ĐỒNG HỌC, ĐI ĐƯỜNG KHÔNG CẦN CHƠI DI ĐỘNG

Nửa năm sau khi Cố Tri Phi và Giang Dương cùng một chỗ, ở bên ngoài trường thuê một căn chung cư nhỏ, thuận tiện chó đi khám, đem Tiểu Giang Tử tiêm chích, mang về nhà nuôi. Thời gian vừa chuyển nhà xong, Cố Tri Phi cùng Giang Dương đều có chút hưng phấn, kết quả qua vài ngày, thắt lưng Cố Tri Phi đau, run chân không bò dậy nổi.

Sáng thứ bảy, Giang Dương theo thường lệ sáu giờ thức, từ trong chăn đào Cố Tri Phi ra hôn hôn, nhìn dưới mí mắt hắn một mảng xanh tím thở dài, nghĩ rằng hôm nay tuyệt đối phải khống chế được chính mình, không thể lại kích động như vậy.

Hắn đi ngoài tập thể dục một giờ, sau khi trở về làm điểm tâm, vừa mới chuẩn bị đi gọi Cố Tri Phi tỉnh dậy, bỗng nhiên nhận điện thoại của hội trưởng, là chuyện hội sinh viên, muốn anh lập tức đến trường.

Giang Dương nói chờ anh mười lăm phút, sau đó buông điện thoại xuống bước vào phòng, khom lưng vỗ vỗ Cố Tri Phi, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thức dậy ăn sáng, anh phải đến trường.”

Cố Tri Phi thuận miệng “Ừ” một tiếng, Giang Dương cho rằng hắn tỉnh, an tâm thoải mái đến trường. Việc ở hội sinh viên rất nhiều, anh vừa đi liền bị hội trưởng nhanh chóng bắt làm việc, bận rộn đến bảy giờ tối. Trên đường về anh gọi cho Cố Tri Phi vài cuộc, nhưng không có người nhận, anh liền có chút lo lắng.

Hội trưởng nhìn thấy bộ dáng tâm trạng không tốt của anh, nói đùa anh có phải là đang nhớ bạn gái hay không.

Giang Dương: “Không biết em ấy có ăn trưa chưa.”

“Cậu là cha hay sao mà lại như thế.” Hội trưởng không lưu tâm nói, “Mọi người sẽ tự mình ăn cơm? Cậu ở đây chuyên tâm làm việc, làm xong nhanh, tôi sẽ cho cậu về.”

Giang Dương gật gật đầu, vùi đầu khổ làm, thật vất vả đến bảy giờ mọi thứ đều xong xuôi, trong lòng như lửa đốt cấp tốc về nhà. Trên đường anh lại gọi một cuộc điện thoại, vẫn không có người nhận.

Anh tâm hoảng ý loạn, về khu nhà ở liền chạy lên lầu, quên mất mình sống ở tầng cao, đi thang máy nhanh hơn.

Đến khi thật vất vả về nhà, anh vừa mở cửa ra, liền thấy Tiểu Giang Tử từ trong phòng chạy đến, hướng anh “Gâu gâu” gọi. Anh bước nhanh vào phòng, nhìn thấy trên giường nhô ra một cái bọc nhỏ giống hệt như khi anh rời khỏi nhà cũng không khác đi.

Đến bên giường liền thấy, Cố Tri Phi nhắm mắt lại, trên hai má có mấy vệt hồng khá mất tự nhiên.

Giang Dương sờ tay lên trán hắn, thật nóng.

“Tri Phi.” Giang Dương nhỏ giọng kêu hắn, tìm quần áo cho hắn thay.

Cố Tri Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Giang Dương? Anh chạy bộ về à?”

“Tối rồi.” Giang Dương thấy hắn sốt đến hồ đồ, hít sâu một hơi, động tác thay quần áo cũng có chút nhanh lên, “Em phát sốt, anh đưa em đi bệnh viện.”

Cố Tri Phi mờ mịt một lát, gật gật đầu.

Tiểu Giang Tử vây quanh bên chân của Giang Dương, Giang Dương khiến nó đứng ở bên: “Mày ở nhà giữ nhà, nghe chưa?”

Tiểu Giang Tử lắc lắc đuôi, ngoan ngoãn ở cạnh cửa ngồi xuống.

Giang Dương thay quần áo cho Cố Tri Phi xong, ôm hắn xuống lầu, muốn gọi xe đi bệnh viện, cũng không biết làm sao lại trùng hợp như thế, chỉ có mấy chiếc taxi đi ngang qua, ngẫu nhiên chiếc nào cũng chở đầy, cuối cùng anh đành dùng phần mềm trên di động tìm một chiếc, nhưng phải chờ nửa tiếng nữa xe mới đến.

Giang Dương có chút chờ không được, cúi đầu xem, môi Cố Tri Phi trắng bệch, hắn cũng bắt đầu ỉu xìu, càng thêm nóng lòng.

Lúc này từ trường học một chiếc xe đi ra, ở cạnh anh dừng lại, cửa kính hạ xuống lộ ra đầu một người, là hội trưởng hội sinh viên: “Giang Dương, sao vậy?”

Giang Dương mắt sáng lên, không khách sáo: “Hội trưởng, đưa tôi đi một đoạn!”

Hội trưởng chờ anh lên xe, nhấn ga lao đi, chở bọn họ đến bệnh viện, chính là sắc mặt có chút quái dị. Giang Dương chỉ lo chăm sóc Cố Tri Phi, cũng không chú ý.

Đến bệnh viện, đăng ký, lấy máu, truyền nước biển, rốt cuộc cũng dàn xếp cho Cố Tri Phi trên giường bệnh ổn thỏa, Giang Dương mới thả lỏng một hơi, lại đi tìm ly cùng nước ấm, một chút lại một chút đút cho Cố Tri Phi.

“Giang Dương.” Hội trưởng ở sau lưng anh kêu anh một tiếng.

Giang Dương lúc này mới đến hội trưởng còn ở lại, bận rộn quay đầu: “Cám ơn hội trưởng, làm phiền cậu rồi.”

Hội trưởng: “Không đến mức phiền toái, tôi có một câu hỏi.”

Giang Dương: “?”

Hội trưởng nhìn Cố Tri Phi năng cằm: “Người đó là ai a? Bạn cùng phòng? Quan hệ không tồi a.”

Giang Dương sửng sốt, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Tri Phi, trầm mặt một chút.

Hội trưởng cười cười: “Đúng rồi, bạn gái cậu đâu? Có ngoan ngoãn ăn cơm không?”

Giang Dương: “Hội trưởng, em ấy là bạn trai tôi.”

Nụ cười trên mặt hội trưởng lập tức cương cứng.

Giang Dương hơi mím môi, sắc mặt cũng có chút cứng ngắc.

Hơn nửa ngày, hội trưởng mới lúng túng nói: “Tôi đi trước.”

Giang Dương gật gật đầu, quay đầu tiếp tục đút nước cho Cố Tri Phi, lúc này mới phát hiện Cố Tri Phi đã mở mắt, bộ dáng có vẻ đã sớm tỉnh.

Giang Dương chần chờ một lát, hỏi hắn: “Có đói bụng không?”

Cố Tri Phi: “Một ngày chưa ăn cơm, anh nói đi?”

Giang Dương nhanh chóng đi ngoài mua cơm cho hắn, sau khi mua về, Cố Tri Phi còn nói mình đang truyền nước muối, tay không dùng được, muốn Giang Dương đút. Giang Dương chịu mệt nhọc, cẩn thận từng li từng tí đút cho hắn, làm cho mấy y tá đi ngang qua khẽ ghé mắt.

Ăn cơm xong, Giang Dương ở bên giường bồi Cố Tri Phi lướt weibo. Cố Tri Phi phát sốt, đôi mắt chua sót, xem màn hình một hồi nước mắt liền chảy ra. Giang Dương không đồng ý cho hắn đụng đến di động nữa, tự mình nhìn xem có gì vui liền đọc cho hắn nghe.

Nhìn thấy y tá lại ghé mắt nhìn, Cố Tri Phi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, khiến Giang Dương cũng lên giường. Giang Dương có chút ngượng ngùng, hắn liền nói chính mình mệt quá, ngồi không được, muốn Giang Dương ôm mới được.

Giang Dương tin là thật, liền lên giường, đem Cố Tri Phi ôm vào trong ngực, nghiêm túc đọc weibo cho hắn nghe.

Khi y tá đệ lần thứ n tìm cớ kiểm tra phòng, Cố Tri Phi lui vào trong lòng Giang Dương, nắm tay Giang Dương, quang minh chính đại hôn một cái, y tá hoảng sợ, tháo chạy, rốt cuộc không nhìn lén bọn họ nữa.

Nhìn Giang Dương chuyên tâm đọc weibo, Cố Tri Phi chọt chọt cơ ngực hắn: “Anh có sợ không?”

Giang Dương mờ mịt: “Sợ cái gì?”

Cố Tri Phi nhỏ giọng nói: “Em nghe thấy anh cùng hội trưởng nói chuyện.”

Giang Dương trầm mặc một chút, bỏ di động xuống.

Cố Tri Phi càng thêm nhỏ giọng nói: “Vừa mới nãy mấy y tá kia cũng nhìn chúng ta. Sau này có thể sẽ có nhiều ánh mắt khác thường nhìn chúng ta, anh có sợ không?”

Giang Dương gắt gao ôm hắn, cũng nhỏ giọng trả lời: “Không sợ.”

Anh dù nói vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy một trận sợ hãi, tay càng ôm càng chặt, sợ người trong lòng bỗng nhiên nói ra những lời anh không muốn nghe.

Giữa họ, vẫn là Cố Tri Phi chủ động, mà anh căn bản không biết gì, nếu Cố Tri Phi muốn buông tay anh, anh có làm sao có thể xoay chuyển Cố Tri Phi.

Cố Tri Phi: “Chúng ta về nhà làm đi.”

Giang Dương đầu óc còn chưa quay lại: “?”

Cố Tri Phi đã lặng lẽ cầm cái kia của anh, ngẩng đầu vô tội nói: “Em nói, chúng ta về nhà liền làm đi.”

Giang Dương đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại bị dọa sợ suýt chút nữa bắn ra: “Em còn đang sốt đó?!”

Cố Tri Phi ngẩng đầu, ghé vào lỗ tai anh nói: “Nhưng khi sốt bên trong đặc biệt nóng, anh không muốn thử xem sao?”

“!” Giang Dương nghe được mang tai nóng lên, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt, “Không được, ít nhất chờ thân thể em tốt lại rồi nói.”

Cố Tri Phi buông tay ra, phẫn nộ đá chăn ra.

Giang Dương mặt đỏ tai hồng nói: “Em sao lại muốn làm a?”

Cố Tri Phi hợp tình hợp lý nói: “Cùng người mình thích cùng một chỗ, chính là làm không đủ.”

Giang Dương bất đắc dĩ bóp trán, Cố Tri Phi cười dài quay đầu nhìn anh, khuỷu tay thúc anh một cái: “Không phải tâm tình đang tốt sao a?”

Giang Dương sửng sốt: “Tri Phi?”

Cố Tri Phi: “Tuy rằng hiện tại come out, rất nhiều người sẽ không tiếp thu được đồng tính luyến, chúng ta cũng không biện pháp thay đổi ý nghĩ của bọn họ. Hội trưởng của anh, tối nay chúng ta lại tìm cậu ta…”

“Tri Phi.” Giang Dương đánh gãy hắn, hôn nhẹ trán hắn, nói, “Không cần quan tâm cậu ta. Anh nghĩ thông rồi, qua hôm nay, không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào.”

Cố Tri Phi trầm tư một lát: “Cho nên đêm nay làm được không?”

Giang Dương  chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không được!”

“Rất nóng rất mềm nga.”

“Cái đó cũng không được!”

-TOÀN VĂN HOÀN-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi