“Nói vớ va vớ vẩn gì thế?” Yến Thanh Đường bình tĩnh trở lại, ý định muốn giành lại quyền chủ động, liếc mắt nhìn anh, “Anh dám show không?”
“Em đoán xem anh có dám không.”
Lúc nói những lời này, Túc Chinh hệt như một con sói hoang đang lăm le ghìm chặt con mồi, hoặc như một con hồ ly gian xảo trên thảo nguyên, anh nheo mắt thật sâu, dường như đang phỏng đoán hết thảy hoạt động tâm lý của cô gái trước mặt anh đây.
Yến Thanh Đường không lên tiếng, Túc Chinh cầm một bàn tay của cô lên, lặp lại lần nữa: “Có muốn nhìn anh show ra không?”
Con người trước kia chỉ bằng một câu nói của cô đã dọa cho chạy, hóa ra sau khi bản tính được phóng thích thì chính là thế này.
Cô thật sự rất kinh ngạc, nhất thời không đáp lời được, lại chợt nghe Túc Chinh tiếc nuối mà rằng: “Không cho anh show sao?”
“Muốn show thì anh cứ show đi.” Yến Thanh Đường vặn lại, “Em cũng đâu có ngăn cản anh.”
Câu này dường như đã chạm phải tim anh, Túc Chinh buồn bực phì cười, bàn tay anh nâng lên che đi đôi mắt phượng xinh đẹp của cô, dịu dàng nói: “Vậy em phải nhắm mắt lại.”
Yến Thanh Đường nhắm hai mắt lại theo động tác của anh, nhưng cũng bị chính động tác này làm cho mê mang. Nhắm mắt, thì làm sao nhìn thấy màn show được?
Đang khó hiểu, Túc Chinh đã giữ lấy bàn tay kia của cô bắt đầu chậm rãi lần xuống bên dưới. Anh mặc áo choàng tắm, rất mỏng, dẫu có cách một lớp vải mỏng đi nữa, thì cô vẫn cảm nhận được rõ ràng sâu sắc. Bắt đầu từ ngực, lướt nhẹ lên những thớ cơ ngực rắn chắc, sau khi cảm nhận được rõ từng đường nét cơ thể xong, lại đi thẳng một đường xuống vùng tuyến nhân ngư nơi eo, bụng và rồi sau rốt đến một điểm cuối cùng.
Từ đầu chí cuối Túc Chinh đều không hề ép cô, lực nắm cũng vô cùng nhẹ, còn cô cứ như ma xui quỷ khiến, thật sự bị anh dắt đi.
“Cảm nhận được rồi chứ?” Túc Chinh khản đặc giọng.
Hai má Yến Thanh Đường đỏ ửng lên, tay cũng theo đó mà nóng lên vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, nghiêng đầu đi không thèm nhìn anh nữa: “Em mệt rồi.”
Như một tín hiệu, Yến Thanh Đường không chống đỡ nổi. Mà Túc Chinh cũng không nhân cơ hội công thành đoạt đất, anh một mực tôn trọng ý của cô, thế là nằm xuống bên cạnh cô, nhiều lắm cũng chỉ khuyên nhủ cô: “Còn sớm thế này, thật sự đã buồn ngủ rồi sao?”
Yến Thanh Đường chẳng qua chỉ đang viện đại một cái cớ, bấy giờ chỉ mới chín giờ, từ sau khi đến Tân Cương cô chưa từng ngủ sớm như vậy.
Nếu Túc Chinh đã xóa bỏ ý nghĩ trong đầu, thì cô cũng thoải mái mà đáp: “Nhưng rất chán, không biết làm gì cả.”
“Làm gì đó cũng được mà, chỉ cần chúng ta làm cùng nhau.”
Thật ra Túc Chinh muốn gần gũi với cô, không làm gì đi quá giới hạn cả, chỉ đơn thuần là muốn thân mật bên cạnh cô.
Bộ não Yến Thanh Đường nhanh chóng suy nghĩ, ngay lập tức có chủ ý, chỉ huy Túc Chinh ngồi dậy: “Lấy iPad trên bàn lại đây giúp em.”
Chờ Túc Chinh lấy đến, Yến Thanh Đường mở iPad ra đặt lên giường, mở ứng dụng trò chơi cờ caro ra.
“Chơi cờ caro đi, đến mười một giờ thì mình đi ngủ.” Yến Thanh Đường ngồi xếp bằng trên giường, nói với Túc Chinh, “Ai thua thì người đó phải trả lời một câu hỏi của người kia.”
“Được.” Túc Chinh gật đầu đống ý, nom cũng rất hứng thú.
Cũng xem như là một bản thể khác của trò chơi nói thật, cờ caro là trò chơi quyết định thắng bại nhanh nhất trong tất cả các loại trò chơi, cũng là trò mà Yến Thanh Đường rành rọt nhất, Yến Thanh Đường muốn hỏi Túc Chinh rất nhiều chuyện.
Chờ khi bắt đầu chơi cờ caro, Yến Thanh Đường mới nhận ra suy nghĩ của mình khờ dại đến chừng nào. Cô và Túc Chinh đối chiến là ngang tài ngang sức, khả năng sàn sàn như nhau khó phân cao thấp.
Một trận cờ caro, chơi đến hơn nửa tiếng mà vẫn chưa phân thắng bại, lại qua thêm hai phút nữa Yến Thanh Đường mới tìm được đường đột phá, giành được chiến thắng đầu tiên.
“Thắng khó nhằn ghê!” Yến Thanh Đường thở phào một hơi, liên tục cảm khái, “Em cần phải suy ngẫm lại, nên hỏi anh cái gì đây.”
Trong lúc suy nghĩ câu hỏi được xem như là nghỉ giữa giờ, tư thế của Yến Thanh Đường cũng thay đổi, chuyển sang nằm ngửa ra ở cuối giường.
Túc Chinh yên lặng chờ cô ngửa mặt trầm tư, hai phút sau mới đặt vấn đề: “Túc Chinh này, lúc đi học có cô gái nào thầm mến anh không?”
Túc Chinh thậm chí còn không dành lấy nửa giây đặng suy ngẫm, gần như là cô vừa hỏi anh đã ngay lập tức trả lời: “Không có.”
“A… trả lời cũng chiếu lệ quá đó.” Tuy Yến Thanh Đường biết đó là sự thật, nhưng lại không muốn buông tha cho anh dễ dàng như vậy, “Em phải thêm điều kiện vào, lúc trả lời phải trình bày và phân tích lại câu chuyện.”
“Được rồi.” Túc Chinh lại nhớ đến bản thân ngày còn cắp sách đến trường, “Năm lớp bảy anh đã cao chừng một mét bảy. Không thích nói chuyện, bề ngoài thì nhìn rất hung dữ, các bạn nữ cùng khóa bình thường toàn trốn tránh anh, nên không có tiếp xúc gì nhiều. Cả quãng thời gian cấp hai cấp ba đều như vậy, cuộc sống học đường của anh không có gì lắt léo cả.”
Nói thêm nữa chỉ làm câu chuyện trở nên dài dòng thêm, hai người ăn ý chuyển sang ván game mới trên màn hình, Yến Thanh Đường đi trước hạ xuống một quân cờ đen.
“À, cũng có ngoại lệ.” Túc Chinh lập tức hạ một quân trắng thì bỗng nhớ đến một sự kiện, “Năm lớp 11 có một bạn cùng bàn đã chủ động tìm anh nói chuyện, gửi cho anh một bức thư viết tay rất dài.”
“Thư gì?” Yến Thanh Đường đánh hơi ra được có mùi lạ.
“Đã lâu lắm rồi nên anh không còn nhớ rõ nữa.” Túc Chinh nói, “Hình như là trước kỳ nghỉ đông cậu ấy có hẹn rủ anh cùng đến thư viện thành phố để ôn tập, hỏi nhà anh ở đâu, cách đó có gần hay không?”
“Sao bầu không khí lớp anh đượm mùi học hành thế?” Yến Thanh Đường trợn mắt há mồm, sau đó mới nhận ra có sự chẳng lành, “Khoan đã… Túc Chinh này, sao em có cảm giác chị ấy thích anh thế.”
“Không thể nào đâu.” Túc Chinh phủ nhận, “Sao lại cảm thấy thế?”
“Rủ nhau đi ôn bài thì chỉ cần một câu thôi, nào có học sinh lại đặc biệt viết thư chỉ vì chuyện này?” Tư duy và logic của Yến Thanh Đường rất tỉ mỉ, “Hơn nữa hẳn là lúc đó các anh có phương thức liên hệ online mà đúng không?”
“Quả thật là có.” Túc Chinh đáp. Có nhóm lớp trên QQ, cũng có thêm bạn QQ.
“Thế thì đúng rồi.” Yến Thanh Đường truy hỏi, “Sau đó thì sao? Anh trả lời như thế nào?”
“Anh nhắn trên QQ, nói nhà anh cách thư viện thành phố rất xa, ngày nào cũng đến đó học thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, nên đành thôi vậy.” Túc Chinh cũng đáp đầy chân thành.
Lý do mà anh từ chối người ta quả thật là vừa giản dị vừa tự nhiên, cũng ôn hòa và bình tĩnh quá mức.
Lòng Yến Thanh Đường bộn bề cảm xúc, một hồi lâu sau mới giật mình nói: “Trả lời như thế đúng là rất đâu ra đấy, trong chuyện tình cảm anh đúng là trì độn thật đó.”
Trì độn đến nỗi không nghe ra hàm ý khác của nữ sinh, cũng không phát hiện ra được tín hiệu của người ta bắn đến. Cấp ba đã thế, đoán chừng lên đại học cũng hệt như vậy.
Cô chỉ biết rằng, với giá trị nhan sắc và dáng người của Túc Chinh, nhiều năm như thế không thể nào không có chuyện được nữ sinh ưu ái. Nhưng không ngờ tất cả vận hoa đào đều bị đích thân Túc Chinh tự ngăn cản.
Câu này nghe không giống như khen ngợi cho lắm, Túc Chinh nhăn mi, rồi lại nghe thấy Yến Thanh Đường cười rộ lên, mang theo sự vui mừng: “Hoàn hảo là khi ấy anh trì độn.”
Nghe vậy, đôi mày nhăn tít của người đàn ông ngay lập tức giãn ra.
“Nhưng tại sao anh lại không thích nói chuyện vậy?” Yến Thanh Đường nhớ ra, “Còn nữa, nhà anh thật sự cách thư viện thành phố xa lắm sao?”
Tay cầm cờ của Túc Chinh dừng lại giây lát, thẳng thắn và chân thành nói: “Thật ra gần lắm, ở ngay bên cạnh.”
Anh sẽ không giấu diếm Yến Thanh Đường, cũng bộc lộ những tâm sự thuở còn nhỏ của mình: “Năm cấp hai anh không thích kết bạn với mọi người. Anh biết tình cảm một khi nảy sinh sẽ ngày càng sâu đậm, sẽ hỏi về ba mẹ và gia đình, anh lại không biết nên trả lời những câu hỏi ấy như thế nào.”
“Giống như năm mười tuổi gặp tai nạn giao thông ấy, đến khi quay về lớp, các bạn ai nấy đều biết đến chuyện của anh, có người còn đặc biệt đến để hỏi thăm.” Lúc nói những chuyện này, Túc Chinh mãi không thả quân cờ, quân cờ vẫn nằm giữa hai kẽ ngón tay anh, đồng tử anh tối đen cất giấu ưu thương, “Là chủ nhiệm đã nói cho họ biết.”
Một khi nhắc đến chuyện cũ, dường như sẽ gợi nên sự đau thương. Yến Thanh Đường vội vàng an ủi anh: “Học sinh tiểu học thì vẫn còn quá nhỏ, căn bản là không hiểu chuyện nên hẳn là không phải cố ý hỏi anh đâu. Còn về phần chủ nhiệm của anh…”
“Ừm, anh biết cả chứ.” Túc Chinh cắt ngang lời cô, “Việc này dù chủ nhiệm không nói thì tất cả mọi người đều biết, vì tên ba mẹ anh được đăng lên báo. Mà chủ nhiệm cũng chỉ có ý tốt, nên mới dặn dò cả lớp trước, cái mà cô lo lắng là mọi người nói chuyện không để tâm, sẽ khiến anh đau lòng.”
Nhưng con nít chung quy lại thì vẫn không cân nhắc được nhiều đến như vậy, có người vốn còn chẳng hiểu rõ được sức nặng khi mất đi một sinh mệnh nào đó.
Túc Chinh không trách bất cứ một ai, Yến Thanh Đường càng thêm phần đau lòng, đau lòng anh sau khi mất đi ba mẹ còn trở thành tiêu điểm bàn luận của cả lớp, bị bạn bè vô tình xé toạc vết thương lòng.
Vậy nên, anh dần dần trở nên ít nói, theo chiều cao tăng lên là hình thể cũng trổ mã, khí chất toàn thân anh cũng bắt đầu xảy ra biến đổi, độc lai độc vãng, khiến người ta e ngại.
Đây chính là nguyên nhân mà sau khi vào cấp hai Túc Chinh không muốn kết bạn nữa nhỉ?
Ở nhà, anh có thể dựa dẫm vào anh Lương Trung. Nhưng khi đến trường, anh chỉ còn có một mình.
Chỉ cần duy trì trạng thái một mình, lẳng lặng trong một góc khuất, thì sẽ không có ai hỏi đến gia đình và người thân của anh.
Nhưng… một người ắt là cô đơn lắm nhỉ?
Là động vật sống theo bầy đàn, không một ai chịu được sự cô độc cả. Túc Chinh hẳn cũng không phải là ngoại lệ.
Hơn nữa lúc cô vừa mới gặp Túc Chinh, trong cách tiếp xúc bình thường của họ, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng Túc Chinh không hề u ám như thế. Là do sau khi tốt nghiệp cấp ba đã xảy ra chuyện gì đó làm thay đổi chăng?
“Vậy sau khi lên đại học thì sao?” Cô tiện đà hỏi.
Bấy giờ Túc Chinh mới hạ xuống một quân cờ, khóe môi cong lên, thần thái thoải mái hơn nhiều: “Chắc là người của Tân Cương đã làm thay đổi anh.”
“Nghỉ đông và nghỉ hè của đại học rất dài, và gần như anh luôn sống những ngày đó ở Tân Cương.” Anh nói.
Vì cách tiền đồn quân sự nơi anh Lương Trung canh gác rất gần, nên những ngày được nghỉ ở đại học, anh đều đến Tân Cương.
Cũng trong những năm này, anh đã đi khắp nam bắc Thiên Sơn, vừa ngắm nhìn cảnh đẹp Tân Cương, đồng thời cũng trải nghiệm phong tục tập quán nơi đây.
Có chăng là vì thay đổi sang một môi trường sống xa lạ, rời khỏi hoàn cảnh sống và ngôn ngữ quen thuộc, gặp gỡ chàng tra cô gái già trẻ người dân tộc thiểu số có gương mặt khác xa hoàn toàn với người Hán, khiến anh thấy mới lạ và đặc biệt.
Việc trước đây chưa bao giờ đặt chân đến Tân Cương lại khiến anh có cảm giác an toàn.
Ở lâu không thể tránh né việc tiếp xúc và giao tiếp với dân bản địa, mới đầu còn là những lời khách sáo, lâu dần mới nhận ra họ rất chân chất và nhiệt tình.
Trong những chuyến đi đến vùng hoang dã, anh thường tá túc lại nhà dân, dù khác biệt về dân tộc nhưng họ vẫn đối xử với anh thân thiết như người nhà.
Anh bắt đầu tìm kiếm sự nhiệt tình và thân thiết dành cho người lạ của những người dân tộc thiểu số này là đến từ đâu, và dần dần lại học được sự lạc quan từ họ. Thậm chí anh còn học tiếng Uyghur, từ ngôn ngữ tìm hiểu về văn hóa của họ.
Vậy nên khi vừa tốt nghiệp anh liền nhập ngũ, đến tiền đồn của Lương Trung canh gác, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Lương Trung, anh đã có thể lưu loát nói ra một loạt câu tiếng Uyghur đầy lưu loát.
Ở tiền đồn cũng có những người dân tộc thiểu số nói cùng ngôn ngữ, vậy nên càng thêm vừa gặp đã thân với anh.
“Sau này thành tình chiến hữu, khiến cho anh suốt cả đời này cũng không quên được.” Túc Chinh nói với Yến Thanh Đường.
Yến Thanh Đường hiểu. Chính sức mạnh của một đoàn đội đã từng bước thay đổi Túc Chinh, có Lương Trung, có những người dân tộc thiểu số ở Tân Cương bèo nước gặp nhau, cũng có nhóm chiến hữu của Túc Chinh.
Để mà nói chính xác hơn, thì đó là tình thương giữa người với người, trong thời khắc ấy đã chữa lành cho Túc Chinh.
Vậy nên sau khi gặp phải biến cố thời thơ ấu ấy, anh vẫn có thể tiếp tục sống một cuộc đời bình thường.
“Mà hiện tại, là em.” Túc Chinh bỗng nhiên nhìn cô.
Khi trái tim cô đang loạn nhịp, người đàn ông đặt một quân cờ xuống, nhưng chậm chạp mãi không buông, dịu dàng nhắc nhở: “Vừa rồi em đi sai, em có muốn đi lại không?”
Yến Thanh Đường lắc đầu: “Đã hạ quân là không hối hận, lý nào lại đi lại?”
Như việc cô lựa chọn trêu chọc Túc Chinh, đồng nghĩa với việc ràng buộc vận mệnh của cô và anh vào nhau. Và tất nhiên điều này phải trả một cái giá lớn, yêu đương với người mắc chứng PTSD, còn trở thành chỗ dựa tinh thần của người ấy, để người ấy ngày một ỷ lại vào mình, cô nên biết đây là môt loại trách nhiệm vô cùng nặng nề.
Thế nhưng, cô đã chọn, thì tuyệt nhiên không hề hối hận.