vậy nên họ sẽ mang theo một vốc đất của quê hương. Cục đá chắc cũng mang ý nghĩa giống thế.”

Karakoramkhông phải là nơi mà Túc Chinh đã sinh ra và lớn lên, nhưng đó lại là tiền đồn mà anh canh gác bốn năm năm ròng, nó mang ý nghĩa rất quan trọng với cuộc đời của anh, để lại dấu ấn sâu sắc.

Vì nỗi đau năm 2020, Túc Chinh từng muốn quên hết thảy mọi thứ về nơi đây.

Nhưng dường như không chỉ không thể quên được, mà còn không ngừng nhớ về.

Karakoram, như cố hương về mặt tinh thần của anh.

Những nỗi nhớ của anh không cần phải kiềm nén và che giấu, vì Yến Thanh Đường hiểu được toàn bộ.

“Vậy nên em đang tìm chỗ nào mà có thể đặt được ở phía trước, xem như là món đồ trang trí.” Yến Thanh Đường thử đặt xuống, nhưng nó nhanh chóng rơi ngã, “Cục đá của mình có vẻ hơi góc cạnh, để đằng trước có vẻ không an toàn.”

Trên đường đi sẽ thường xuyên xóc nảy khi đi đường núi, Yến Thanh Đường lấy an toàn làm trên hết.

Nghĩ bụng, cuối cùng thì cô vẫn đặt cục đá về lại trong túi xách của mình, giữ gìn cẩn thận.

Cô đã nói rất nhiều rất nhiều về chuyện cục đá này, đến khi nghiêng đầu sang nhìn Túc Chinh, thấy nét mặt của anh đã thoải mái hơn nhiều, còn ngâm nga một ca khúc nào đó.

“Trước kia lúc còn ở Karakoram anh cũng từng nhặt đá.” Túc Chinh dịu dàng kể về chuyện quá khứ, “Có điều anh không cầm đi. Lúc đó là thời gian nghỉ ngơi của anh và đồng đội, bọn anh giết thời gian bằng cách xếp các viên đá lên thành chồng, càng xếp càng cao.”

“Mà cũng thần kỳ, dẫu gió tuyết nhiều nhưng những viên đá ấy vẫn không hề ngã, lần sau đến tuần tra, từ xa xa vẫn có thể nhìn thấy được.” Lúc nói về chuyện cũ, rốt cuộc Túc Chinh đã có ý cười.

Năm năm tại nơi vắng vẻ ít người sẽ khiến người ta cảm thấy buồn tẻ, song khi Túc Chinh nhớ lại vẫn cảm nhận được sự thú vị năm nao.

Nhóm chiến hữu sớm chiều ở chung đã thân thiết như anh em, tập thể luôn tìm được niềm vui trong khổ nhọc.

“Dù có thế nào, anh cũng không hề hối hận khi năm đó đã lựa chọn đến Tân Cương nhập ngũ.” Túc Chinh nói.

Chứng minh chưa từng hối hận, dường như đang nói lên anh đã bắt đầu tiếp tục tiến lên phía trước.

Túc Chinh dốc bầu tâm sự, Yến Thanh Đường lẳng lặng ngồi bên lắng nghe. Xe việt dã vững vàng tiến lên, dọc theo Đường cao tốc Turfan – Hòa Điền từ huyện Bì Sơn đến thành phố Côn Ngọc, rồi nghỉ ngơi ở thành phố Côn Ngọc, quãng đường chừng một trăm km, đi chừng hơn một tiếng.

Phần lớn nơi này thuộc sa mạc Gobi, thi thoảng còn có thể trông thấy những cây cẩu kỷ lớn và táo tàu rừng bao phủ sa mạc Gobi, rừng cây nơi đây đều do binh đoàn trồng.

Quân đoàn Sản xuất và Xây dựng, một tập thể khai hoang quân sự đặc biệt, được thành lập sau khi thành lập nên Trung Quốc mới, thông qua việc cải tạo quân sự để củng cố và phòng thủ biên giới, phát triển kinh tế và tái định cư nhân sự.

Lúc mới thành lập rất nhiều khu trên cả nước đều có, nhưng hiện nay chỉ còn một mình Tân Cương là có Quân đoàn Sản xuất và Xây dựng.

Từ năm 1945, Quân đoàn Sản xuất và Xây dựng Tân Cương nằm dưới sự lãnh đạo kép của chính phủ trung ương và chính quyền nhân dân khu tự trị Uyghur Tân Cương mà không ngừng phát triển, quân đoàn đã kết hợp với lực lượng lao động và quân sự, đảm nhiệm khai hoang và canh gác biên giới.

Sau này có một câu được lưu truyền, đến Tân Cương, nơi nao gian khổ, nơi ấy có Quân đoàn.

Dẫu cho mảnh đất này cằn cỗi đến nhường nào, người của Quân đoàn vẫn có thể biến nó thành chục nghìn mẫu đất màu mỡ.

Sau hơn một tiếng, Yến Thanh Đường và Túc Chinh đã đến thành phố Côn Ngọc. Nơi này là một thành phố mới của Quân đoàn, mọi thứ đều rất mới, đột ngột mọc lên từ mặt đất trên sa mạc Gobi hoang vắng. Người dân trong thành phố này đa phần di chuyển từ nội địa đến, nên dân tộc Hán chiếm đa số, mấy ngày nay Yến Thanh Đường rất thường xuyên gặp được dân tộc thiểu số, bấy giờ đi vào trong Côn Ngọc nên có hơi chút không quen.

Bọn họ phải đến huyện Karakax, cách nơi này hơn năm mươi km, để đến nơi trước khi trời tối, họ không ở lại quá lâu mà đi tiếp, dọc theo quốc lộ 315 đi thẳng về phía trước.

Thời tiết cát bụi dường như là chủ đề chính của địa khu Hòa Điền. Họ đi không bao lâu, trên đường đã nổi lên bụi đất, mặt trời vốn đang lặn về phía Tây bấy giờ cũng trở nên mù mịt không thấy rõ.

Thấy cửa kính xe phủ đầy lớp cát vàng, cảnh vật bên ngoài cũng mù mờ xám xịt, Yến Thanh Đường nhíu mày: “Dự báo thời tiết không hề nói rằng sẽ có cát bụi mạnh thế này.”

“Cát bụi ở Hòa Điền dữ hơn ở Kashgar.” Sợ nhìn không rõ đường nên Túc Chinh lái xe rất chậm, anh cũng đã quen với thời tiết thế này, “Dự báo sẽ không được chuẩn. Hòa Điền được bao quanh bởi sa mạc Taklamakan, nói hơi quá chứ một năm có hơn hai trăm ngày là thời tiết bụi bặm.”

Vậy là, Yến Thanh Đường trước kia luôn thích trời nắng lúc này lại chỉ mong trời đổ cơn mưa, hy vọng có thể xối tan lớp cát bụi này, để cho bầu trời xám xịt được trong xanh trở lại.

Dường như chỉ có đến đó bạn mới chân chính cảm nhận được cát bụi đã làm ảnh hưởng lớn đến nhường nào đối với cuộc sống của người dân. Ở huyện Bì Sơn xem như là họ may mắn mới có thể thuận lợi đến Kangxi War, bây giờ cát và bụi cùng xuất hiện, gây cản trở đến việc di chuyển rất lớn.

Phải chừng bốn năm mươi phút sau, hai người mới đi vào đến huyện Karakax. Vừa xuống xe là phải hít thở không khí ngay, họ đi được vài bước, Yến Thanh Đường mới lấy điện thoại ra một lát thôi mà một lớp bụi mỏng đã bám hết lên mặt kính điện thoại, cô dùng tay phủi đi, giây lát sau lại đóng bụi lớp mới.

“Bão cát chỗ này quả thật đáng sợ hơn ở Kashgar nhiều.” Yến Thanh Đường không khỏi cảm thán, đúng là mắt thấy tai nghe.

Thật không dám nghĩ đến, nếu ở ngoài trời cả một ngày trong cái thời tiết bão cát thế này, thì cả người từ trên xuống sẽ bẹo hình bẹo dạng thế nào nữa.

Nghĩ đến đây, Yến Thanh Đường lẳng lặng kéo khóa áo khoác lên trên cùng, chỉ để lộ ra cái đầu.

Cô không thích thời tiết cát bụi, cảnh tượng trước mắt khiến cô không thoải mái, thậm chí cô còn thấy đến cả hô hấp cũng không dễ chịu tí nào.

Túc Chinh thấy vậy liền kéo cô đi nhanh hơn, để tránh bão cát ngày càng lớn, họ đi thẳng đến khách sạn đã đặt trước đó.

Khách sạn này xem như là tốt nhất ở huyện Karakax rồi, nhưng vì huyện còn lạc hậu, trên thực tế một đêm cũng mấy trăm tệ, nhưng với Yến Thanh Đường thì hãy còn rẻ chán.

Họ đã đặt một căn phòng hành chính, ảnh trên mạng cũng không tệ, hơn nữa cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, nên chỉ vội vàng hoàn thành xong thủ tục nhận phòng, khi vào phòng, Yến Thanh Đường mới chợt nhớ đến vẻ đơ đơ của Túc Chinh lúc đặt phòng.

Vì khi đó, theo bản năng anh vẫn định đặt hai phòng, dựa theo yêu cầu của Yến Thanh Đường nên vừa ý căn phòng hành chính, nhưng lúc đó trên mạng loại phòng này chỉ còn một.

“Thế thì chọn một phòng này để cho em ở.” Anh nói.

Yến Thanh Đường nhìn anh ra chiều nghi hoặc, không hiểu anh đang nói gì.

Túc Chinh còn đang khó xử, muốn đổi căn phòng anh ở sang một phòng có điều kiện kém hơn, thì Yến Thanh Đường đã cong cong môi, nhìn anh đoạn nói: “Anh chắc rằng muốn ở riêng phòng với em?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi