ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

“Đúng rồi, chất liệu vải này rất thoải mái.” Yến Thanh Đường dẫn dắt từng bước, cuối cùng còn dùng cả làm nũng, “Con không ở nhà, mẹ thử giúp con xem sao, xin mẹ đó mà.”

Trong những vấn đề nhỏ nhặt thì Phó Tầm Thanh rất nuông chiều Yến Thanh Đường, như chuyện mặc đồ thế này thì dường như không có lý do gì để từ chối cả.

Vậy là Phó Tầm Thanh thả điện thoại xuống đi đến phòng trang phục bên cạnh, vài phút sau, bà mặc chiếc váy dài màu đỏ lụa Etles đi ra, đứng trước ống kính điện thoại, Phó Tầm Thanh rất không thích ứng với cách ăn mặc thế này, nâng tay lên vén mái tóc ra sau tai.

Yến Thanh Đường đã quen thuộc với chiếc vòng cổ ngọc trai và kim cương tự nhiên mà mẹ cô thường xuyên cố ý mang, dù là ngọc trai tự nhiên với bề mặt sáng loáng, hay kim cương có độ tinh khiết siêu cao đi nữa, thì nó cũng rất xa xỉ, khiến mẹ cô trông trở nên sang trọng, quý phái, thanh lịch và duyên dáng.

Nó là món đồ ba cô đã ký gửi trong phiên chợ đấu giá Sotheby tại Hồng Kong, với giá trị gần ba triệu đô la Hồng Kong được ba mua về cho mẹ.

Mẹ thích đeo trang sức ngọc trai, đặc biệt là ngọc trai trắng. Song Yến Thanh Đường lại vô cảm với ngọc trai, cô cảm thấy nó quá quy củ.

Khoảnh khắc này Phó Tầm Thanh mặc chiếc váy lụa Etles đỏ bước ra như bức tranh tuyệt đẹp, ngắm nghía xoay một vòng trước gương, rốt cuộc Yến Thanh Đường cũng đã tìm thấy được vẻ nhanh nhẹn và vui tươi toát ra từ mẹ, nhưng điều ấy nhanh chóng bị che lấp đi bởi chiếc vòng cổ ngọc trai kia.

“Đẹp.” Yến Thanh Đường nhìn mẹ rồi nói, “Có điều thay đổi một chút được không mẹ?”

“Vậy con khoan đã.” Phó Tầm Thanh lập tức muốn đi thay.

Nhưng Phó Tầm Thanh lại hiểu sai ý của Yến Thanh Đường rồi, bà không hề hay Yến Thanh Đường đang nói đến chiếc vòng cổ mà vội vã đi thay sang bộ khác, là một bộ váy Etles khác có màu xanh là chủ đạo.

“Mẹ à….” Yến Thanh Đường không khỏi gọi với lại.

Nhất thời cả cơ thể Phó Tầm Thanh trở nên không thoải mái: “Thử giúp con hết rồi, váy nào cũng đẹp cả, chỉ là mẹ mặc không hợp, nên sẽ khiến váy cũng không đẹp theo.”

“Sao thế được ạ…” Yến Thanh Đường phủ nhận, “Cả hai bộ mẹ mặc vào đều rất đẹp, ừm…  cảm giác màu lam phù hợp với khí chất của mẹ hơn, để con nhìn lại xem nào.”

Yến Thanh Đường ôm điện thoại, nhìn Phó Tầm Thanh qua chiếc màn hình nhỏ xíu, bà thanh nhã và phón khoáng, nhưng hiếm khi nào bà thật sự toát ra sức sống mạnh mẽ, nói cách khác, bà vẫn đang cố gắng tự kiềm chế chính mình.

Ánh mắt Phó Tầm Thanh cũng đã di chuyển sang người con gái của mình, dịu dàng nói: “Bé Đường này, bộ váy đỏ kia hợp với con hơn.”

Sáng sủa và rực rỡ sức sống, nhìn đâu cũng thấy tốt, vì cô là người mà bà yêu nhất trên đời, là con gái của bà mà.

Yến Thanh Đường sửng sốt, rồi cười nói: “Tâm linh tương thông quá, con cũng thích màu đỏ hơn.”

Nhưng ý của cô vốn không phải là muốn chọn váy cho mình, thấy mẹ vẫn đang nghịch chiếc vòng cổ ngọc trai trắng trên cổ, hỏi dò: “Mẹ ơi, chúng ta có nên thay đổi phong cách không? dù chỉ là thay đổi một xíu thôi.”

“Con muốn cái gì?” Phó Tầm Thanh khó hiểu.

“Quần áo, và cả trang sức nữa.” Yến Thanh Đường nói, “Ở nhà, sao phải căng thẳng thế ạ?”

Phó Tầm Thanh không đáp, bà quen cửa quen néo đi về phía phòng thay đồ, lại bị Yến Thanh Đường gọi lại: “Mẹ, mẹ cởi gấp thế là gì? Con còn muốn mẹ thử giúp con mặt dây chuyền mà con thích nữa kìa.”

Trong giọng nói của cô xen lẫn một chút ‘mất hứng’, điều này ngược lại mới khiến Phó Tầm Thanh tìm về được sự quen thuộc. Ở nhà, Phó Tầm Thanh rất nuông chiều Yến Thanh Đường, vừa nghe cô làm nũng đã mềm lòng ngay.

“Ở đâu nào?” Phó Tầm Thanh nhẫn nại hỏi, “Là muốn phối với váy xanh này sao?”

“Đương nhiên là phòng quần áo của con rồi.” Yến Thanh Đường mềm mại trả lời.

“Được được được, con chờ chút.” Phó Tầm Thanh cầm điện thoại đi xuống lầu, vào đến phòng trang phục của Yến Thanh Đường, ngồi xuống trước bàn trang điểm, “Mặt dây chuyền của con để ở đâu?”

Tay Phó Tầm Thanh đã định mở ngăn kéo ở giữa, Yến Thanh Đường vừa lúc lên tiếng: “Không phải ở đó, là bên phải, bên trong có một cái hộp nhỏ hình khổng tước màu xanh ạ.”

“Kỳ lạ.” Phó Tầm Thanh kinh ngạc than một tiếng, “Trang sức của con không để cùng với nhau sau? Sao lại chỉ có một mình nó ở đó?”

Yến Thanh Đường cũng không đáp ngay mà thúc giục: “Mẹ mở ra trước đi ạ.”

Sau khi mở hộp ra, một mặt dây chuyền ngọc trai kiểu dáng baroque rực rỡ sắc màu hiện lên.

Mặt dây chuyền tráng men hình hoa và lá với các sắc lam không đồng nhất, phần đầu lá nhuộm chút xanh vàng êm dịu. Những viên ngọc trai không phải màu trắng thông thường mà được tô điểm bởi màu xám tím oải hương, vậy nên trông nó không quá nặng nề, mà có phần nhẹ nhàng tự nhiên.

“Đeo thử xem?” Yến Thanh Đường đề nghị.

Màu sắc này kết hợp với chiếc váy dài màu lam trên người Phó Tầm Thanh càng thêm phần bắt mắt, Phó Tầm Thanh không nhịn được mang vào, khi ngắm nhìn bản thân trong gương, bà bất giác mỉm cười.

“Con biết cách phối thật đó.” Phó Tầm Thanh khen con gái, “Đẹp lắm.”

Cũng là ngọc trai, nhưng màu xám tím của oiar hương lại mang đến một bầu không khí khác lạ, Phó Tầm Thanh rất thích.

Nhưng Yến Thanh Đường lại nói: “Đúng là rất đẹp, nhưng con thích màu đỏ hơn.”

“Hả?” Phó Tầm Thanh nghi hoặc.

“Những món đồ này, vốn là phối để cho mẹ đó.” Yến Thanh Đường nhìn mẹ mình với vẻ chân thành và thẳng thắn nhất, nói, “Dựa theo sở thích của mẹ. Mẹ có thể thử thêm bấy cứ bộ váy nào, không phải váy cũng được nốt. Bất cứ trang sức nào, mẹ cũng có thể mang, không mang trang sức cũng chẳng sao cả…”

“Mẹ à, con chỉ muốn cho mẹ dễ chịu hơn chút.” Yến Thanh Đường khẽ khàng nói.

Dường như đây là lần đầu tiên có người nói với bà, rằng bà có thể sống dễ chịu một chút.

Phó Tầm Thanh bỗng thấy hai mắt mình trướng và xót đến cùng cực, trái tim đã lâu chưa rung động đến nhường này, ngày hôm nay nó phá lệ đập thật nhanh.

Hỏi kỹ lại, Phó Tầm Thanh mới biết được hóa ra mặt dây chuyền này là Yến Thanh Đường mua về làm quà tặng cho ngày của mẹ, vốn định chờ đến ngày 12 tháng Năm mới công bố, nhưng rồi lại không nhịn được, muốn đưa cho bà cùng với chiếc váy hiện tại đây.

“Mẹ à, tín hiệu dọc đường không được tốt, con lại sợ trí nhớ mình kém nên sẽ quên mất việc này, bây giờ đưa cho mẹ cũng vừa đúng. Chờ đến cuối tuần là mẹ có thể mặc thế này đi ra ngoài uống trà với bạn bè.” Yến Thanh Đường nghĩ bụng.

Phó Tầm Thanh liên tục gật đầu, vui mừng nhận quà, trong lòng đã bắt đầu mường tượng đến viễn cảnh mặc bộ váy này đi gặp bạn bè mình.

Bấy giờ Yến Thanh Đường mới nhớ đến Túc Chinh.

Cô và mẹ nói chuyện phiếm, Túc Chinh cũng không vội đi làm chuyện của anh, mà chỉ ngồi đối diện cô lẳng lặng lắng nghe.

Khi cô cười, thi thoảng anh cũng sẽ nở nụ cười, nhưng lại không để phát ra chút âm thanh nào.

Chừng là vì nhớ ra có thể sẽ bị ba mẹ cô phát hiện nên tự giác duy trì làm người vô hình chăng? Nhưng anh lại chưa từng vì thế mà cho rằng không được coi trọng, mà ngược lại sẽ duy trì khoảng cách thật thỏa đáng, lặng lẽ quan sát tương tác qua lại giữa cô và người nhà.

Yến Thanh Đường đột nhiên trở nên xúc động, cô đổi màn hình nhắm thẳng vào Túc Chinh: “Mẹ ơi, con giới thiệu với mẹ một người.”

Cô biết rõ đối mặt với mẹ sẽ khác hoàn toàn so với đối mặt với bạn thân, cô cố lấy hết dũng khí, dưới ánh mắt kinh ngạc của Túc Chinh, cô vươn tay khoát lên vai anh, tiếp tục nói dứt: “Bạn trai con, Túc Chinh.”

Rốt cuộc, cô đã chủ động công khai thân phận của anh trước mặt người nhà.

Yến Thanh Đường xem nặng tình cảm của họ như vậy, nghiêm túc nhường ấy.

Túc Chinh căng cứng cả người, vốn định lên tiếng chào hỏi nhưng Yến Thanh Đường lại nhanh tay lia điện thoại đi, giải thích với mẹ mình: “Có điều anh ấy khá ngại ngùng, lần này không nói được gì, sau này hẵng nói. Con chỉ là muốn nói trước cho mẹ hay chuyện này thôi.”

Từ nhỏ đến lớn, Yến Thanh Đường chưa từng có bất kỳ bí mật nào với mẹ cả, mà có bí mật cũng chẳng giấu được.

Không chờ Phó Tầm Thanh phản ứng lại, Yến Thanh Đường đã chuẩn bị sẵn sàng cho từng tình huống có thể xảy ra: “Khoan hãy mắng con, cũng không được mắng anh ấy. Bọn con quyết định ở bên nhau sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng chứ không phải là xúc động nhất thời. Con chỉ đơn thuần thích anh ấy mà thôi. Thích thì sẽ bên nhau, nếu không con sẽ không vui.”

Phó Tầm Thanh trầm mặc một hồi lâu, không có kinh ngạc, cũng không có phản đối, dẫu sao Yến Thanh Đường đó nay vẫn tự do tự tại thế mà, bà chỉ nói: “Thanh Đường à, chuyện con thích cậu ấy, ba con đã đoán được.”

Yến Thanh Đường cũng im lặng đôi giây, đoạn nói: “Thật ra cũng không có gì làm lạ. Ba con thông minh như vậy, hẳn sẽ cảm nhận được.”

“Nhưng chuyện con và Túc Chinh yêu đương, ba con không biết.” Phó Tầm Thanh bổ sung.

“Mẹ, tuyệt đối mẹ không được nói chuyện này cho ba biết.” Yến Thanh Đường lập tức dặn dò, “Nó là bí mật của hai chúng ta, chờ con quay về Thượng Hải, con sẽ tự mình nói cho ông biết.”

Từ sau khi bị theo dõi, Yến Thanh Đường rất sợ cái ‘điên’ của Yến Nhã Quân. Chỉ mới hoài nghi thôi mà đã thế, nếu thật sự nói cho ông biết cô đang yêu đương, không biết ông sẽ đối xử với Túc Chinh như thế nào nữa.

“Không có cái gì mà bí mật với không bí mật cả.” Phó Tầm Thanh chững lại, rồi cuối cùng vẫn đồng ý, “Mẹ không biết gì cả.”

“Con yêu mẹ, moa moa!” Yến Thanh Đường liên tục gửi những nụ hôn nhẹ qua màn hình, cứ như bé mèo nhỏ đang làm nũng, khiến Phó Tầm Thanh phì cười.

Sau khi tắt cuộc gọi video, Phó Tầm Thanh không cởi chiếc váy này ra, thậm chí là khuyên tai cũng không tháo xuống.

Sau khi đi ra khỏi phòng thay đồ của Yến Thanh Đường, bà định lên lầu thì trùng hợp bắt gặp Yến Nhã Quân từ bên ngoài đi vào, đứng dưới chân cầu thang vừa ngửa đầu lên nhìn thấy bà đã ngay lập tức giật mình.

“Làm anh hết hồn.” Yến Nhã Quân dừng bước, đưa mắt nhìn vợ từ đầu đến chân, rồi nhíu mày, “Mặc cái gì vậy?”

“Sao thế?” Phó Tầm Thanh cúi đầu nhìn mình.

“Màu sắc lòe loẹt, còn đâu dáng vẻ của một phu nhân chủ tịch tập đoàn lớn nữa?” Yến Nhã Quân thẳng thừng lắc đầu, “Cái loại đồ rẻ tiền này, sao qua mắt Tiểu Lý được thế?”

Tiểu Lý là chuyên gia tạo mẫu riêng của Phó Tầm Thanh, câu này nghe vào tai thì chính là đang nghi ngờ Tiểu Lý, song Phó Tầm Thanh lại cảm thấy ông đang ghét bỏ bản thân bà và cả con gái Yến Thanh Đường của mình.

Năm này qua tháng nọ, bị mắc kẹt trong cái khuôn khổ thế này, ít nhiều bà cũng hiểu được tâm lý muốn vùng vẫy thoát ra của Yến Thanh Đường, vì thế lòng bà càng lạnh đi qua từng câu nói của Yến Nhã Quân, bà chỉ liếc ông một cái, lạnh nhạt nói: “Ở nhà mà anh cũng muốn khoác cái mác chủ tịch lên trên người sao?”

Rất hiếm khi Phó Tầm Thanh hỏi vặn lại, nhưng ngữ điệu lại có phần sắc bén.

Trong mắt Yến Nhã Quân nháy mắt hiện lên sự kinh hãi, không biết tại sao mà ông không nổi giận, mà rất nhẫn nhại giải thích: “Vấn đề không phải là cái mác. Chẳng nhẽ bộ váy này trông đẹp sao?”

Phó Tầm Thanh im lặng hai giây, rồi đi lướt qua người ông.

Yến Nhã Quân cho rằng Phó Tầm Thanh đã nghe lời khuyên nhủ, chủ động muốn thay chiếc váy đi, chỉ là Phó Tầm Thanh đột nhiên quay đầu.

“Váy này rất đẹp, em thấy đẹp.” Bà nói rất nghiêm túc.

Khi tiêu chuẩn của Yến Nhã Quân trái ngược với cảm xúc nội tâm của bà, rốt cuộc bà đã bắt đầu tự hỏi, rằng thỏa hiệp cùng nhân nhượng của mình, sau rốt có đáng hay chăng.

Đôi khi Phó Tầm Thanh cảm thấy bản thân sao mà xa lạ quá thể, áp lực hôn nhân khiến bà đã không còn là bà của thời trẻ nữa rồi.

Thời gian qua đi, bà đã không thể nhớ được lúc còn trẻ mình có hình thái thế nào, nhưng chí ít bà biết, đã không còn như hiện tại.

“Mẹ em mặc váy Etles trông trẻ hơn đúng không?” trong khách sạn, Yến Thanh Đường hỏi Túc Chinh.

Túc Chinh gật đầu: “Trẻ hơn thật, gương mặt cũng rất giống em nữa, đứng chung một chỗ ai cũng có thể nhận ra là hai mẹ con.”

“À không.” Túc Chinh sửa miệng, “Thật ra thì giống hai chị em hơn.”

“Ồ.” Yến Thanh Đường ném cái gối sang phía anh, khẽ nở nụ cười, “Sao học được mồm miệng ba hoa rồi? Mẹ em cũng không nghe được đâu nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi