ĐỒNG HỌC, ĐI ĐƯỜNG KHÔNG CẦN CHƠI DI ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Dương thả tên mập ra, tên mập vội vàng bỏ chạy.

Sau khi trở lại bàn của mình, Cố Tri Phi tự nhiên đem hai bên giới thiệu giới thiệu: “Bọn họ là bạn học thời cao trung của tôi.” Lại chỉ chỉ nam sinh đứng ở bên cạnh bàn, “Đây là Giang Dương, khoa tài chính trường chúng ta.”

Mọi người hiểu ý nở nụ cười: “Nga ~~ cậu chính là Giang Dương a.”

Giang Dương mang tai đỏ lên, ngại ngùng nói: “Chào mọi người.”

“Ngồi đi.” Cố Tri Phi đem Giang Dương ở bên cạnh ấn lên ghế ngồi xuống.

Lúc cùng nhau ăn thịt nướng, Giang Dương hỏi mọi người: “Các cậu vừa rồi nói như vậy, là lúc trước có nghe nói về tôi sao?” Lúc anh nói lời này theo bản năng hướng Cố Tri Phi liếc vài lần, hiển nhiên anh trong lòng cũng rất minh bạch là ai nói cho mọi người, anh như vậy hỏi, chỉ là hiếu kỳ Cố Tri Phi là nói như thế nào về anh thôi.

Đáng tiếc, khi Diêu Thanh hưng trí bừng bừng chuẩn bị mở miệng, Cố Tri Phi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dùng rau xà lách bao một miếng thịt ba chỉ, tàn nhẫn nhồi vào miệng cô: “Ăn.”

Diêu Thanh đành phải hướng Giang Dương xòe tay, vui vẻ ăn nướng thịt.

Tuy rằng mọi người ngồi cùng một bàn này, trừ Cố Tri Phi, Giang Dương một người cũng không biết, nhưng anh ngồi ở bên cạnh Cố Tri Phi lại không có cảm giác mất tự nhiên. Cũng không phải nói mọi người có cỡ nào nhiệt tình —— nhìn thấy bọn họ ở một bên riêng, ai cũng không đoái hoài đến bắt chuyện với anh.

Cố gắng chống đỡ cái bụng tròn xoe lúc tản trên sân thể dục, Giang Dương như vậy cùng Cố Tri Phi nói: “Tuy rằng không có uống rượu, cũng không có nói nhiều, nhưng không khí vẫn rất thoải mái.”

Cố Tri Phi cười cười: “Nếu cùng bằng hữu cùng một chỗ, nhất định phải nói rất nhiều nói mới không lúng túng, cũng không cần phải hẹn lại bằng hữu này rồi.”

Trong bóng đêm Giang Dương nhìn thấy hắn gợi lên khóe môi, không khỏi cúi đầu, ngẫm nghĩ cẩn thận một cái rõ ràng. Cố Tri Phi quay đầu đi, né tránh tầm mắt anh.

Giang Dương ngẩn người.

Cố Tri Phi đem kính mắt trên mũi đẩy đẩy, mặt không biểu tình nghĩ, thất sách.

Hắn hôm nay quên mang kính áp tròng!

Sai lầm trọng đại này hiển nhiên ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn, bằng không thời điểm con chó điên kia lao về phía hắn hắn cũng sẽ không ngây người như vậy một lát…

Khi Giang Dương sải bước nhanh đi đến, lúc nhấc chân lên liền đem con chó điên nhảy ra từ trong bóng tối kia đạp bay đến hơn vài mét, Cố Tri Phi vô ý thức lui về phía sau một bước —— hắn tin tưởng chính mình chưa từng kinh sợ qua như vậy.

Hôm nay là cùng chó xung khắc đi.

Hắn buồn bực ngẩng đầu nhìn con chó kia, vừa lúc chống lại Giang Dương quay đầu ánh mắt nhìn hắn đầy lo ngại.

Cố Tri Phi vỗ vỗ mông anh: “Đi xem xem, con chó kia đang nằm bất động trên mặt đất.”

“Nga.” Giang Dương nghe lời quay đầu, vừa bước ra một bước, chó điên vốn nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích đột ngột nhảy lên, cụp đuôi, lấy ba cái chân tuyệt đối không có khả năng đạt tới tốc độ đào tẩu.

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi buồn bực: “Con chó này chân đều què rồi, còn muốn cắn người, là đói bụng đến mê sảng đi?”

“Chân nó chắc chắn không phải do tôi đá hư.” Giang Dương vội vàng giải thích, anh cũng không hi vọng trong lòng Cố Tri Phi anh là người tàn bạo, nhưng sau khi cùng Cố Tri Phi liếc nhau, khí thế của anh lại có chút yếu lại, không quá có tự tin bổ sung, “Hẳn là không phải, tôi không sử dụng quá nhiều khí lực.”

“Khí lực lớn là chuyện tốt.” Cố Tri Phi có chút ý vị thâm trường nói, trong lúc Giang Dương đang suy nghĩ câu nói này, cúi đầu ngửi ngửi chính mình, “Chẳng lẽ là trên người dính vị thịt nướng?” Nghĩ nghĩ, “Cậu đến ngửi thử xem trên người tôi có mùi vị không.”

Giang Dương “Nga” một tiếng, cúi đầu hít ngửi, quả thực có chút mùi vị. Nhưng anh đồng thời cũng ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát, là hương vị chanh rất sạch sẽ.

Cố Tri Phi níu lấy cổ áo Giang Dương, nói: “Tôi cũng ngửi thử xem trên người cậu có mùi vị không, nếu không con chó đó tại sao lại không cắn cậu?”

Giang Dương quýnh lên, vội vàng trốn về sau: “Không được, buổi sáng tôi có đánh bóng rổ, không tắm rửa.” Nhưng anh lập tức phát hiện tay Cố Tri Phi không nới lỏng, sợ Cố Tri Phi té ngã, liền vội vàng vươn tay đỡ lấy eo hắn.

Thật nhỏ..

Giang Dương nhất thời ngây dại, trong đầu chỉ còn lại hai chữ này.

Cố Tri Phi đạp anh một cước: “Chiếm tiện nghi đủ chưa?”

“A?!” Giang Dương ăn đau, lúc này mới hồi thần, vội vàng buông lỏng tay ra.

Có thể gần đây cùng chó có duyên. Ngày hôm sau lên lớp xong, Cố Tri Phi nhìn thấy mọt con chó trọc đuôi cố gắng hèm mọn mà đi phía sau một đôi tiểu tình nhân, ngóng trông nhìn chuỗi thịt nướng(*) trên tay cô gái kia.

(*) Cái này tui dịch đại a lên Baidu seach ra thế này

cb4c62be32f06fbe50ea268332db1f5c

67003ac4188a4aebfbaed069ae81187c

Bằng trực giác, hắn phán định con chó trọc đuôi này chính là con chó ngày hôm qua có ý đồ tập kích hắn.

Nữ sinh kia ngượng ngùng đem chuỗi thịt nướng ném xuống đất, con chó trọc đuôi cảnh giác nhìn trái nhìn phải, cúi đầu ngậm chuỗi thịt nướng kia lên, chạy dọc theo chân tường trốn vào trong góc ăn. Cố Tri Phi chậm rãi đi qua, càng nhìn con chó trọc đuôi càng cảm giác con chó này chính là hôm qua.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Tiếng nói của Giang Dương không hề dự liệu ở sau lưng hắn vang tới.

“Xuỵt.” Cố Tri Phi nói, “Con chó kia.”

Mặc dù hắn thấp giọng, con chó trọc đuôi vẫn phút chốc dựng lỗ tai lên, hướng về phía này nhìn thoáng qua. Trong chớp mắt nhìn thấy Giang Dương, liền tạc mao, lui về sau chạy mấy bước, sau đó lại giống như không nỡ, nhanh chóng quay trở lại, ngậm chuỗi thịt nướng trên đất lên, quay đầu chạy.

“Trong trường học làm sao có thể có nhiều chó hoang như vậy?” Giang Dương nghi hoặc nói.

Cố Tri Phi: “Tôi đoán nhất định là con chó ngày hôm qua, nó vừa nhìn thấy cậu liền chạy. Cậu có chú ý tới không, chân nó vẫn còn khập khiễng.”

Giang Dương gật gật đầu: “Như vậy vừa nói, đúng là thật.”

Cố Tri Phi: “Tôi muốn tìm ra nó.”

Giang Dương hiếu kỳ: “Cậu muốn nuôi nó sao?”

Trong mắt Cố Tri Phi chợt lóe lên sắc bén: “Không, là báo thù.”

Qua vài ngày nữa, con chó trọc đuôi lại lần nữa từ lỗ tường chui vào trường học. Xung quanh đây thùng rác đều rất cao, trường học chu vi cũng không có quá mấy người thuận tay ném rác, nó có thể tìm được rất ít thức ăn.

Nó hi vọng hai con người kia đã quên nó. Chung quy chuyện kia chỉ là hiểu lầm, có con chó nào có thể phân biệt mùi thịt gà nướng phát ra với người đâu?

Vận khí tốt, nó sẽ gặp được hai nữ sinh nhu nhược thiện lương, nó chỉ cần đi theo các nàng đi một hồi, các nàng tâm liền sẽ phát ra đồng tình, cho nó chút đồ ăn.

Nếu như là vận khí không tốt… Con chó trọc đuôi không nghĩ tiếp, bởi vì nó chợt thấy túi bánh rán ném ra ven đường!

Nhất định là con người nào đó sơ ý ném. Con chó trọc đuôi biết con người không ăn đồ ăn dưới đất. Nó thở phào một cái, vì tìm được đồ ăn hôm nay mà nhảy nhót không thôi, cơ hồ mất đi tính cảnh giác nên có.

Điều này đối với một con chó lang thang mà nói thật đúng là đủ trí mạng. Khi nó hoan hoan hỉ hỉ xé túi nilon ra, thì việc đầu tiên nó làm là hạ miệng về phía cái bánh rán được bọc trong thịt sườn, rồi đột nhiên cảm thấy cổ mình căng chặt.

Cảm giác này nó quá rõ ràng —— nó bị con người bắt được!

“Gâu! Gâu gâu!”

Giang Dương đau đầu nhìn con chó trọc đuôi bị trói chặt đang sủa không ngừng, đối Cố Tri Phi đang nắm chặt sợi dây thừng nói: “Cậu không phải muốn báo thù sao? Nó nhìn qua không quá dễ chọc.”

Cố Tri Phi đang muốn đeo đôi găng tay bông dày lên mà, nghe vậy cho hắn một cái sinh động bạch nhãn: “Cậu thật sự không thấy được nó chân sau đều dị dạng sao? Một con chó lang thang một chân chạy không được nhanh sống không được lâu lắm.”

Hắn nói xong đeo bao tay lên, đem con chó trọc đuôi vẫn trong tâm tình kích động đè lại, bởi vì có đề phòng đầu đủ, một chút cũng không quan tâm nó giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thế.

Sau khi đem miệng của con chó trọc đuôi kia buộc lại, Cố Tri Phi nói: “Trước tiên chúng ta mang nó đi tắm rửa một cái đã, rồi đi gặp bác sĩ thú y.”

Giang Dương xấu hổ cúi đầu, lúng túng nói: “Nga, được.”

Cố Tri Phi liếc mắt nhìn anh một cái: “Làm sao? Thật giống như chó chết chủ.”

Mặc dù mấy ngày trước Cố Tri Phi vì bị người khác đem ra so sánh với chó mà nổi giận, mà lúc này, chính anh bị Cố Tri Phi mắng thành chó, lại không có một chút nóng nảy nào.

Giang Dương cực kỳ chán nản nói: “Trước kia tôi cảm thấy bản thân cũng tạm được, mà sau khi gặp cậu, tôi phát hiện mình chỗ nào cũng không đủ tốt. Vừa cẩu thả, lại tự cho mình là đúng.”

Cố Tri Phi “Ngô” một tiếng, an ủi hắn: “Không có việc gì, vận khí của cậu so với phần lớn người đều tốt hơn.”

Giang Dương phúc chí tâm linh* nói: “Cũng là, không phải cũng giao không đến ngươi như vậy bằng hữu.”

*Phúc chí tâm linh: Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người cũng linh hoạt khôn ngoan hơn)

“Biết là được.” Cố Tri Phi mặt không đỏ tim không đập nhận lời khen ngợi của anh, sau đó rất không khách khí chỉ huy anh, “Đi, lấy cái chậu kia đem lại đây.”

Mới đầu con chó trọc đôi kia giãy giụa rất lợi hại. Giang Dương đem nó ấn trong chậu nước, trong chốc lát, nó liền đem một chậu nước lãng phí xong.

Cố Tri Phi ném xà phòng, nói với Giang Dương khiến nó yên tĩnh một hồi đi, liền đi trở về giường nằm chơi di động. Còn lại một mình Giang Dương ở trong nhà vệ sinh, đầu đầy mồ hôi cùng một con chó lang thang bẩn thỉu hăng hái chiến đấu. Nếu không phải Cố Tri Phi có tính toán trước mà buộc miệng con chó trọc đuôi kia lại, Giang Dương có thể đã bị thương.

Thật vất vả chờ con chó trọc đuôi kia phục tùng, bản thân Giang Dương cũng đã kiệt sức. Anh thở hổn hển, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Tri Phi đang cầm di động chụp cho hai người bọn họ.

Giang Dương: “?”

Giang Dương vẻ mặt lơ mơ bộ dáng áp bức đi vào trong.

Con chó trọc đuôi ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ.

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi giả vờ làm bộ dáng như chưa có gì xảy ra, cất di động, một lần nữa cầm lấy xà phòng, đi tới trước chậu nước ngồi xuống, bắt đầu đem con chó trọc đuôi tắm rửa.

Giang Dương liền phụ trách đổi nước.

Chờ đổ hết bảy tám chậu nước bẩn, con chó trọc đuôi mới ra lò một thân chỉ toàn lông, xấu như vậy, nhưng rất sạch.

Cố Tri Phi lại dùng máy sấy sấy khô lông trên người nó, con chó trọc đuôi này miễn cưỡng cũng nhìn được.

Nhưng không may, bọn họ mang con chó trọc đuôi đó đến bệnh viện thú y, chụp hình x quang xong, bác sĩ thú y lắc đầu.

“Về sau chỉ có thể là một đứa nhỏ què.” Cố Tri Phi cười nhạo con chó trọc đuôi một câu, “Tiểu Giang Tử mày thật đáng thương.”

Giang Dương: “?”

Cố Tri Phi xoa xoa đám lông xù trên đầu con chó trọc đuôi: “Sau này nó sẽ được gọi là Tiểu Giang Tử.”

Biểu tình Giang Dương có chút ủy khuất, nhưng dù giận cũng không dám nói gì.

Cố Tri Phi: “Như thế nào?”

Giang Dương: “Tôi cảm giác tên này không tốt lắm.”

Cố Tri Phi: “Tại sao?”

Giang Dương có chút thẹn thùng nói: “Tôi cũng họ Giang.”

Cố Tri Phi: “Đó không phải thật tốt sao? Cậu là lão Đại, nó là lão Nhị.”

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi: “Phốc.”

Giang Dương buông con chó trọc đuôi xuống, vừa mới gỡ dây buộc xuống, con chó trọc đuôi liền nhanh như chớp chạy.

Mà lúc này Cố Tri Phi nhìn thấy có một bóng người chợt lóe mà qua, quay đầu nhìn một chút, thì đã không nhìn thấy người kia.

Giang Dương: “Làm sao?”

Cố Tri Phi nhìn nhìn hướng người kia: “Đi đường này về trường học, sao tôi có cảm giác có người theo dõi?”

Giang Dương: “Cậu nói là có người theo dõi chúng ta?”

Cố Tri Phi thờ ơ nói: “Cũng có khả năng là một con chó lang thang khác chờ cứu giúp. Đừng để ý.”

Hai người bọn họ không ở tòa nhà đó lâu, tới gần ký túc xá của Cố Tri Phi, đi đến bên dưới khu ký túc xá, thì hai người liền chia tay.

Giang Dương dây dưa không chịu đi: “Vừa mới ở trong ký túc xá của cậu đem con chó đó tắm rửa, còn rất loạn đi.”

“Cũng được thôi.” Cố Tri Phi nói, “Trở về dọn dẹp một chút là tốt rồi, hẹn gặp lại.”

Giang Dương vươn tay giữ chặt hắn: “Cố Tri Phi.”

Cố Tri Phi quay đầu: “Làm sao?”

Giang Dương rụt tay về, nhỏ giọng hỏi hắn: “Vậy buổi chiều cậu làm gì a?”

Cố Tri Phi: “Ngủ.”

Giang Dương khẩn trương chà chà tay: “Cái kia… Có muốn cùng nhau đi Thư Viện không, tôi… Tôi bài tập toán còn chưa viết xong, với lại, có mấy đề không biết việt.”

Cố Tri Phi kinh ngạc: “Các ngươi chuyên nghiệp không phải học toán nâng cao ba sao? Không khó đi.”

Đương nhiên không khó, hơn nữa bài tập sớm viết xong.

Giang Dương chưa từng nói dối, cũng hoàn toàn chưa nghĩ ra một hồi nữa sẽ che lấp thế nào, hầu kết gian nan nhúc nhích một cái, nói: “Phải không? Khả năng toán học của tôi không tốt lắm đâu.”

Trong mắt Cố Tri Phi mang theo một chút ý cười: “Nhưng hôm nay tôi rất mệt, muốn ngủ bù, không muốn đi Thư Viện.”

Giang Dương vẻ mặt lập tức hiện lên mất mác: “A?! Như vậy, như vậy a.”

“Chậc.” Cố Tri Phi nhẹ nhàng đá một cái vào đầu gối Giang Dương, hướng cửa chính xiêu vẹo cúi đầu, “Được rồi, không chơi ngươi nữa, cùng nhau đi lên dọn dẹp đồ đạc?”

Giang Dương mắt sáng lên: “Được a.”

Hai người đang muốn đi lên trên lầu, một giọng nói của nữ sinh truyền đến: “Giang Dương!”

Cố Tri Phi nhíu nhíu mày, nhìn theo tiếng, thấy một em gái rất xinh đẹp “cộc cộc” chạy tới, vẻ mặt rất vui mừng.

Giang Dương: “Thẩm Hân?”

Cố Tri Phi nhíu nhíu mày, dùng thanh âm chỉ có Giang Dương có thể nghe thấy nói: “Cô ta chính là Hân Hân?”

Giang Dương gật gật đầu, nhìn Thẩm Hân đi tới, lòng có chút hoảng sợ, vội vàng hạ giọng giải thích: “Tôi thật sự không thích cô ấy.”

Cố Tri Phi: “Để tôi tới nghiệm chứng một chút.”

Giang Dương khó hiểu nhìn Cố Tri Phi.

Cố Tri Phi bỗng nhiên trở mặt: “Nói xong đâu? Lừa gạt trẻ con à!”

Một câu chấn động đến mức em gái kia dừng cước bộ.

Giang Dương ngây người.

Cố Tri Phi hướng hắn chớp chớp mắt phải, tiêu sái xoay người, này liền bỏ lại chính mình một tay tạo thành lúng túng trường hợp, nghênh ngang mà đi.

Còn lại Giang Dương cùng Thẩm Hân hai mặt nhìn nhau, hơn nửa ngày, Thẩm Hân mới yếu ớt nói: “Muốn tớ đi theo cậu… Ngạch… Bạn trai cậu giải thích sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi