ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG


"Đánh mẹ mày là còn nhẹ đấy.

Mau giao con trai tao ra, nếu không tao giết bà ta".

Đầu Tiền Quán Thần nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ửng, ông ta khẽ gầm lên.

"Bây giờ ông quỳ xuống cầu xin mẹ tôi tha thứ!"
Trần Thiên Hạo mặt mày vô cảm đáp.

Cơ thể của anh tỏa ra sát khí ngút trời.

Ông ta chết cũng không thể khiến anh nguôi giận.

"Ha ha ha ha, thằng nhãi, mày sợ đến ngu luôn rồi à?"
Tiền Quán Thần ngẩng đầu cười lớn, nhặt một cái ống thép lên.

Vẻ mặc lộ rõ sự độc ác!
"Người phải nói câu này là tao chứ, mày mau giao con trai tao ra, sau đó quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ cho hai mẹ con mày được chết toàn thây".

Trần Thiên Hạo không nói nữa.

Chu Tước mở cốp xe ra.

Sau đó vứt Tiền Cẩm đầu nứt toác từ trong xe xuống.

Tiền Quán Thần nhìn thấy vậy, hai mắt long sòng sọc, lập tức nổi cơn điên.

"Tiền, Cẩm!"
"Dám giết con trai tao, mày phải chết!"
Ông ta điên cuồng gào thét, đập ống thép trong tay về phía bà Trần.

"Vèo!"
Một thanh mã tấu lóe sáng trong công xưởng u tối.

"Vù!"
Nó xuyên thủng bàn tay đang cầm cái ống thép của Tiền Quán Thần, mũi dao lóe sáng, tóe lên ánh lửa khi va chạm vào ống thép.

Ống thép lập tức trở nên nóng bỏng tay, Tiền Quán Thần hét lên một tiếng, vứt nó ra xa.

Bàn tay bị đâm bị bỏng nổi mụn nước.

Thanh mã tấu thứ hai lại đâm xuyên qua đùi ông ta.

Tiền Quán Thần thét lên thảm thiết, ôm cái đùi đầm đìa máu, nằm dưới đất thở hổn hển.


"Tôi tốn tiền mời mấy người đến để xem kịch à? Mau ra tay!"
Hai mắt Tiền Quán Thần đỏ bừng, hét lớn vào mặt bốn tên kia.

Đùi, bàn tay đau đớn vô cùng, nỗi đau này khiến ông ta nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy xuống từ trên trán như những viên ngọc trai.

Trần Thiên Hạo chẳng thèm nhìn ai.

Anh rút ra một điếu thuốc, khẽ châm lửa.

Sau đó bước đến chỗ bà Trần.

Bốn tên sát thủ nhìn nhau.

Trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

"Giết!"
Cậu Ba hét lên, dây xích trong tay điên cuồng quay tròn, quả cầu sắt cực lớn lao vù vù, xuyên qua không khí, đập thẳng về phía lưng Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo coi thường bọn họ, khiến hắn nổi giận.

Chu Tước cười khẩy một tiếng.

Cô ấy lộn người cầm lấy hai ống thép sắt bén, sau đó ngồi xổm ở đó, phi thẳng một ống thép vào ấn đường trên trán cậu Ba.

Ống thép vang lên tiếng vù vù.

Sắc mặt cậu Ba thay đổi, dây xích bị kéo lại.

Quả cầu sắt được kéo về, chặn ống thép kia lại.

Cậu Ba cười khẩy.

Quả cầu sắt lại được kéo lại, nó vang lên tiếng bộp, cậu Ba tóm lấy sợi xích sắt.

Quả cầu sắt này nặng tầm hai trăm năm mươi cân, vậy mà cậu Ba coi nó như đồ chơi vậy.

Hắn quăng nó, tạo ra tiếng gió rít gào như xé vỡ không khí.

Thực lực của cậu Ba lại mạnh lên rồi!
Ba tên kia thầm tán dương.

E rằng dù là ai trong ba bọn họ cũng khó lòng đánh lại cậu Ba bây giờ.

"Đùng!"
Quả cầu sắt rơi xuống đất tạo ra âm thanh vang dội, khiến mặt đất nứt toác ra.

Cơ thể nhỏ bé của Chu Tước nhanh chóng tránh đòn, mấy hòn đá vụn va vào lưng cô ấy, khiến cô ấy khẽ hừ một tiếng.

Nhưng chỉ vậy mà thôi!
Chu Tước như ma quỷ, cô ấy lóe lên như một cái bóng, lao thẳng đến bên người cậu Ba.

Cậu Ba lại vung quả cầu sắt, Chu Tước lộn vòng tại chỗ.

Ống thép sắc bén trong tay đâm thẳng vào bụng cậu Ba.

"Phụt!"
Ống thép đâm thẳng vào bụng cậu Ba, máu tươi tuôn ra từ giữa ống thép như như nước lũ.

Cậu Ba trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Chu Tước.

Sau đó hắn ngã xuống đất.

Quả cầu sắt lớn đập đầu hắn thành đống thịt nát.

"Cậu Ba!"
Chị Hoa hét lớn, quay đầu nhìn Chu Tước, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, trông vô cùng vặn vẹo.

"Chết đi!"
Cùng lúc đó, hai người đàn ông cao to rút kiếm Nhật ra, phối hợp cùng chị Hoa tấn công Chu Tước.

Chu Tước nhướng mày.

Mũi chân cô ấy liên tục ấn xuống đất, cả người nhanh chóng lùi lại mấy chục mét.

Cô ấy đến bên cạnh Tiền Quán Thần, lộn người, rút hai thanh mã tấu ra.

Tiền Quán Thần hét lên thảm thiết.


Gương mặt ảm đạm lập tức co quắp đến dữ tợn, ông ta sắp ngất rồi.

Mã tấu ở trong tay.

Chu Tước như một con mãnh thú xổ lồng, lao thẳng về phía hai tên đang xông đến.

"Bốp bốp bốp!"
Tiếng vũ khí va chạm, hai bên đánh không rời!
Trần Thiên Hạo đi đến trước mặt bà Trần, anh ngồi xổm xuống, cởi sợi dây trói trên người bà.

"Mẹ!"
Trần Thiên Hạo khẽ gọi.

Một lúc sau bà Trần mới, tỉnh dậy, khẽ đáp lại.

"Thiên Hạo à? Con trai mẹ đó sao?"
"Mẹ, là con Thiên Hạo đây, con đến rồi", hốc mắt Trần Thiên Hạo đỏ ửng lên, anh nắm chặt tay bà Trần.

"Con trai mẹ, con trai mẹ tới rồi".

"Ha ha ha! mẹ biết, mẹ biết con trai mẹ sẽ đến cứu mẹ mà".

Bà Trần bất lực mỉm cười.

Gò má bà tím bầm lại, đang cười thì cơn đau kéo đến, bà Trần khẽ rên rỉ một tiếng.

"Mẹ, mẹ ngồi nghỉ một lúc".

Trần Thiên Hạo cởi áo vest ra, để bà Trần ngồi xuống dựa vào cột trụ của công xưởng.

Anh cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.

"Mau phái người đến, đưa mẹ tôi đi".

"Thiên Hạo, tên nhãi nhà họ Tiền kia đâu?", bà Trần thở hổn hển, nghiến răng nói.

"Bị thương thôi, đang nằm dưới đất".

"Ừm, tí nữa con làm thịt thằng nhãi ấy cho mẹ".

"Nhà họ Tiền là một trong tứ đại gia tộc của Nam Thành, chúng ta không thể giữ lại mối họa này", bà Trần hung tợn nói.

"Vâng ạ".

Trần Thiên Hạo mặc áo sơ mi trắng, đứng bên trông nom bà.

Anh sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì.

"Vụt vụt!"
Mã tấu vụt qua, chị Hoa và gã cao hai mét đã bị cắt mất động mạch trên đùi.

Hai người hét lên thảm thiết, chỉ có thể lùi về sau.

Chu Tước lộn người ngay tại chỗ, mã tấu múa trên tay, cắt đứt gân chân của hai người.

Hai chân đau nhức, hai tên đó lập tức bất lực ngã xuống đất.


Giây phút bọn chúng ngã xuống đất.

Mã tấu trên tay Chu Tước lại vụt qua.

Yết hầu hai người bị cắt đứt.

Máu tươi phun ra cả mấy mét.

Hai tên đó ôm cổ, tuyệt vọng co giật ngã xuống đất.

"Vụt!"
Một ống thép lao đến.

Chu Tước tung người lao qua.

Ống thép lao qua với tốc độ cực nhanh, đâm rách cánh tay cô ấy.

Cơn đau nhói khiến Chu Tước nhíu mày.

Con dao cổ màu đen lóe sáng rạch qua ngực cô.

Sắc mặt Chu Tước thay đổi.

Cô ấy cong người về sau.

Hai tay Chu Tước chống xuống đất, hai chân tung cước, đá thẳng về cổ tay đang cầm dao của đối phương.

"Rầm!"
Đối phương bị đá văng ra.

Mắt hắn long sòng sọc, động tác như ẩn như hiện.

Con dao cổ trên tay chém xuống.

Chu Tước ấn vết thương trên tay xuống, tung người nhảy qua.

"Vù!"
Con dao cổ rơi xuống đất, khiến mặt đất nứt toác.

Con dao đột nhiên hất qua.

Mấy viên đá vụn bị đá văng!
Mấy viên đá vụn lao thẳng về phía mặt Chu Tước!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi