ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG



"Cạch!"
Trong sân đột nhiên vang lên tiếng ai đó đá vào chai rượu, sau đó có người ngã xuống đất, ông ta ảo não mắng lớn.

"Thứ chó má, đứa nào ném chai rượu vào trong sân vậy".

Vừa dứt lời, ông ta lại tự lẩm bẩm.

"Hình như là mình".

Ông ta mỉm cười tự chế giễu bản thân, sau đó bò dậy, mặc kệ đống bùn đất trên người, ngẩng đầu dốc chai rượu trong tay vào miệng, lảo đảo đi vào trong nhà.

Đôi mắt lờ đờ của kẻ say nhìn Hoa Nhụy và Trần Thiên Hạo đang đứng trong nhà, ông ta há miệng hừ một tiếng sau đó lại lảo đảo đi vào nhà.

"Nhụy Nhụy, bố không biết con đang ở nhà".

"Xin lỗi con nhé".

Vừa đi vào được hai bước, ông ta chợt nhớ ra gì đó, khuôn mặt hơi đỏ đột nhiên hiện lên vẻ giận dữ.

Ông ta loạng choạng xông lại vào trong nhà.

"Nhụy Nhụy, con đem đàn ông về nhà như vậy sao, con không biết bố đã gả cho con cho con trai Lão Hắc rồi à?"
Ông ta vừa nổi giận vừa sợ hãi.

"Khi con về có người nào trong thôn nhìn thấy không?"
"Nếu như Lão Hắc mà biết con đưa đàn ông về nhà thì ông ta sẽ lấy lại một triệu tiền sính lễ mất".

"Bố".


"Con không đồng ý cưới Phùng Bân, bố mau trả tiền lại cho người ta đi".

Hoa Nhụy tức giận nói.

"Mày không đồng ý?"
"Mày là cái thá gì chứ mà dám nói không đồng ý với ông đây".

Ông ta giận đến mức toàn thân run rẩy, tiến lên trước tát vào mặt Hoa Nhụy.

Gương mặt hồng hào của Hoa Nhụy lập tức xuất hiện dấu tay đỏ ửng.

Mặt cô ta hiện lên vẻ oán hận, cô ta ngẩng đầu nhìn bố mình, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt.

"Hoa Tiểu Bình, tôi hận ông".

Hoa Tiểu Bình đánh xong liền hối hận, ông ta ngẩng đầu tu sạch chai rượu trong tay, sau đó liền vứt chai rượu xuống đất.

"Tao tiêu hết tiền rồi, có muốn trả cũng chẳng trả được".

"Mày tự giải quyết đi, một là gả cho Phùng Bân, hai là bảo Lão Hắc đánh chết tao".

"Dù sao tao cũng không muốn sống nữa".

Hoa Tiểu Bình ra vẻ vô lại, đi đến trước giường ngửa đầu ngã xuống.

Hoa Nhụy mím môi, nước mắt lăn dài.

Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh, không biết phải nói gì.

Ông bố này đúng là quá tệ, nếu như không vì từng là lính xông pha giết địch, chắc Trần Thiên Hạo đã tiến lên đánh ông ta một trận rồi.

Hoa Nhụy lau nước mắt, hít sâu một hơi.

Sau đó cố gắng mỉm cười với Trần Thiên Hạo.

"Anh Trần, để anh chê cười rồi, chúng ta đi thôi".

Trần Thiên Hạo gật đầu, lúc này đúng là nên để hai bố con họ bình tĩnh chút.

Anh vừa định rời đi.

Hoa Tiểu Bình đã bò dậy, choáng váng túm lấy cổ áo Trần Thiên Hạo.

"Thằng nhãi, nếu mày mà thực sự thích con gái tao thì mày đưa tao một triệu đi".

"Ông nghèo đến điên rồi sao?"
Hoa Nhụy đẩy Hoa Tiểu Bình ra, dưới sự kích thích của men rượu, cơ thể Hoa Tiểu Bình loạng choạng, ông ta ngồi xuống đất.

Ông ta không bỏ cuộc, giãy giụa đứng dậy tiếp tục tóm lấy Trần Thiên Hạo.

Hoa Nhụy thấy vậy liền kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.

"Anh Trần, bố tôi uống hơi nhiều, chúng ta mau đi thôi".

Nói thật nếu như có thể dùng một triệu để giải quyết chuyện của Hoa Nhụy, Trần Thiên Hạo cũng sẽ bỏ ra số tiền này.

Chỉ là Hoa Tiểu Bình đang say, có một số chuyện không thể nói rõ được.

Khi đi đến cửa.


Họ nhìn thấy mấy chục người đang lao đến trước cửa nhà.

Người dẫn đầu chính là Lão Hắc mặt mày hung ác.

Sắc mặt Hoa Nhụy biến sắc.

Cô ta kéo Trần Thiên Hạo trốn vào trong nhà.

"Anh Trần, phiền anh nấp ở đây một lúc, tôi ra ngoài xử lý một số việc".

Lúc này Hoa Nhụy không để ý được đến chuyện giường mình bừa thế nào, chỉ có thể bảo Trần Thiên Hạo ngồi xuống giường, sau đó dùng rèm che lại.

Cô ta nuốt nước bọt, lấy hết can đảm đi ra ngoài.

"Hoa Nhụy?"
"Quả nhiên cô đang ở nhà, thằng đàn ông kia đâu?"
Lão Hắc trầm giọng nói, hỏi với giọng điệu khó chịu.

"Tên nào?"
Hoa Nhụy cố ý ra vẻ không hiểu.

"Hoa Nhụy, em đừng có diễn nữa, là tên đánh anh đó".

Phùng Bân đứng bên kiêu ngạo nói.

"Ồ, anh nói người đó hả.

Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, anh ấy về nhà rồi".

Hoa Nhụy thản nhiên đáp.

"Về nhà?"
"Sao tôi không tin nhỉ?"
"Lúc đến đây chúng tôi nghe ngóng được, tên đó về nhà cùng cô mà".

Lão Hắc mặt mày u ám, uy hiếp Hoa Nhụy.

"Hoa Nhụy, cô đừng quên thân phận của mình, bố cô đã nhận của tôi một triệu tiền sính lễ rồi".

"Bây giờ cô là con dâu nhà họ Phùng, cô dám gây chuyện ở bên ngoài, tôi sẽ giết cả nhà cô".

"Có bản lĩnh thì giết tôi đi, nói cho ông biết tôi sẽ không gả cho Phùng Bân, còn một triệu kia, ai lấy thì đi đòi người ấy".

Hoa Nhụy vừa nghe thấy Lão Hắc uy hiếp mình liền nổi giận.

Nói xong tim cô ta đập thình thịch, cảm giác sợ hãi lan ra.

Lão Hắc cảm thấy ngứa tay, ông ta là người có thù tất báo, không có ai ở Tam Hương Ngũ Lí dám động vào ông ta.

"Mẹ nó, dám nói năng như vậy với ông đây hả?"
"Hôm nay, ông đây sẽ cho mày biết tay".

Nói xong liền đánh mắt với hai tên đàn em, hai tên đó cười xấu xa, tiến lên khống chế Hoa Nhụy.

Hoa Tiểu Bình cứ trốn trong nhà không dám ra.

Lúc này nhìn thấy Hoa Nhụy bị bọn họ khống chế, ông ta không nhịn được nữa.

Lảo đảo xông ra ngoài.


"Lão Hắc, có gì cứ đổ lên đầu tôi".

"Đừng động vào con gái tôi".

Hoa Tiểu Bình hét lớn, cơ thể run rẩy kịch liệt.

Mười mấy tên côn đồ nhìn thấy Hoa Tiểu Bình đứng còn chẳng vững thì không kìm được mà cười phá lên.

"Chết mẹ mày đi".

Một tên tiến lên tung cước, đá Hoa Tiểu Bình ngã ra đất.

Còn hai tên đứng sau kéo Hoa Nhụy đi vào trong nhà.

"Bố, Hoa Nhụy là vợ con".

Phùng Bân ngăn Lão Hắc lại rồi nói.

Lão Hắc trợn trừng mắt nhìn hắn.

"Con trai, thiếu gì gái, hôm nào bố tìm cho con một đứa khác.

Còn con Hoa Nhụy này, bố nhất định phải xử lý nó".

Phùng Bân mặc dù không muốn nhưng không dám cãi lời bố, chỉ có thể lặng lẽ lùi về sau.

Gò má Hoa Tiểu Bình đỏ lên, ông ta bò dậy nhìn Hoa Nhụy bị kéo vào trong nhà, ông ta nhặt hai chai rượu từ dưới đất lên, xông thẳng vào trong.

"Bộp!"
Vừa đi đến cửa nhà liền bị một tên đá bay ra ngoài.

Cánh cửa gỗ bị đóng lại.

Giọng Lão Hắc vang lên từ trong phòng.

"Người anh em, để tôi lên trước, tí nữa mấy người lần lượt lên".

"Con phò này, mẹ nó chê nhà họ Phùng tao à.

Giả bộ thanh cao làm chó gì, ông đây cho mày giả bộ này".

Sau đó ông ta đánh mắt với hai tên thuộc hạ đang giữ tay Hoa Nhụy, ông ta cởi cổ áo Hoa Nhụy, đẩy cô ta xuống chiếc giường cạnh cửa.

Qua tấm màn che, Hoa Nhụy ngã vào lòng Trần Thiên Hạo, đang hoảng loạn, cô ta đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại.

Cô ta run rẩy nắm lấy tay Trần Thiên Hạo.

"Anh Trần, cứu tôi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi