Trên đường về.
Hoa Nhụy liên tục nói tiếng cảm ơn, khiến Trần Thiên Hạo chẳng biết phải làm sao.
Trong lòng anh cũng hiểu rõ, số tiền mà anh bỏ ra đã thay đổi vận mệnh cả đời cô ta.
Nhưng với tư cách là chiến thần ngày xưa, là một người lính đã chiến đấu nhiều năm trên sa trường, Trần Thiên Hạo cảm nhận được Hoa Tiểu Bình đã mắc Hội chứng sang chấn tâm lý sau chiến tranh.
Hẳn là ông ta cũng chẳng muốn say xỉn suốt ngày thế này.
Người chưa từng dấn thân ra chiến trường sẽ không bao giờ tưởng tượng được cảm giác chứng kiến từng đồng đội thân thiết như anh em gục xuống ngay bên cạnh mình.
“Hoa Nhụy à, hãy dành thời gian ở bên cạnh bố cô nhiều hơn”.
“Tôi nghĩ, cả hai bố con đều chưa đủ thấu hiểu nhau”.
Vẻ mặt của Hoa Nhụy thoắt cái đã ảm đạm đi rất nhiều.
Rõ là cô ta không thể hiểu và tha thứ cho hành vi của bố mình.
“Tôi biết, có lẽ trong lúc nhất thời cô khó mà hiểu được.
Nhưng là một cựu binh, tôi khá đồng cảm với bố cô”.
Dứt lời, Trần Thiên Hạo bèn nhắm mắt lại.
Sau khi trở về, anh đã thông báo cho Tiền Cẩm Lâm chuyện nhóc 13 đi học, tất nhiên cũng đã quyết định sau này Hoa Nhụy sẽ phụ trách việc đưa đón nhóc 13 đến trường.
Tiền Cẩm Lâm cực kỳ không bằng lòng, nói thật là cô ta không muốn người phụ nữ này xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Nhưng Trần Thiên Hạo đã nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh như vậy, Tiền Cẩm Lâm cũng chẳng dám phản bác, đành ngoan ngoãn nghe theo.
Trước khi đi, Trần Thiên Hạo đã để ô tô của mình lại.
“Về sau, cô cứ lái chiếc xe này để đưa đón nhóc 13.
Chờ đến khi nhóc 13 tốt nghiệp thì xe này dành tặng cô”.
Hoa Nhụy há hốc miệng, vẻ khó tin.
Chiếc ô tô sang trọng có giá hàng chục triệu này sẽ do cô ta cầm lái ư?
Chỉ trong tích tắc, món sính lễ cả triệu tệ kia chẳng cần nhắc đến nữa.
Cuộc sống của người lắm tiền quả là khó hiểu mà.
Nam Thành.
Trần Thiên Hạo về đến nhà ở Nam Thành, đại viện nhà họ Trần.
Thanh Long và Chu Tước đứng bên cạnh, bắt đầu báo cáo tin tức về người bí ẩn mà họ đã điều tra mấy ngày vừa qua cho Trần Thiên Hạo.
Thanh Long nói.
“Thưa vương, sau khi điều tra cả con đường trong mấy ngày qua, chúng tôi đã tìm được một vài nhân chứng.
Theo trí nhớ của họ, cuối cùng người đó đã đến một nhà xưởng bỏ hoang ở thành Đông”.
“Xưởng bỏ hoang?”
Trần Thiên Hạo ngây người.
Chu Tước bèn tiếp lời.
“Thuộc hạ đã đến xưởng bỏ hoang ấy rồi, xem ra thường có người ra vào nơi đó lắm, nhưng không tìm được chính xác địa điểm ẩn náu của đối phương.
Có lẽ có căn phòng bí mật nào đó trong nhà xưởng”.
“Phòng bí mật à…”
Trần Thiên Hạo lặng lẽ trầm ngâm, đột nhiên nghĩ đến Ám Dạ, và Kẻ Ác.
Anh xoay người đi vào tầng hầm.
Đôi mắt, cánh tay và bàn tay của Kẻ Ác đều được quấn băng, đôi tai vừa nghe thấy tiếng động đã khẽ rung lên, hắn lập tức quỳ xuống sàn.
“Chủ nhân”.
Gương mặt Trần Thiên Hạo lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đứng dậy đi”.
Kẻ Ác đứng dậy, đứng ở bên cạnh với bộ dạng thấp thỏm, hơi ngẩng đầu lên.
“Cậu có thể tìm được phòng bí mật ở các căn cứ của Ám Dạ hay không?”
“Chỉ cần tìm được địa điểm, tôi có thể thử ạ”, Kẻ Ác đáp.
“Tốt.
Tối nay, cậu cùng tôi đi một chuyến đến thành Đông”.
“Kẻ Ác, đừng từ bỏ bản thân”, Trần Thiên Hạo vỗ nhẹ lên vai hắn, nghiêm túc nói.
Đôi mắt của Kẻ Ác đã mù loà.
Hắn cảm thấy mình đã biến thành một kẻ vô dụng, e là không thể tiếp tục ở cạnh Trần Thiên Hạo nữa.
Có lẽ vì nghe thấy lời động viên của Trần Thiên Hạo, cơ thể hắn đã lập tức run lên.
“Chủ nhân, tôi sẽ cố gắng hết sức, không làm anh thất vọng”.
Vừa ra khỏi tầng hầm, anh đã trông thấy bà Trần ngồi trong sân với cặp lồng trên tay.
“Mẹ à, mẹ định làm gì vậy ạ?”
“Thiên Hạo, con và mẹ cùng đến bệnh viện nhé, mẹ mang ít canh gà cho Tiểu Nguyệt, để con bé bồi bổ sức khoẻ”.
Bà Trần cất lời.
“Mẹ đừng đi ạ, để con đi một mình là được rồi”.
Trần Thiên Hạo dịu giọng khuyên nhủ.
“Sao lại thế được, Tiểu Nguyệt nằm viện, mẹ phải đi thăm con bé chứ”, bà Trần kiên quyết nói.
“Mẹ à, bác sĩ bảo là bây giờ Tiểu Nguyệt cần tĩnh dưỡng.
Mẹ mà đến đó thì cô ấy lại bận rộn tới lui, làm sao nghỉ ngơi được ạ.
Mẹ nghe lời con, ở nhà nhé”.
“Sức khoẻ của Tiểu Nguyệt vẫn ổn, chỉ là chịu một chút kích thích thôi ạ”, Trần Thiên Hạo tiếp tục khuyên.
Bà Trần thở dài.
“Vậy thôi được, con mang canh gà đến đó ngay đi, lần lữa là canh nguội mất đấy”.
Trần Thiên Hạo khẽ lắc đầu cười.
Mẹ đối xử với Lưu Tiểu Nguyệt còn tốt hơn đối xử với anh cơ.
Mang theo tấm lòng của mẹ, Trần Thiên Hạo lái xe đến bệnh viện trung ương.
Trong phòng bệnh.
Sắc mặt của Lưu Tiểu Nguyệt đã tốt hơn ban sáng rất nhiều, có điều miệng vẫn còn đắng, chưa muốn ăn gì.
Lúc trưa, cô cũng chỉ ăn chút cháo.
Vì đây là phòng đơn, nên ngoại trừ lối vào nhà vệ sinh và lối ra vào, thì nơi này bày đầy quà cáp.
“Tiểu Nguyệt à, bố có hầm canh gà cho con, mua cả burger lừa nữa này, vẫn còn nóng đấy, con ăn một chút nhé”.
Lưu Cảnh Minh bước vào phòng với cặp lồng và một túi bánh mì cuộn trên tay.
Lưu Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn rồi lắc đầu chán nản.
“Bố à, con không muốn ăn đâu”.
“Không được, sáng nay con đã không ăn gì rồi, trưa nay cũng chẳng ăn mấy.
Bây giờ sức khoẻ của con đang yếu lắm, phải ăn uống đầy đủ”.
Lưu Cảnh Minh khuyên bảo con với giọng hơi tức giận.
Lưu Tiểu Nguyệt thật sự chẳng muốn ăn chút nào, nhưng lại không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng đến mức toát đầy mồ hôi của bố.
“Bố để xuống đi ạ, khi nào đói con sẽ ăn”.
Lưu Cảnh Minh bất lực thở dài, nghĩ bụng Tiểu Nguyệt không ăn uống gì thì sao mà được, định gọi điện báo cho Trần Thiên Hạo.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Lưu Cảnh Minh đã thấy Trần Thiên Hạo xách cặp lồng tiến đến, trong tay còn cầm một phần burger lừa.
Lưu Cảnh Minh không nén được cười, bèn chào Trần Thiên Hạo.
“Thiên Hạo, cháu đến rồi đấy à”.
Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu, liếc nhìn Lưu Tiểu Nguyệt qua cửa kính phòng bệnh , đoạn hỏi.
“Sao thế ạ, Tiểu Nguyệt đã ăn cơm chưa vậy bác?”
“Hầy”.
“Cả ngày hôm nay chỉ ăn có một chút cháo thôi, cứ bảo không muốn ăn.
Bác khuyên mấy lần rồi mà cũng không được, vừa định gọi cho cháu đây”.
Lưu Cảnh Minh bất lực đáp.
“Cháu vào thử xem sao”.
Trần Thiên Hạo bèn đẩy cửa tiến vào.
“Tiểu Nguyệt”.
Anh vừa cười vừa cất tiếng gọi.
Nhác thấy Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt bèn nở nụ cười miễn cưỡng.
“Anh đến rồi à, Thiên Hạo”.
“Em chưa ăn gì phải không, nào, xem anh mang gì đến cho em này”.
Nhìn thấy cặp lồng trên bàn, Trần Thiên Hạo thoáng sững ra, khịt mũi ngửi thử.
Canh gà à?
Anh định hỏi nhưng lại thấy ngại, đành dứt khoát mở cặp lồng của mình ra.
“Tiểu Nguyệt à, đây là thành quả vất vả nấu nướng cả buổi trời của mẹ anh đó, em phải ăn đấy nhé”.
Trần Thiên Hạo nói bằng giọng ngưỡng mộ.
“Anh còn chưa có phúc được ăn canh gà do chính tay mẹ anh hầm đâu”.
“Đương nhiên rồi, em đã sống với mẹ suốt năm năm cơ mà”.
“Đâu có giống như người nào đó, đứng núi này trông núi nọ”.
Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được châm chọc vài câu.
Vừa dứt lời, cô liền bật cười khi trông thấy nét mặt có phần khó xử của Trần Thiên Hạo.
“Trêu anh thôi, ngốc ạ”..