ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG



Mấy người khách trong tiệm cơm đều là thanh niên.

Ánh mắt của bọn họ dán chặt lên người Tiêu Mị Mị, tỏa ra vẻ đê tiện.
“Mày là con gái của con mụ này đúng không? Mày xem mẹ mày làm gì tao đây này, mau bồi thường đi.

Nếu không tao sẽ đến bệnh viện kiểm tra thương tích”.
“Không bồi thường tiền cũng được, với điều kiện mày phải theo tao chơi mấy ngày để trừ nợ”.
“Ha ha, mày xấu xa thật đấy”.
Đám người buông lời chọc ghẹo rồi cười ngặt nghẽo.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, tóm lấy cổ áo của người bị thương.
“Để tôi xem cậu bị thương nặng đến đâu”.
Hành động này của anh khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình kinh hãi.

Một tên trong số đó nổi giận, giơ ghế định đập lên người anh.
“Bịch!”
Anh đá thẳng vào ván gỗ trên mặt ghế, sức mạnh khủng bố truyền thẳng vào ngực đối phương, khiến hắn bay ngược ra sau.
Ông chủ tiệm cơm thấy anh có vẻ khó chơi, bấy giờ không khỏi sợ hãi.
“Mày, mày biết tao là ai không? Anh họ của tao là Đại Lão Vương, mày dám chọc vào không?”
“Đại Lão Vương? Cái thứ chó má gì vậy? Mày gọi ông ta tới đây ngay đi, tôi muốn xem ông ta có bao nhiêu bản lĩnh”.
Trần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, kéo ghế ngồi yên vị ở ngay cửa ra vào.
“Đại Lão Vương?”

Tiêu Mị Mị sợ ngây người.
Đó chính là đại ca của đám xã hội đen từng gặp ở trên du thuyền lần trước.

Nếu lần này bị ông ta bắt gặp, chắc chắn sẽ không tha cho Trần Thiên Hạo.
“Thiên Hạo, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi”.
“Mị Mị, cậu không cần để ý tới tôi.

Mau đưa mẹ cậu đến bệnh viện băng bó vết thương đi.

Bây giờ thời tiết đang nóng nực, đừng để bị nhiễm trùng”.
Anh đáp.
Tiêu Mị Mị hiểu rõ tính cách của anh, biết anh đã quyết định cái gì thì sẽ khó mà thay đổi.

Thế nhưng cô ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn anh gặp nguy hiểm.
Cô ta vẫn đồng ý đưa mẹ đi bệnh viện.

Trên đường đi, cô ta gọi điện cho một người.
“Vương Bân, tôi muốn nhờ anh một việc, có thể giúp tôi…”, giọng điệu của cô ta tràn ngập vẻ khẩn cầu.

Cô ta đang gọi cho một cậu chủ con nhà quan to làm việc ở văn phòng Đế Đô đã từng theo đuổi cô ta.
“Mị Mị hả? Em đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với anh”.
“…”
Chỉ trong nháy mắt, mấy chiếc Mercedes màu đen đã đỗ lại trước cổng tiệm cơm.
Một người đàn ông trung niên xăm hoa văn mãnh hổ xuống núi trên đỉnh đầu bước xuống khỏi xe, đeo kính râm nghênh ngang đi vào.
“May quá anh họ đến rồi”.
Ông chủ tiệm cơm đứng chờ sẵn ở cổng mừng rỡ hô lên.
Nào ngờ vừa bước tới cửa, người đàn ông kia đã bị một thanh niên mặc bộ vest màu đen ngồi chặn đường.
Đại Lão Vương sửng sốt, sắc mặt bất chợt trở nên âm trầm.
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho hai thằng đàn em bên cạnh, chúng lập tức lao lên toan đá bay anh đi.
Trần Thiên Hạo không hề nhúc nhích, đồng thời tung hai nắm đấm đánh thẳng vào lòng bàn chân của chúng, hất văng chúng ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, hai tên đó đều ôm chân đau đớn kêu gào thảm thiết.
“Ơ, biết đánh nhau à?”
“Anh Vương, sao em cảm thấy nó quen thế nhỉ?”
“Mẹ nó, em nhớ ra rồi.

Đây chính là thằng nhóc trên du thuyền kia”, người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trọc đầu xăm trổ đầy mình trên du thuyền kia.
Ngay sau đó, hắn ta vội vàng kể lại mọi chuyện lần đó cho Đại Lão Vương.
Nghe xong, ông ta không khỏi hoang mang lo sợ.
“Mẹ nó, thằng này có thể khiến quân đội ra quân cứu trợ, chắc chắn phải có thân phận đặc biệt”.
Đại Lão Vương lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ.

Đến cả Tào Mãnh mà cũng phải quỳ xuống dập đầu làm chó, ông ta chỉ là một đại ca xã hội đen, nào có gan chọc vào?
Ông ta bèn đá thật mạnh hai thằng đàn em vừa bị đánh kia, vẻ mặt nịnh nọt đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo.

“Người anh em, người nhà cả mà”.
“Ai là người nhà với ông?”
Anh lạnh lùng nhìn sang, giọng điệu lạnh như băng.
“Tôi là bạn của Tào Mãnh”, Đại Lão Vương vội giải thích.
“À, thì ra là bạn của Tào Mãnh”.
Anh “ồ” lên một tiếng, sau đó sa sầm mặt, đá ông ta lăn lông lốc xuống bậc thang.
“Ông không biết thân phận của Tào Mãnh sao?”
Đại Lão Vương bò lồm cồm dậy, tức tốc quỳ rạp xuống, luôn miệng đáp: “Biết chứ, tôi biết mà.

Chúng tôi đều là chó của cậu”.
Ông chủ tiệm cơm đứng ở cửa cứ tưởng bở có người đến cứu, thấy vậy sợ phát khóc.
Đầu gối ông ta nhũn ra, cũng học theo quỳ xuống.

Đến cả đám thanh niên vừa lắm lời cũng hoảng sợ quỳ theo.
“Xin cậu, xin cậu tha mạng.

Là tôi có mặt không biết núi Thái Sơn.

Mong cậu đừng để bụng”.
Ông chủ tiệm cơm dập đầu liên tục.
“Đừng nói nhảm với tôi.

Ra giá đi, tiệm này bao nhiêu tiền?”
“Tôi mua”.
“Tiệm cơm một triệu, đây là giá tôi mua về.

Còn tiền trang trí hơn hai trăm coi như là tôi tặng không cho cậu”.
Ông ta lấy lòng đáp.
“Được, tự chuyển khoản đi”.
Trần Thiên Hạo đưa điện thoại của mình cho ông ta.

Ông chủ tiệm cơm vừa mở phần mềm chuyển khoản đã bị số dư trong đó dọa sợ ngồi bệt xuống đất.
“99999…”
Rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy, ông ta đếm mãi không hết.
Ông ta run rẩy chuyển khoản một triệu sang tài khoản của mình rồi trả lại điện thoại cho anh.
“Ông chủ, tôi chuyển xong rồi”.
“Vậy thì cút đi”.
Anh tránh sang một bên, ông ta vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
Trong lúc đó, Đại Lão Vương vẫn quỳ dưới đất không dám động đậy, cũng không dám nói gì.
“Ông còn chờ gì nữa? Cút đi”.
Nghe thấy anh nói vậy, Đại Lão Vương như được ân xá, vui sướng dập đầu với anh mấy cái thật vang rồi bỏ chạy trối chết.
Bên trong tiệm cơm chỉ còn lại mấy thanh niên vẫn đang run lẩy bẩy quỳ ở đó.


Anh nhìn thoáng qua người bị thương.
“Mày, lại đây”.
Hắn ta cúi người bò tới.
“Anh có gì căn dặn sao ạ?”
“Mày bị thương đúng không? Đi với tao đến bệnh viện kiểm tra”.
“Không, không cần đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi mà”.
“Như vậy sao được? Không phải mày nhất quyết đòi bồi thường à? Cứ đi kiểm tra trước đã”.
Trần Thiên Hạo lôi hắn ta đi theo, không cho hắn ta cơ hội phản kháng đã ném người vào trong một chiếc taxi, đưa hắn ta đến bệnh viện.
“Bác sĩ, kiểm tra toàn thân cho cậu ta, làm thủ tục cho cậu ta nhập viện luôn đi”.
Bác sĩ sửng sốt nhìn anh.
“Cậu ta thấy không khỏe ở đâu à?”
“Chân cậu ta bị mảnh vỡ cứa vào”.
“Chỉ cần thoa thuốc tiêu viêm là được rồi, nhập viện làm gì? Nhiều tiền quá không có chỗ tiêu đấy à?”
Bác sĩ không nhịn được lên tiếng lẩm bẩm.
“Có tiền, cứ cho nhập viện đi.

Cứ kiểm tra toàn thân cậu ta cẩn thận vào cho tôi, cái gì phải phẫu thuật thì phẫu thuật, thuốc gì cần uống thì cứ cho uống”.
Anh ném lại một câu, thanh toán một triệu rồi dứt khoát rời đi.
Trần Thiên Hạo không ngờ trước giờ Tiêu Mị Mị lại phải sống khổ sở như vậy.
Anh quyết định mua lại tiệm cơm chính là để cho mẹ của cô ta.

Với anh mà nói, số tiền này chẳng đáng là bao, nhưng lại có thể cứu vớt cả gia đình nhà họ.
Anh mới chỉ đặt chân vào Đế Đô được một ngày mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện phiền phức như vậy.
Anh thầm tự nhủ, không thể để mình bị mấy việc vặt này câu giờ, phải mau chóng xây dựng nền móng phát triển ở Đế Đô mới được.
Đứng ở ngã tư đường phồn hoa, anh liếc nhìn tòa cao ốc trước mặt.

Hiện giờ công ty dược phẩm Tiêu Thị đang cần mở rộng quy mô, hiện đang chào mời các nhà đầu tư hùn vốn.

Ai có hứng thú có thể đến trụ sở công ty thương lượng.
“Tiêu Thị? Cùng họ với Tiêu Mị Mị”.
“Không biết có phải là gia tộc mà cô ta kể hay không?”
Lúc này anh bỗng quyết tâm bắt đầu từ lĩnh vực dược phẩm để phát triển sự nghiệp kinh doanh ở Đế Đô.

Làm vậy cũng thuận tiện đi hỏi thăm tung tích của nhân sâm nghìn năm.
Dù sao cơ hội ở đây cũng lớn hơn ở Nam Thành rất nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi