ĐỒNG HỌC KHÔNG LÀM YÊU

Buổi sáng Khúc Mặc Thương có lớp, thời gian tương đối sớm, mà Lâm Thanh Hàm chỉ có một lớp lúc mười giờ. Sau khi Khúc Mặc Thương thức dậy, cô muốn Lâm Thanh Hàm ngủ thêm một chút nữa, nhưng Lâm Thanh Hàm nhất quyết phải dậy cùng, lúc Khúc Mặc Thương rửa mặt thì nàng đi làm bữa sáng.

Nhìn thấy đầu cô vẫn quấn băng gạc, Lâm Thanh Hàm cau mày: “Còn chưa cắt chỉ, sao phải vội như vậy.”

Khúc Mặc Thương sờ sờ đầu: “Không sao, ngày mai đi thay băng, phỏng chừng vài ngày nữa sẽ cắt chỉ. Xin nghỉ lâu dồn sẽ càng nhiều, chị sẽ chiếu cố mình, em đừng lo lắng." 

Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Hôm nay đừng đi xe đạp, em đi cùng chị."

"Nhưng em vẫn chưa học." Khúc Mặc Thương cau mày.

Lâm Thanh Hàm buồn cười nhìn cô một cái: “Em về ký túc xá của mình trước, còn có việc chưa xử lý, vừa vặn có thể làm.”

“Có phải em đến đây còn đang xử lý chuyện của công ty không?” Nghe nàng nói có việc, hơn nữa mấy ngày trước bận rộn như vậy, Khúc Mặc Thương không khỏi đặt câu hỏi.

"Ừm, mấy ngày trước ông ta gửi email cho em, nói là em chuẩn bị đảm nhận vị trí phó tổng giám đốc, ở đây phải chuẩn bị thật tốt. Hơn nữa, dự án xanh hóa với HW gần đây có một số khiếm khuyết, em cần phải giải quyết.” Lâm Thanh Hàm trông rất bình tĩnh, nói chuyện công việc với Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương nhíu mày: “Như vậy sẽ rất mệt.” Nói xong cô lại mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm: “Em mới hai mươi tuổi đã có thể làm phó tổng giám đốc rồi, sao lại ưu tú như vậy?"

Lâm Thanh Hàm bị cô khen đến mặt đỏ lên: "Còn chưa đâu."

Khúc Mặc Thương nhìn thấy bộ dáng có phần ngượng ngùng đáng yêu của nàng, không khỏi trêu chọc nàng: "Vậy từ nay về sau chị gọi em là gì? Lâm phó tổng giám đốc có vẻ không dễ nghe, không bằng gọi em là tiểu Lâm tổng đi?"

Lâm Thanh Hàm có chút buồn bực: "Không cần thêm chữ tiểu được không?"

"Em còn nhỏ tuổi, còn nhỏ hơn chị, đây là sự thật. Hơn nữa tiểu Lâm tổng nghe rất đáng yêu.” Khúc Mặc Thương nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Vẻ mặt Lâm Thanh Hàm bất lực, để cô nhắc mãi tiểu Lâm tổng. Khi cả hai đang đi trên đường, Khúc Mặc Thương lại nghĩ đến dự án xanh hóa, lại nghĩ đến Lục gia thì thần sắc có chút nghiêm túc: "Thanh Hàm, công trình của dự án xanh hóa rất lớn, dựa theo kế hoạch của HW, muốn làm xong phỏng chừng ích nhất ba năm, thậm chí sẽ kéo dài rất lâu. Nhưng việc xây dựng đô thị của thành phố Yến Kinh mấy năm nay rất rõ ràng, tuy một mảnh nội thành xanh hóa nơi đó nghiêm khắc xem như ngoại ô kết hợp địa phương. Nhưng tòa thị chính Yến Kinh đã chuyển đến gần đó, tuyến tàu điện ngầm cùng đường bộ cũng nên nằm trong quy hoạch. Trong ba năm trung tâm thương mại nơi đó có thể phát triển toàn diện, quyết định hiện tại của HW vẫn còn quá bảo thủ."

"Theo tin tức nhận được, một thành phố cũ ở Thành Nam sẽ bị phá bỏ tập thể và di dời, thành phố Yến Kinh đang chuẩn bị mở thêm sân bay, có vẻ như có kế hoạch kết nối ga tàu cao tốc và sân bay với nhau. Đến lúc đó nhóm cư dân sẽ di dời đến vùng lân cận khu xanh hóa, cơ hội kinh doanh rất lớn, nếu dự án hóa xanh chậm ba năm, tuy vị trí địa lý tốt nhưng chắc chắn hiệu quả và lợi ích sẽ giảm đi đáng kể, cuối cùng tiểu công trình sẽ sớm chiếm được phần lớn hơn.”

Lâm Thanh Hàm nghe xong trầm tư hồi lâu, lại có chút nghi hoặc: “Thành Nam đang dự kiến xây dựng ga tàu cao tốc sao? Bên kia em đã hỏi thăm thật lâu, nhưng lại không nhận được bất kỳ tin tức gì.”

Không biết nhiều năm nay có bao nhiêu tin tức về nhà ga tàu cao tốc ở Thành Nam, nhưng vẫn luôn có tin đồn tòa thị chính quy hoạch không động tĩnh, cho nên mảng đất lớn của dự án xanh hóa có thể bị HW bắt lấy. Mảnh đất này Lục gia đã chiếm mấy năm, nhưng quanh thân vẫn luôn vắng lặng, gần đây được biết dự án công trình tàu điện ngầm vào năm sau sẽ được thông qua, cho nên mới bắt tay vào hành động, nghĩ ba năm nữa bên này sẽ trở nên phồn hoa, sau đó có thể hình thành một nhóm thương nghiệp tập trung vào các dự án xanh hóa.

"Cơ bản có thể xác định, theo chị xem ra việc phá bỏ và di dời có thể sẽ bắt đầu trong năm nay. Trong nửa đầu năm nay, tòa thị chính đã đấu thầu hai vị trí xung quanh xanh hóa để chuẩn bị cho việc xây dựng bất động sản."

Lâm Thanh Hàm nghe xong có chút sững sờ: "Miếng đất kia là nhà chị bắt lấy."

"Đúng vậy, cho nên chị nghĩ kể từ khi em giành được dự án xanh hóa, trọng tâm của Lục gia lại là xây dựng một trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố. Có lẽ khi hợp tác với Lục Vũ, em có thể có được một ít quyền chủ động bắt đầu dự án xanh hóa."

Thần sắc Lâm Thanh Hàm có chút phức tạp, khó trách Thiên Thịnh không tiếc chi phí cao để đoạt được dự án này, nàng nói: "Nếu chị đều đã biết, tại sao không nhanh chóng cho chú Khúc đầu tư vào các vùng xung quanh đoạn đường, nắm bắt cơ hội."

Khúc Mặc Thương nhìn nàng, thở dài khẽ cười: "Bởi vì chị biết em làm cái gì a. Nếu em làm tốt dự án xanh hóa, em sẽ có quyền lên tiếng ở Cảnh Thái, sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

"Cảnh Thái và Thiên Thịnh vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh, chị không biết sao?" Lâm Thanh Hàm mím môi dưới, trầm giọng nói.

“Chị biết a.” Ngữ khí của Khúc Mặc Thương mềm nhẹ, trong mắt tựa hồ mang theo ý cười.

"Em là con gái của ông ta, tất cả những gì ông ta có sẽ thuộc về em, cơ hội tốt như vậy chị không cho Thiên Thịnh mà nhường lại cho em, chị biết đây có ý nghĩa là gì không?" Mũi Lâm Thanh Hàm có chút lên men.

Khúc Mặc Thương yên lặng nhìn nàng: "Thanh Hàm, phát triển của Thiên Thịnh không chỉ dựa vào dịp này mà thành, thành cũng chỉ dệt hoa trên gấm, có đối thủ cũng chỉ tổn thất một phần, nhưng chuyện này đối với em rất quan trọng. Chị không muốn em bị ông ta khống chế cả đời, cũng không muốn em ở trong ngôi nhà không có ai yêu thương em. Chị biết em cũng nghĩ như vậy, cho nên mấy năm nay mới nỗ lực đến thế. Chị biết chỉ một mình em có thể làm được, nhưng chị không muốn em lại ăn khổ quá nhiều, cho nên giúp em chính là giúp tâm tư của chính mình, cũng xin em chấp nhận tâm ý của chị."

Lâm Thanh Hàm lẳng lặng nhìn cô, nhưng hốc mắt lại từ từ đỏ lên, Khúc Mặc Thương giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đôi mắt cũng ẩm ướt: "Lúc đó chị muốn giúp em, là không thể khắc chế đau lòng em. Hiện tại em là bạn gái của chị, vẫn muốn về sau em có thể trở thành một nửa của chị cả đời, nếu em không thể chống lại ông ta, bị ông ta gả cho Lục Vũ, Lục Mao, vậy chị phải làm sao bây giờ?"

Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm đã bị những lời ấm áp của cô làm cho sắp khóc, nghe được câu cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng: “Nói bừa, cái gì Lục Vũ Lục Mao.”

Khúc Mặc Thương buông nàng ra, xoa mắt nàng: “Giai Di nói với chị, anh ta đang theo đuổi em, hơn nữa hai người còn cùng hợp tác trong dự án xanh hóa, chị nhất định phải để bụng." 

Lâm Thanh Hàm câu môi nở nụ cười, chỉ nhắc đến Lục Vũ nàng có chút áy náy: "Em đã từ chối Lục Vũ nhiều lần, nhưng anh ta vẫn theo đuổi phía sau. Vốn dĩ cùng chị ở bên nhau nên phải cách xa những người này, nhưng hiện tại em không có cách nào cứng rắn như vậy... chị yên tâm, em sẽ giữ khoảng cách với anh ta, chị đừng vì anh ta mà..."

Khúc Mặc Thương lắc đầu ngắt lời nàng:."Chị có thể hiểu được, em muốn làm gì thì cứ làm, chị tin em. Nhưng em không thể cự tuyệt chị để đẩy nhanh tiến trình, chị tin em, nhưng chị không tin anh ta.”

Lâm Thanh Hàm nhìn ánh mắt cô tràn đầy nghiêm túc, cười nói: “Được.”

Trong một tháng giao lưu ở Mỹ, Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương căn bản bắt đầu bận rộn, Khúc Mặc Thương muốn nhanh chóng lấy bằng thạc sĩ, cho nên có rất nhiều chương trình học, thậm chí học đến buổi tối. Hơn nữa muốn bắt đầu chuẩn bị cho đề tài luận văn thạc sĩ, trên cơ bản khi kết thúc chương trình học cần kiểm tra cùng xem tài liệu.

Tháng giao lưu của Lâm Thanh Hàm cũng vậy, trong tháng này, nhà trường để học sinh học hỏi những gì thật sự muốn học, tự chọn vài khóa học, hơn nữa thường xuyên tham gia các khóa học giao lưu khác nhau. Cùng lúc đó, Lâm Thanh Hàm còn phải xử lý công việc của công ty trong nước, thậm chí còn hơn thế nữa.

Kết quả là hai người thường một tuần chỉ gặp nhau một hai lần, hơn nữa gặp mặt cũng chỉ vì Lâm Thanh Hàm đến ở lại căn hộ của Khúc Mặc Thương.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt ngày giao lưu của Lâm Thanh Hàm sắp kết thúc, sau một ngày nữa bọn họ sẽ về nước. Gần đây cảm xúc của Khúc Mặc Thương không lớn, một là vì quá bận, quan trọng nhất chính là Lâm Thanh Hàm phải về, cô nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy rất buồn.

Sau một ngày lên lớp, cô có chút mệt mỏi, nhìn nhìn thời gian, Lâm Thanh Hàm cũng sắp tan học. Nhưng bởi vì chương trình giao lưu tại Đại học Stanford sắp kết thúc nên trường bên kia đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc chia tay. Lâm Thanh Hàm đã nói trước với cô, lo lắng sẽ về muộn nên bảo cô nghỉ ngơi trước.

Sau khi cáo biệt Alicia, Khúc Mặc Thương suy nghĩ một lúc vẫn là quyết định đi qua xem. Khi Khúc Mặc Thương đến bữa tiệc ở tòa nhà Munger thì đã tối, mặc dù cô không có thư mời tham gia bữa tiệc, nhưng cô vốn là nghiên cứu sinh viên trường thương nghiệp và là lưu học sinh Trung Quốc, sau khi đăng ký liền có thể đi vào.

Bữa tiệc thực sự rất bình dị, có các ban nhạc nhỏ do nhiều học viên nước ngoài thành lập, còn có các câu lạc bộ khiêu vũ biểu diễn. Khúc Mặc Thương tùy ý lướt qua, nhìn thấy lão sư lãnh đạo Đại học Yến Kinh cùng bên này tiếp đãi uống rượu nói chuyện phiếm.

Cô tìm Lâm Thanh Hàm khắp nơi, tầm mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong góc. Nàng đứng ở phía sau đại sảnh, dựa vào cột trong đại sảnh, trên tay cầm ly rượu, một mình chậm rãi uống, ánh mắt chuyên chú nhìn sân khấu nhưng lại không thấy tiêu cự.

Đây là lần đầu tiên Khúc Mặc Thương nhìn thấy Lâm Thanh Hàm như vậy, thần sắc thanh lãnh phảng phất cách người ngàn dặm, còn uống rượu, tuy đang xem tiết mục, nhưng không nhìn ra bộ dáng có chút thản nhiên nhẹ nhàng. Ngược lại là cả người mang hơi thở có chút ảm đạm, Khúc Mặc Thương hơi nhíu mày, tâm tình nàng không tốt.

Vừa định bước tới, một nam sinh mặc tây trang bưng rượu tới gần, nhìn dáng vẻ là du học sinh, tựa hồ rất có hứng thú với Lâm Thanh Hàm, cúi người mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, tôi thấy cậu ở đây uống rượu một mình, tựa hồ có tâm sự.” 

Lâm Thanh Hàm khẽ liếc nhìn hắn, không trả lời, chỉ lãnh đạm nhìn đám nam sinh đang đánh đàn trên sân khấu.

"Uống rượu một mình cũng không thú vị, không bằng chúng ta cùng uống một ly. Xuất ngoại bên ngoài, đều là người Trung Quốc, tôi nhìn cậu cảm thấy rất thân thiết, có thể làm quen một chút không?" Hắn cũng dựa vào cột, khuỷu tay chống lên, tựa hồ muốn đặt trên vai của Lâm Thanh Hàm.

Nhưng chưa kịp thành công thì hắn đã bị người va vào từ phía sau, lảo đảo lại vấp chân lần nữa, trực tiếp ngã ra, đụng vào bàn rượu trước mặt. Các tầng trên xếp chồng lên nhau đầy rượu đỏ, bỗng nhiên bị hắn đụng đổ, sau một trận đổ tanh tách, rượu tràn ra khắp mặt bàn. Xung quanh đều là một mảnh kinh hô, âm nhạc trên sân khấu cũng ngừng lại.

Nam nhân kia không có thời gian xem ai đã đụng phải mình, chỉ có thể chật vật đứng dậy xin lỗi, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

Khúc Mặc Thương nhướng mày, cúi đầu nhìn Lâm Thanh Hàm bất động thanh sắc rút chân lại, nụ cười trên mặt lập tức xua tan đi vẻ lãnh đạm trước đó.

Nàng đi tới, trong mắt như có tia sáng: "Sao chị lại ở đây, còn chơi xấu như vậy."

Khúc Mặc Thương không quan tâm hỗn loạn ở đằng kia, lôi kéo nàng đến vị trí khác: "Bàn tay không sạch sẽ của hắn chạm vào bạn gái chị, chị đẩy như vậy sao có thể tính là chơi xấu. Nói đến cũng không phải là chị đẩy, là có người ở sau lưng ngáng chân."

Lâm Thanh Hàm chớp mắt giống như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, "Ai lại lợi hại như vậy?"

Khúc Mặc Thương nở nụ cười, nhìn đại sảnh náo nhiệt, vươn tay nắm lấy tay Lâm Thanh Hàm, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lâm tổng, có muốn cùng chị chạy trốn trước không?" 

Lâm Thanh Hàm câu lên khóe môi: "Cầu mà không được."

Hai người không chào hỏi, lén từ cửa sau đại sảnh đi ra ngoài, khi đi ra cửa, Khúc Mặc Thương rõ ràng thấy được Lâm Thanh Hàm nhẹ thở ra một hơi.

"Em không thích những dịp thế này sao? Chị vừa thấy em không vui." Tựa hồ mỗi lần nhìn thấy Lâm Thanh Hàm vào những dịp thế này, nàng đều không vui, sinh nhật năm đó cũng chính là như vậy, phảng phất một mình bài trừ ra khỏi tiếng ầm ĩ.

Lâm Thanh Hàm nghe xong quay đầu nhìn lại: “Cũng còn tốt, không thích cũng không chán ghét, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Khúc Mặc Thương theo bản năng hỏi.

“Chỉ cần chị xuất hiện, tâm tình của em liền rất tốt.” Nàng nhìn đèn đường phía xa, cho hai tay vào túi áo khoác, trên mặt nở nụ cười ấm áp.

Lâm Thanh Hàm nói xong quay đầu lại nhìn Khúc Mặc Thương đang im lặng đứng ở phía sau, chỉ nhìn mình như vậy. Đôi mắt vốn luôn ấm áp bình tĩnh kia, lúc này lại tràn đầy lưu luyến ôn nhu động lòng người, mỉm cười dưới ánh đèn đường, khiến Lâm Thanh Hàm không dời mắt được.

Không biết ai lên trước, hai người đứng ôm nhau trên đường nhỏ, ngọn đèn đường rọi bóng hai người thân mật giao triền trên nền đất mờ mịt.

Khúc Mặc Thương hôn nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên sau đầu Lâm Thanh Hàm, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào giữa tóc nàng. Lâm Thanh Hàm giống như được xoa thoải mái, thu hồi móng vuốt, thuận theo từ mũi tràn ra vài tiếng hừ nhẹ, hơi nghiêng đầu đón lấy nụ hôn ngọt ngào của Khúc Mặc Thương.

Khi hai người thỏa mãn dừng lại, Khúc Mặc Thương theo hô hấp liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàm, nhỏ giọng nói: "Có phải em cảm thấy chị có chút háo sắc hay không... giống như nhìn em chị liền muốn hôn em."

"Phụt" Lâm Thanh Hàm thấp giọng nở nụ cười, bởi vì mới hôn xong nên đôi mắt có chút thủy nhuận, cũng nhẹ giọng nói: “Em thích chị hôn em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi