ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG


“Thiên Hạo, là con sao?”
Giọng nói của bà Trần từ cửa phòng vọng ra.

Trần Thiên Hạo vội vàng chạy tới đỡ bà.

“Con nói mẹ về phòng nghỉ ngơi cơ mà, sao mẹ lại ra đây?”
Bà chống gậy đứng đó, nét mặt sa sầm.

“Sao hả? Con muốn mẹ chết ngạt ở trong à?”
“Mẹ ở trong phòng buồn chán lắm.

vừa nãy mẹ nghe thấy có tiếng con gái, ai đến hả con? Để mẹ xem nào”.

Trần Thiên Hạo đỡ bà Trần đi đến ghế dựa.

Từ sau lần bà bị nhà họ Tiền bắt cóc, anh lại càng chú ý đến bà nhiều hơn.

Anh biết trên con đường trả thù của mình sẽ có rất nhiều kẻ đáng chết không làm gì được anh nên quay sang làm hại người thân bên cạnh anh.

Vậy nên, anh muốn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ người nhà an toàn.

Anh đã thông báo cho Bạch Hổ thần tướng, chẳng bao lâu nữa sẽ tới được Nam Thành.

“Mẹ dán thuốc cao giảm sưng mang cho mẹ chưa.

Con thấy mặt mẹ vẫn chưa hết sưng đâu”, anh nhìn gương mặt sưng tím của mẹ mình, cất tiếng hỏi thăm.

“À, cái thuốc con đưa cho mẹ dán lên ngứa lắm, mẹ không chịu được”.

“Mẹ không phải mấy cô chủ nhà giàu yếu đuối kia, vết thương cỏn con này không đáng là gì.

Hồi mẹ với bố con vừa mới lập nghiệp, bố mẹ còn trèo lên tàu hỏa đi nhờ để tiết kiệm tiền vé.

Nhưng mà mẹ sức yếu, không bám được mãi, cuối cùng bị văng ra ngoài mười mấy mét, gãy tay gãy chân mà vẫn gắng trèo lên một đoàn tàu hỏa khác được mà”.

“Ha ha!”
Tiền Cẩm Lâm nghe thấy những lời này, không kìm được bật cười khành khạch.

Bà già này đỉnh thật đấy.

Trông thấy cảnh tượng mẹ con yêu thương nhau của Trần Thiên Hạo và bà Trần, sắc mặt cô ta nhanh chóng trở nên xám xịt.

Cô ta xa nhà từ nhỏ, có nằm mơ cũng muốn được kề cận nói chuyện vui vẻ với mẹ mình như vậy.

Nghĩ tới đây, cô tay bỗng thấy khóe mắt cay cay.

“Thiên Hạo, mẹ dạy con như thế nào hả? Có khách tới cũng không thèm giới thiệu một chút, mất lịch sự quá”.


Bà Trần không vui nói.

Anh khẽ nhíu mày.

Đột nhiên không biết nên nói như thế nào cho phải.

“Mẹ, cô ấy, cô ấy là một người bạn của con, tên là Tiền Cẩm Lâm”.

“Hả? Họ Tiền à? Cái họ này hiếm gặp lắm đấy”.

Bà Trần mỉm cười lên tiếng.

Tiền Cẩm Lâm hơi cau mày, liếc mắt nhìn Trần Thiên Hạo một cái, trông thấy anh tỏ ra nghiêm nghị.

Cô ta chợt nhớ ra một chuyện.

“Cháu chào bác gái”.

“Được rồi, nào lại đây, đến trước mặt bác đi, để bác sờ xem nào”, bà Trần cười hiền hòa, vẫy tay khẽ nói.

Cô ta hơi do dự một lát rồi đứng dậy đi tới bên cạnh bà.

Bà Trần thân mật nắm lấy tay cô ta.

Tay còn lại sờ soạng người cô ta một lát.

“Đứa trẻ ngoan, đúng là đứa trẻ ngoan”.

Cả người Tiền Cẩm Lâm căng cứng lại, không dám nhúc nhích.

Cô ta nhủ thầm, bà già này không tránh gì hết, đến cả ngực mông đều bị sờ hết một lượt.

Sờ cái gì không biết…
Bà Trần không ngừng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

“Cẩm Lâm à, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ thưa bác, cháu năm nay hai mươi mốt ạ”.

“Hai mốt à, đúng vào độ tuổi đẹp nhất đời người đấy.

Bác cầm tay cháu là biết cháu từng phải chịu khổ nhiều”.

Bà Trần thở dài một hơi.

“Cháu giống với Thiên Hạo nhà bác và Tiểu Nguyệt, đều là những đứa trẻ số khổ”.

Nói xong, hốc mắt bà hơi ửng đỏ.

Bà kéo tay Tiền Cẩm Lâm, nắm lại thật chặt.

Câu nói này khiến cô ta xúc động cả người run rẩy, ánh mắt long lanh.

“Cháu là con cái nhà ai? Bố mẹ cháu có khỏe không?”
“Cháu, cháu không có người nhà”, cô ta buồn bã đáp.

“Haiz!”
Bà Trần lại thở dài.

Bà kéo cô ta tới sát bên người, dựa vào thật gần.

“Đứa trẻ số khổ, sau này rảnh rỗi đến nhà chơi với bác.

Cháu đừng nghĩ Thiên Hạo nhà bác nóng giận khó gần, thật ra thằng bé là đứa trẻ rất hiểu chuyện.

Nếu cháu không chọc vào nó, nó sẽ không làm gì cháu đâu”.

“Cháu còn trẻ mà, kiên nhẫn một chút, sau này sống cùng nhau cũng đỡ xích mích”.

Nghe bà nói vậy, gương mặt của Tiền Cẩm Lâm lập tức đỏ bừng lên.

“Mọi chuyện không phải như bác nghĩ đâu”.

Trần Thiên Hạo vội vàng hô lên.

“Mẹ nói gì đấy? Tiền Cẩm Lâm chỉ là bạn bè bình thường của con thôi”.

“Hơn nữa con với Tiểu Nguyệt cũng sắp kết hôn rồi”.

Bà Trần lén lút cấu vào đùi anh một cái.

Quay sang thì thầm nói nhỏ.

“Con ngốc lắm, cô bé này tốt như vậy cơ mà”.


Anh cuống quýt phân bua: “Nhưng mà con còn Tiểu Nguyệt nữa cơ mà, sao có thể làm vậy được?”
“Mẹ đâu phải là người cổ hủ.

Con xem chú hai chú ba của con, làm gì có ai không tam thê tứ thiếp”, bà dịu giọng khuyên nhủ.

“Không, không”.

Anh lắc đầu nguầy nguậy.

“Mẹ vừa sờ thử rồi, cô bé tên Tiền Cẩm Lâm này ngực nở mông to, dễ sinh đẻ.

Con với mẹ cố gắng thuyết phục một chút, sau này con cháu đầy đàn thì không sợ bị bọn người kia coi thường bắt nạt nữa”, bà Trần bất bình nói.

“Mẹ càng ngày càng quá đáng rồi đấy”, Trần Thiên Hạo buồn bực.

Tiền Cẩm Lâm ngồi bên cạnh nghe thấy hết toàn bộ cuộc nói chuyện, đầu óc ong ong.

Cô ta chỉ nghe thấy một câu nói duy nhất.

Sắp kết hôn với Tiểu Nguyệt!
Cho dù cô ta biết mình không có khả năng được ở bên anh nhưng giây phút thực sự nghe thấy điều này, cô ta vẫn không khỏi cảm thấy chua xót.

Cô ta toan đứng dậy rời đi.

Nhưng bà Trần lại nắm chặt tay cô ta, khiến cô ta cảm thấy hơi khó xử.

Cô ta hít sâu một hơi.

Giọng điệu run run lên tiếng.

“Bác gái, cháu, cháu còn có việc phải đi giải quyết, hôm khác cháu sẽ tới thăm bác sau”.

“À, được rồi.

Đứa trẻ ngoan, cháu mau đi đi”.

“Cháu đừng để bụng mấy lời bác vừa nói.

Giữa người với người dù xảy ra chuyện gì cũng là một loại duyên phận”.

“Không phải bác nói thế nào thì các cháu sẽ như vậy.

Người xưa nói rất đúng, sớm chiều bên nhau cũng có thể quay lưng phản bội, nợ máu gánh trên vai”.

“Trên đời này không có gì là không thể hết”.

“Nhưng mà, nhất định phải biết nắm lấy cơ hội!”
Dứt lời, bà vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Tiền Cẩm Lâm rồi thả tay ra.

Nợ máu gánh trên vai!
Cô ta ngạc nhiên nhìn bà một cái.

Trong lòng trở nên rối bời.

Cô ta đờ đẫn bước ra khỏi cửa đại viện nhà họ Trần, đầu óc vẫn ong ong.

Cô ta từ chối để Trần Thiên Hạo lái xe đưa về.

“Cô đừng để bụng lời mẹ tôi nói.


Bà ấy chỉ mong ngóng mấy chuyện này thôi”.

Anh mở lời giải thích.

Cô ta chỉ liếc nhìn anh.

Bày ra vẻ mặt thờ ơ.

“Anh là kẻ thù của tôi.

Anh nghĩ hai chúng ta có khả năng đó sao?”
Một chiếc taxi đỗ lại, Tiền Cẩm Lâm lập tức lên xe.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh.

Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dõi theo bóng dáng Trần Thiên Hạo ngày một xa dần.

Lòng cô ta quặn thắt lại.

Tiểu Nguyệt là ai?
Sau khi về tới đại viện.

Trần Thiên Hạo nhìn bà Trần với ánh mắt bực bội.

“Mẹ xem mấy lời mẹ vừa nói đi, khiến người ta ngại ngùng lắm đấy”.

Bà chỉ ung dung mỉm cười.

“Mặc dù mẹ con không nhìn thấy gì, nhưng lòng mẹ biết rõ”.

“Cô bé kia có tình cảm với con.

Mẹ cảm thấy con…”
Sắc mặt của bà bỗng trở nên nghiêm trọng.

“Thiên Hạo, mẹ cảnh cáo con, không được phép phụ lòng Tiểu Nguyệt.

Con bé là một đứa trẻ số khổ, đợi con nhiều năm như vậy, con hiểu ý mẹ nói không?”
“Đương nhiên con biết chuyện này.

Thế nên con mới cảm thấy mẹ nói những lời như vừa nãy không thích hợp”, anh ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Dịu dàng xoa bóp chân cho bà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi