ĐỒNG HỌC KHÔNG LÀM YÊU

Đến khi Lâm Thanh Hàm làm nũng, Khúc Mặc Thương lại không khống chế được trái tim lão a di của mình, hai người ở trên sô pha náo loạn trong chốc lát. Tuy ở bên nhau đùa giỡn rất thoải mái, nhưng vô luận là Lâm Thanh Hàm hay Khúc Mặc Thương đều là người bận rộn, dính trong chốc lát Lâm Thanh Hàm liền lấy máy tính ra xem văn kiện.

Khúc Mặc Thương vội vàng xin nghỉ nên vẫn còn hạng mục cần xử lý, luận văn sơ thảo cũng cần chuẩn bị nộp cho giáo sư hướng dẫn xem. Hai người mỗi người chiếm cứ một nửa bàn, trong phòng an tĩnh, chỉ còn lại tiếng đánh bàn phím và con chuột, nhưng lại tỏa ra không khí ấm áp cùng hạnh phúc.

Khúc Mặc Thương còn lệch múi giờ, giờ này ở Mỹ đã là rạng sáng, xem luận văn một lát đôi mắt bắt đầu khó chịu. Cô xoa xoa đôi mắt, không biết Lâm Thanh Hàm ra ngoài từ khi nào, bưng ly sữa đưa cho cô: "Buồn ngủ sao? Uống sữa xong rồi đi ngủ đi, chị bên kia đã là 5 giờ sáng."

Khúc Mặc Thương nhận sữa bò, chất lỏng màu trắng ngà ấm áp trong ly pha lê tỏa ra mùi sữa, cô uống mấy ngụm, liếm liếm môi: "Mấy giờ em ngủ?"

“Vẫn còn sớm, chị ngủ trước đi, em xem xong liền đi ngủ.”

Lâm Thanh Hàm duỗi tay thay cô lau vết sữa trên khóe môi, khẽ cười nói.

Khúc Mặc Thương gật gật đầu: “Không được thức quá muộn, dạ dày của em không tốt, nhất là thức đêm càng không được."

Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cô đi vào phòng ngủ. Mỗi ngày nàng cần xem rất nhiều văn kiện, gần nhất dự án xanh hóa đang tiến hành thủ tục phê duyệt, hơn nữa đơn đặt hàng của tập đoàn Ayer bên kia cũng xảy ra một loạt vấn đề. Hiện tại Thịnh Phàm đang toàn lực phụ trách thu thập cục diện rối rắm, Trịnh Quang Thụy thì ôm tiền trốn đi, cũng không còn người, mọi chuyện đều rơi xuống trên người phó tổng nàng.

Ngày mai có hội nghị cần hạ thông báo, hôm nay phải làm xong. Lịch trình ngày mai của nàng dày đặc, cơ hồ không có chỗ trống, còn phải cùng Trần Quảng Mạc bàn luận cách ứng phó chuyện giao hàng. Vốn dĩ thời gian hôm nay rất khẩn trương, nhưng khúc Mặc Thương đã trở về, cửu biệt thắng tân hôn, nàng nhịn không được cùng cô ngọt ngào lâu như vậy, công việc dư lại chỉ có thể thức hết đêm nay để làm cho xong.

Nàng ngồi ở thư phòng, đọc một chút chính là hơn bốn tiếng. Chờ đến khi Khúc Mặc Thương hơi mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bên người vẫn trống không, mở mắt ra nhìn nhìn điện thoại thì đã là 1 giờ rưỡi sáng.

Cô chớp chớp mắt, có chút ảo nảo, buồn ngủ tới hồ đồ rồi, gần nhất Lâm Thanh Hàm rất bận, buổi chiều trở về lại vì cô mà mất nhiều thời gian như vậy, khẳng định còn chưa xong việc.

Đang muốn rời giường đi xem thì cửa bị đẩy ra, nhìn thấy cô tỉnh, Lâm Thanh Hàm sửng sốt: “Sao lại tỉnh rồi? Muốn uống nước sao?”

Khúc Mặc Thương lắc lắc đầu, vén chăn, vỗ vỗ giường: “Đã 1 giờ rưỡi rồi, mau đi ngủ đi.”

Lâm Thanh Hàm thấy cô nhíu mày, ngoan ngoãn đi tới, chui vào trong ổ chăn. Độ ấm điều hòa thật sự thoải mái, trong chăn không hề lạnh, mang nhiệt độ cơ thể của Khúc Mặc Thương dào dạt ấm áp. Lâm Thanh Hàm nằm vào thậm chí nhịn không được ngọ nguậy, khóe miệng mang theo nụ cười, vui vẻ như hài tử.

Khúc Mặc Thương nhìn đến trong lòng nhũn ra, giơ tay chuẩn bị tắt đèn lại thấy chiếc đèn nhỏ nơi đầu giường có chút quen thuộc, dừng một chút, thấp giọng nói: “Muốn mở đèn ngủ không?”

Lâm Thanh Hàm lắc lắc đầu, sau khi khúc Mặc Thương tắt đèn nàng liền tiến vào trong ngực cô làm tổ: “Chị ôm em ngủ thì không cần bật đèn.”

Khúc Mặc Thương bật cười, duỗi tay ôm nàng, để nàng gối lên ngực mình: “Làm nũng càng ngày càng quen.”

Lâm Thanh Hàm không nói lời nào, hương vị trên người Khúc Mặc Thương làm nàng mê muội, nhắm mắt lại, đêm nay thức rất mệt, việc công ty cũng làm nàng có chút sứt đầu mẻ trán, nhưng giờ phút này nằm trong ngực Khúc Mặc Thương, cái gì cũng đều tiêu tán.

Khúc Mặc Thương nghĩ nàng buồn ngủ quá mức cũng không nói chuyện nữa, nương bóng đêm tối tăm nhìn người trong ngực. Tuy thân cao nhưng lại rất gầy, nhìn nàng rúc vào ngực mình làm cho cô có cảm giác chỉ như một đoàn nho nhỏ, không nặng chút nào. Cô không quá buồn ngủ, lúc này ở Mỹ đã 10 giờ, cô không có thói quen ngủ nướng, hiện tại đã tỉnh không muốn ngủ nữa.

Nhưng Lâm Thanh Hàm cần nghỉ ngơi, cô liền ôm thân thể mềm mại của nàng, nhắm mắt lại nhẹ nhàng vỗ về nàng, giống như hống tiểu hài tử. Lâm Thanh Hàm mở miệng muốn nói cái gì, cuối cùng bất đắc dĩ ngừng lại, dù sao nàng đã trưởng thành, hai người cũng đã làm chuyện mà chỉ người trưởng thành mới có thể làm, Khúc Mặc Thương không đến mức còn đối đãi với nàng như hài tử.

Sáng hôm sau, Lâm Thanh Hàm cảm giác một cỗ nhiệt ý đảo quanh tai, sau đó Khúc Mặc Thương có chút thấp nhu nói bên tai nàng: “Tiểu Lâm tổng của chị, dậy thôi.”

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, Khúc Mặc Thương đang cúi xuống áp sát vào bên tai gọi nàng, thấy nàng đã tỉnh liền cúi đầu, gương mặt còn mang ý cười vui vẻ nhìn người vừa mở mắt. Lâm Thanh Hàm chớp chớp đôi mắt, xác nhận đây không phải là mơ, thanh lãnh trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Chào buổi sáng."

Khúc Mặc Thương hôn gương mặt nàng: “Chào buổi sáng.” Nói xong cô đi đến trước tủ quần áo, mở ra nhìn vào bên trong hỏi Lâm Thanh Hàm: “Hôm nay mặc gì?"

Lâm Thanh Hàm nghiêng đầu qua: “Áo sơ mi cổ trắng bên tay trái, còn có quần tây màu lam nhạt.”

Khúc Mặc Thương theo lời giúp nàng lấy, cầm một chiếc quần tây màu trắng nói: “Mặc cái này đẹp hơn, em rửa mặt thay quần áo đi, chị làm bữa sáng xong rồi, păn sáng xong đi làm."

Lâm Thanh Hàm lười biếng duỗi eo, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong nàng nhìn vào gương xem lại, kỳ thực cùng ngày thường cũng không khác biệt gì, nhưng quần áo Khúc Mặc Thương chọn cho lại làm nàng cảm thấy đặc biệt đẹp.

Khúc Mặc Thương ở phòng khách đã dọn bữa sáng lên, thấy Lâm Thanh Hàm ra tới mang vẻ mặt nghiêm túc đứng ở kia nhìn mình, ánh mắt lại không ngừng đặt trên người mình, ý bảo nói gì đó, cô nhịn không được cúi đầu cười trộm, tiến lên chỉnh cổ áo lại giúp nàng, trong mắt đều là sủng nịch: “Tiểu Lâm tổng nhà chị thật đẹp, vừa đẹp vừa lợi hại."

Không thể không nói, chính trang mặc trên người Lâm Thanh Hàm quả thực hoàn mỹ, tiểu tây trang bóp phần eo một chút giúp cho dáng người của nàng trông đẹp hơn, quần dài màu trắng bao lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, đoan trang đơn giản lại rất xứng với khí chất thanh lãnh của nàng, quả thực mê người.

PMặt Lâm Thanh Hàm hơi đỏ lên, nhìn trên bàn chỉ có một phần bữa sáng: “Chị không ăn sao?”

Khúc Mặc Thương cười cười, ở một bên mở máy tính: “Chị ăn rồi, chị cần gọi video với Alicia, hôm nay có một lớp tương đối quan trọng, học xong có một ít yêu cầu chi tiết chị nhờ cô ấy giảng cho chị một chút."

Lâm Thanh Hàm gật gật đầu, bên kia Khúc Mặc Thương đã mở máy tính, cùng Alicia gọi video. Ở góc độ này, đối phương không nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, nàng vừa ăn trứng chiên vừa nghe Khúc Mặc Thương dùng tiếng Anh nói chuyện với Alicia. Phương hướng học tập của bọn họ kỳ thực là cùng loại, tuy Lâm Thanh Hàm thuộc khoa chính quy, nhưng nàng đã đọc qua một vài giáo trình học, cho nên những thuật ngữ chuyên môn đó nàng cũng có thể nghe hiểu.

Nghe Khúc Mặc Thương mang thần sắc chuyên chú đĩnh đạc cùng Alicia thảo luận, trong mắt Lâm Thanh Hàm nhịn không được kiêu ngạo cùng vui vẻ. Cho dù Khúc Mặc Thương rất ít khi biểu hiện ở trước mặt nàng, nhưng nàng biết người trí thức ưu nhã trước mắt nàng có bao nhiêu ưu tú, ở đại học Stanford sau hai năm rưỡi đã lấy được học vị khoa chính quy, người khác học xong đại học thì cô đã sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, đây không phải chỉ cần nỗ lực là có thể làm được.

Alicia bên kia tựa hồ cảm thấy chỉ thảo luận chương trình học có chút không thú vị, sau khi truyền đạt lời giảng của giáo sư cùng yêu cầu ở học kỳ sau, nàng hứng thú bừng bừng nghiên cứu chỗ ở Khúc Mặc Thương: “Khúc, nhà cậu thật đẹp, rất ấm áp."

Tuy trong video chỉ thấy một góc không gian, nhưng bố trí phía sau đều cho thấy được phẩm vị cùng dụng tâm của chủ nhân.

“Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy vậy.” Khúc Mặc Thương nghe, tiếp nhận lời khen của Alicia, làm Alicia có chút kinh ngạc, đang chuẩn bị nói cái gì, đột nhiên có một cánh tay xinh đẹp xuất hiện trước màn hình, trong tay bưng một ly sửa bò, sau đó đặt ở trước mặt Khúc Mặc Thương.

Sau đó chính là giọng nói mang cảm giác thanh lãnh vang lên: “Em đi làm đây, đây là chìa khóa, chị giữ lấy đi, bây giờ chị vẫn còn bị lệch múi giờ, buổi chiều chị nghỉ ngơi trước, chờ em trở về.”

“Ai nha, Khúc, ai vậy?" Alicia cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, hơn nữa biểu tình Khúc Mặc Thương rõ ràng không đúng, nãy giờ vẫn luôn dịu dàng trầm tĩnh, giờ đây trên mặt lại lộ ra ý cười, tựa như kẹo hòa tan.

Khúc Mặc Thương chỉ cười, Alicia lập tức nghĩ đến người làm cấp bậc nữ thần Khúc Mặc Thương nói chính mình đáng khinh lại cần mình làm cố vấn, tức khắc cười đến có ý vị khác: "Oh, your girl?"

Lần này Khúc Mặc Thương gật gật đầu, nhìn Lâm Thanh Hàm đang muốn ra cửa: “Muốn chào hỏi cậu ấy không?”

Lâm Thanh Hàm có chút giật mình, tuy đối với loại cảm tình này ở nước ngoài đã khoan dung rất nhiều, nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể tiếp thu, Khúc Mặc Thương là... bên kia Khúc Mặc Thương quay đầu dò hỏi nàng, nàng mím môi, chào hỏi Alicia trong video.

Phát âm tiếng Anh của nàng là giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, là do lúc trước Khổng Ích Tường mời lão sư chuyên môn sửa đúng phát âm cho nàng, thanh âm của nàng có chút thanh lãnh nói chuyện không nhanh không chậm, Alicia nhìn thấy nàng hai mắt liền phát sáng, nghe được nàng mở miệng tức khắc nhịn không được ôm tim, Alicia nhớ rõ đây là cô gái lần đó đứng chờ bên ngoài phòng học Khúc Mặc Thương.

"She is so enchanting." Khi đương sự đi rồi, Alicia kinh ngạc cảm thán nói.

Khúc Mặc Thương cong cong khóe môi, ra hiệu nàng dừng đề tài. Chờ đến khi đã nói xong chuyện với Alicia, Khúc Mặc Thương đứng lên gọi điện cho Khúc Thịnh: “Ba, con có chuyện muốn thương lượng với ba một chút."

Khúc Thịnh nghe con gái nói xong trầm mặc một lát, sau đó trầm giọng nói: “Mặc Thương, Cảnh Thái cùng Thiên Thịnh vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh, đặc biệt là mấy năm nay, gần như là đối đầu căng thẳng, hiện tại bên đó gặp nguy cơ, con để Thiên Thịnh giúp ông ta đền bù, vậy rất không sáng suốt.”

“Ba, con biết, cho nên con chỉ muốn ba giúp Thanh Hàm mà không phải là Cảnh Thái.”

Khúc Mặc Thương nhíu mày: "Ý của con là chuyện đính hôn của Thanh Hàm với Lục Vũ sao?"

Khúc Mặc Thương nghe vậy có chút ủ rũ, thấp giọng đáp.

“Nhưng cá nhân ba mà nói, giúp con bé khẳng định là có thể, nhưng Thiên Thịnh không chỉ của mình ba, ba cũng cần có trách nhiệm với phần lớn cổ đông và công nhân.”

“Con hiểu, cho nên lần này Thiên Thịnh cùng Cảnh Thái cũng không phải hợp tác trực tiếp. Lợi ích của cổ đông tất nhiên cần phải giữ, cho nên đơn đặt hàng này, mặt ngoài là Cảnh Thái hoàn thành, kỳ thật 80 % giao cho Thiên Thịnh. Nhưng vì chúng ta giúp ông ta vãn hồi tổn thất, hiệu quả cùng lợi ích cuối cùng chúng ta ít nhất cũng muốn 80 %, thậm chí còn nhiều hơn.” Ánh sáng trong mắt Khúc Mặc Thương lập loè.

“Hiện tại Khổng Ích Tường cũng tâm loạn như ma, để Thanh Hàm đính hôn cũng vì bất đắc dĩ, ông ta hiểu rõ nguy cơ trong đó. Hơn nữa, đơn hàng hơn trăm triệu, phí tổn cũng đều hơn trăm triệu, cho dù Lục Chấn Sinh có rộng rãi cỡ nào cũng sẽ không vì một lần đính hôn mà lấy nó ném đá trên sông. Nói cách khác, tổn thất của Cảnh Thái cũng chỉ là giảm bớt mà thôi, sớm hay muộn đều phải tự mình gánh vác. Nếu chúng ta nhúng tay vào... ít nhất có Thanh Hàm hòa giải, yết giá rõ ràng, chúng ta thu lợi, Cảnh Thái tránh phải giao tiền vi phạm hợp đồng, cái nào nặng cái nào nhẹ Khổng gia rất rõ ràng."

"Ý của con là?” Khúc Thịnh tựa hồ có chút ý động.

“Ba, Cảnh Thái không phải là uy hiếp lớn nhất của Thiên Thịnh, cũng không phải HW, nhưng nếu bọn họ liên thủ thì sẽ khác. Nếu lần này khiến cho bọn họ liên thủ, đối với Thiên Thịnh là trăm hại không bằng một lợi, cho nên chỉ cần ý này, ba đã có thể thuyết phục được đám người cổ đông rồi. Hơn nữa vừa kiếm được tiền, lại còn có thể ngăn chặn hai nhà kia liên kết, chuyện tốt như vậy sẽ không ai cự tuyệt.”

Trong lòng Khúc Thịnh rộng mở thông suốt, hiếm khi lại bật cười: “Không tồi, có tiến bộ, ba lập tức cho người an bài. Bất quá chuyện này không thể để bên ngoài biết, Thanh Hàm có thể làm chủ Cảnh Thái bên kia không?”

Khúc Mặc Thương gật gật đầu: “Có thể, buổi tối sẽ để Thanh Hàm liên hệ với ba.”

“Buổi tối?" Khúc Thịnh nghe được cảm thấy kỳ quái, không khỏi hỏi lại một câu.

Khúc Mặc Thương: “Con.... Ba, con đã về nước rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi