ĐỘNG LÒNG - LỆ VỤ

Phần lớn những người xếp hàng mua trà sữa là các cặp đôi hoặc những người đi du lịch với nhau. Ngày nghỉ nên tất cả đều ăn mặc rất giản dị, không chú trọng như đi làm.

Bởi vậy, người đàn ông mặc vest và đi giày da xuất hiện trong cửa hàng trở nên đặc biệt bắt mắt.

Anh cao hơn nửa cái đầu so với mọi người xung quanh. Bất kể là bộ vest lịch lãm hay thái độ trầm ổn nhưng lạnh lùng, tất cả đều thu hút ánh nhìn của người khác.

Vậy mà anh vẫn thản nhiên như không cảm thấy mình khác biệt với nơi này, bình tĩnh đứng xếp hàng.

Khương Gia Di bỗng đỏ mặt nhìn bóng lưng anh.

Trước đây cũng không phải chưa từng có người xếp hàng giúp cô mua đồ ăn, nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ như vậy. Nhìn dáng vẻ của anh nổi bật trong đám đông, cô không khỏi muốn bật cười.

Vừa cúi đầu mỉm cười, khóe miệng bỗng dưng dừng lại, giây tiếp theo hạ xuống như không có việc gì.

Những người xung quanh vẫn đang quan sát hai người, cô nên kín đáo một chút thì hơn.

Vừa rồi, Chu Tự Thâm giúp cô lau ghế, cảnh tượng đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người.

Để giảm bớt ngại ngùng, Khương Gia Di cầm điện thoại di động lên.

Khương Gia Di: [Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn anh đấy.]

Khương Gia Di: [Nhãn dán hoạt hình]

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng anh trong dòng người.

Người đàn ông nhanh chóng nhìn xuống điện thoại. Thấy vậy, cô lắc chân chờ anh trả lời.

Chu Tự Thâm: [“Rất nhiều người” cũng bao gồm cả em?]

Khương Gia Di sửng sốt giây lát, trong đầu hiện lên vẻ mặt ung dung mỗi lần anh nói những lời này. Cô không khỏi mỉm cười, sau đó cắn chặt môi kiềm chế.

Khương Gia Di: [Vậy nên em mới phát hiện rất nhiều người đang nhìn anh.]

Chu Tự Thâm: [Tại sao lại nhìn tôi?]

Khương Gia Di: [Mọi người cảm thấy anh đẹp trai này và phong cách của anh cũng không giống bọn họ.]

Chu Tự Thâm: [Tôi không nói bọn họ, là hỏi em.]

Tại sao cô nhìn anh?

Khương Gia Di đang bối rối không biết trả lời thế nào, chợt nghe thấy tiếng bàn tán của hai nữ sinh bên cạnh.

“Này, nhìn người kia, sao mình cảm thấy rất quen”.

“…”

“Người mặc âu phục kìa”.

“Sao mình không thấy quen nhỉ? Cậu luôn thấy quen với những người đẹp mà”.

“Không phải, mình nói thật, giống cựu sinh viên khoa Quản lý Công nghiệp vậy”.

“Không có khả năng. Tại sao anh ấy lại xếp hàng ở đây mua trà sữa?”

“Có phải là mua cho bạn gái không?”

“Thật hay giả vậy”.

Vừa nói, cả hai vừa tò mò liếc nhìn xung quanh.

“Không giống… Trong tưởng tượng của mình, bạn gái anh ấy hẳn là đại mỹ nhân được đưa đón bằng xe hơi sang trọng. Kiểu người trưởng thành lại xinh đẹp, chắc chắn là người có kỷ luật và kén chọn, cô ấy hẳn sẽ không uống trà sữa”.

Bóng dáng lén lút bên cạnh bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó nhanh chân rời đi.

“Mình khẳng định không nhận nhầm người”.

“…”

“Người kia sao đẹp trai như vậy? Hôm đó ánh sáng không đủ, nhưng mình nhìn rõ trong khán phòng mà, đã chụp rất nhiều ảnh, chỉ là khoảng cách khá xa nên hơi mờ”.

“Cậu nói cũng khiến mình tò mò. Hay chúng ta giả mạo sinh viên khoa Quản lý Công nghiệp lên chào hỏi, có thể nhìn gần một chút”.

Cả hai thúc giục nhau, chậm rãi tiến lên phía trước.

Điện thoại trong tay Chu Tự Thâm bỗng nhiên rung lên, hiện ra một tin nhắn mới.

Khương Gia Di: [Không may đụng phải bạn học trong học viện! Họ biết em, em tìm một nơi tránh mặt trước.]

Sau khi đọc rõ nội dung tin nhắn, anh khẽ nhíu mày.

“Chu tiên sinh phải không?”

Động tác của anh dừng lại, khóa máy, quay đầu nhướng mày về phía âm thanh phát ra. Anh khẽ liếc nhìn, sau đó lịch sự cong môi cười nhẹ, kèm theo cái gật đầu: “Hai người là?”

“Tôi, chúng tôi là sinh viên khoa Quản lý Công nghiệp của Đại học Hoài Thành. Lần trước vì muốn nghe bài giảng của anh nên đã rất cố gắng tranh vé”. Đôi mắt hai nữ sinh sáng rực lên, âm thầm hít một hơi khí lạnh.

“Vất vả như vậy mới lấy được vé, hy vọng hai người cảm thấy xứng đáng”. Chu Tự Thâm mỉm cười, không vạch trần lời nói dối của hai cô.

Khoa Quản lý Công nghiệp không cần tranh vé, đây là yêu cầu nhỏ mà lúc trước anh đã đưa ra khi tham gia tọa đàm.

“Không phải là thứ có thể đong đếm bằng tiền, bài giảng là vô giá!”. Giọng cô gái nảy lên vì sung sướng.

Một người khác đứng bên cạnh cô gái nhanh chóng đề nghị: “Hai chúng tôi thường đến cửa hàng này, biết cái nào ngon hơn, có thể giới thiệu cho anh vị mà các cô gái thích”.

Nói xong, hai người giới thiệu liền mấy vị.

Chu Tự Thâm kiên nhẫn nghe hai cô nói xong, sau đó mới không nhanh không chậm trả lời: “Cảm ơn. Tôi sẽ hỏi ý kiến lại của cô ấy”.

Anh không tùy tiện nghe theo lời khuyên của họ, nhưng cũng không phủ nhận trà sữa này mua cho nữ sinh nên trực tiếp bấm số gọi.

Hai cô gái sửng sốt, ngơ ngác gật đầu liếc nhìn nhau.

Đương nhiên là họ biết mình không nên nghe anh gọi điện, tiếp tục ở lại đây cũng không thích hợp nên đành phải khoác tay nhau lui về phía sau: “Vậy không làm phiền anh”.

Chu Tự Thâm vừa đặt điện thoại đến bên tai, nghe thấy bèn gật đầu với các cô.

Hai người vừa xoay người, không quá hai bước chân, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của người đàn ông. Giọng điệu lộ ra chút thân mật, hoàn toàn trái ngược với sự khách sáo khi đối mặt với hai người.

“Em đang ở đâu?”

“Vậy cứ ở yên đấy, lát tôi đến”.

“Quên hỏi em, em muốn uống loại nào?”

“Kem”.

Thấy hai cô gái đi xa dần, Khương Gia Di cách xa đám đông, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm! Thêm một thìa kem”.

“Bây giờ không phải mùa thu sao?”

“Ăn kem không phân biệt mùa! Ăn vào thời tiết lạnh sẽ thấy một hương vị khác”. Cô nói rất vui vẻ.

Anh thỏa hiệp: “Được, tôi biết rồi”.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Gia Di đi dạo dưới gốc cây bên vỉa hè.

Gió đêm xen lẫn chút ánh sáng mờ ảo rất thanh tĩnh. Cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cảm nhận được những ý nghĩ không rõ ràng kia như đang bay lượn, dần dần tan biến.

Một lúc sau, cô cảm nhận được gì đó bèn xoay người, ánh mắt tập trung vào bóng dáng cao lớn đang chậm rãi tới gần.

Cô giơ tay vẫy về phía anh, đuôi tóc bị gió thổi bay.

Chu Tự Thâm đi tới trước mặt cô, bật cười: “Trốn xa như vậy”.

Anh cầm cốc trà sữa màu hồng trên tay, bên trên còn có lớp kem dẻo hình đóa hoa, hoàn toàn chẳng hề phù hợp với khí chất của anh nhưng lại khiến cô không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.

Anh nhướng mày hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”.

Khương Gia Di lắc đầu, định đưa tay nhận trà sữa, nhưng tay anh lại hơi tránh sang một bên.

“Rất lạnh, tôi cầm giúp em”.

“Không sao đâu, lát cũng phải uống vào bụng thôi mà”.

Cô tháo giấy ống hút ra, trả lời anh. Thấy Chu Tự Thâm vẫn không có ý định buông tay, cô không nói nữa, cụp mắt nhét ống hút vào trong cốc.

Ánh mắt cô bỗng dưng dừng lại, thoáng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay anh.

Khi anh giơ tay trái lên, chiếc đồng hồ vừa đeo hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt cô.

Chiếc đồng hồ khiến cả người anh trở lên dịu dàng và bình dị hơn. Sự lãnh đạm thường ngày cùng cảm giác xa cách hình như cũng theo đó mà giảm dần.

Trái tim Khương Gia Di nhẹ nhàng rung lên một nhịp.

Cảm giác rất vi diệu, Chu Tự Thâm không giống người dễ dàng thay đổi vì người khác. Hiện tại, trên người anh lần đầu tiên có vết tích của cô.

Cô ngước mắt nhìn anh, sau đó hơi cúi đầu, nếm thử trà sữa trong tay anh.

Trà sữa lạnh được che phủ một lớp kem tan trong miệng, cô bị lạnh đến nhíu chặt mày. Đến khi nếm được hương vị đầy đặn của kem ở trạng thái nửa tan chảy, vị giác lại được an ủi bởi vị mặn ngọt cùng hương thơm thuần khiết, khuôn mặt lập tức tràn đầy ý cười.

“Rất ngon”.

Vừa dứt lời, Khương Gia Di liếm môi do dự một lát, hỏi anh một cách tự nhiên nhất có thể: “Anh có muốn nếm thử không?”

Cô trực tiếp mở nắp hộp ra.

Cách này dễ uống hơn.

Chỉ có một ống hút, cô không biết thói quen của anh, không biết anh có để ý dùng chung hay không, dù cho họ đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần.

“Không, tôi không thích đồ ngọt”.

“À, được”. Cô gật đầu, sau đó cúi đầu yên lặng uống vài ngụm.

Chu Tự Thâm rũ mắt nhìn cô: “Muốn tiếp tục đi về phía trước không?”

“Chúng ta đi qua bên kia”. Khương Gia Di chỉ vào một ngõ nhỏ bên cạnh: “Từ nơi này đi qua, bên kia đường sẽ ít người hơn rất nhiều.

Điều này có thể tránh việc gặp gỡ các bạn học cùng học viện

“Được”.

Ngõ hẹp này chủ yếu nối liền hai khu phố thương mại, mặt đường hẹp lại hơn nửa, không có nhiều cửa hàng kinh doanh nên đặc biệt yên tĩnh.

Hai người sóng vai bên nhau, trà sữa đặt trong tay anh sẽ không tiện cho cô, cuối cùng cô vẫn ôm nó trong tay, bên ngoài bọc một lớp khăn giấy, không đến mức khiến tay quá lạnh.

Đồ ngọt làm dịu tâm tình, cảm xúc nhờ đó cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng. Cô thích ứng rất nhanh với cách hòa giải này, thậm chí có chút thích thú.

Ở một khía cạnh nào đó, cô thích một tình yêu đơn giản và ấm áp hơn là quá mức mãnh liệt. Đây là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Mặt đường vốn không rộng rãi hình như ngày càng hẹp, bóng người càng ngày càng gần, không khí trở nên ngưng đọng.

Khương Gia Di uống một ngụm trà sữa, tay trái mỏi lại đổi sang tay phải.

Khi buông tay xuống, bàn tay vô tình lướt qua cổ tay của người đàn ông bên cạnh, thì ra hai người sát nhau như vậy, gần như không có khoảng cách giữa hai vai và cánh tay.

Cô mím chặt môi, khẽ cong đầu ngón tay nhưng không đút vào túi áo. Những ngón tay mảnh dẻ đung đưa, khuấy động không khí đầy ái muội.

Một bàn tay lặng lẽ chạm đến, bao bọc bàn tay cô trong bàn tay mình.

Xung quanh ngõ nhỏ vắng người, ánh đèn chiếu xuống bóng lưng cả hai, hơi ấm lan rộng hết bàn tay. Sau đó, hai người hôn nhau.

Đôi môi vốn dĩ bị lạnh bởi lớp kem, bây giờ lại nhanh chóng nóng lên, nụ hôn đưa đẩy dòng máu nóng luân chuyển mỗi lần mút mát gặm cắn. Một cảm giác ngứa ngáy bỗng nhiên xuất hiện.

Chu Tự Thâm bóp má cô, ép cô hé miệng, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Hơi ấm xâm chiếm, đôi môi run rẩy tiến vào từng bước lấn át sự lạnh lẽo.

Khương Gia Di lo lắng sẽ có người đến gần, thần kinh căng thẳng cực kỳ nhạy cảm, hơi thở đan xen gấp gáp khiến cả người cô run lên.

Không lâu sau, có mấy bóng người đi đường sắp tiến đến gần.

Chu Tự Thâm khẽ thở dài một tiếng, anh ngẩng đầu, vòng cánh tay che đầu để kéo cô dựa vào trong lồng ngực mình.

“… Chúng ta quay về thôi”. Gương mặt đỏ bừng của Khương Gia Di áp trên bộ âu phục hơi lạnh của anh.

Giọng nói anh khàn nhẹ, khẽ “Ừm” một tiếng.



Không biết vì sao, sau khi trở về chỗ ở, niềm vui sướng cùng khuôn mặt đỏ bừng lúc ở trên đường đều biến mất. Ngược lại, sự lo lắng và suy đoán trong lời nói của Chu Tự Thâm đã ảnh hưởng lớn đến tâm trạng cô.

Anh nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cô.

“Không muốn làm?”.

Khương Gia Di mím môi nhìn anh.

Chu Tự Thâm sờ đầu cô: “Vậy thì không làm”.

“Em xin lỗi, có thể do em hơi mệt”. Cô ngập ngừng nói, cảm giác tội lỗi lẫn dao động đã biến mất trong nháy mắt. Sự bướng bỉnh đã đuối chúng đi nhanh chóng không thể giải thích được.

“Không cần xin lỗi vì chuyện này”. Ánh mắt anh có chút phức tạp, nhưng không để cô phát hiện ra, khóe môi nở nụ cười khoan dung trấn an cô.

Khương Gia Di do dự một chút: “Vậy… hay là em về nhà nhé?”

Động tác của Chu Tự Thâm dừng lại, đứng yên một lát mới khôi phục như thường. Sau khi tắt đèn phòng ngủ, anh nghiêng người bật chiếc đèn nhỏ bên cạnh giường.

Ánh sáng êm dịu tràn ngập khắp căn phòng, chiếu sáng nửa khuôn mặt, nhưng vẻ mặt anh có chút tối tăm.

“Tôi đã từng nói, thứ tôi muốn không chỉ là chuyện đó”. Anh đứng thẳng dậy, quay đầu lặng lẽ nhìn cô, cười nói với cô bằng giọng điệu đùa giỡn: “Chẳng lẽ tôi chỉ có chuyện đó hấp dẫn em hay sao?”

Chỉ có điểm hấp dẫn này?

Tất nhiên là không.

Khương Gia Di không nói gì, ngoài sự ngượng ngùng, cô còn có mất mát và bất an.

Tối nay anh đã hỏi cô một câu hỏi rất giống nhau và mâu thuẫn: Nếu không có những hành động lãng mạn, sự thấu hiểu và chu đáo, liệu cô có còn tiếp tục bên anh sau đêm đó không? Cô đã không trả lời ngay lúc ấy, hiện tại mới phát hiện mình bị anh đánh lừa.

Những thứ này thực sự tồn tại, và chúng thực sự đã thu hút cô. Tại sao anh lại cho rằng chúng không tồn tại chứ.

Thấy cô không trả lời, Chu Tự Thâm trầm mắt cúi đầu cười, sau đó bình tĩnh nhấc chăn nằm lên giường.

Thành giường bên kia hơi lún xuống.

Khương Gia Di mím môi, ôm chăn ngồi bên cạnh giường, đứng dậy cũng không được, nằm xuống cũng không xong.

Đây là lần đầu tiên bọn họ không làm gì cả, chỉ nằm trên một chiếc giường. Loại trải nghiệm này vô cùng xa lạ, xa lạ đến mức khiến cô bối rối.

Sau khi gạt bỏ mối quan hệ thể xác sang một bên, một số vấn đề trở nên trần trụi khó giải thích.

Bỗng nhiên, đôi bàn tay to lớn của người đàn ông phủ lên vai cô và dùng một lực nhỏ ấn cô xuống.

Chiếc giường mềm mại cùng gối đầu nâng đỡ cô, anh cúi đầu đắp chăn. Ngay sau đó, đôi môi ấm áp đặt lên trán cô.

Trái tim lại lỡ nhịp.

Kem cạo râu và sữa tắm có mùi rất thanh mát, xen lẫn một chút hương gỗ của cỏ hương bài.

Có điều gì đó vẫn thu hút cô như cũ, nhưng cũng có điều không còn giống như trước nữa.

Giọng anh nhẹ nhàng: “Ngủ ngon”.

Khương Gia Di vội vàng nhắm mắt lại, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi: “Chúc ngủ ngon”.

Nhìn người bên cạnh nằm xuống, anh nhận ra cô không được tự nhiên nên cố ý chừa lại một khoảng cách giữa hai người.

Cô nằm xuống trong sự ngạc nhiên, nhịp tim gấp gáp cùng bối rối ẩn dưới chiếc chăn bông mềm mại. Hơi thở tràn ngập hương vị khiến người ta an tâm.

Không biết qua bao lâu, Khương Gia Di hoàn toàn không buồn ngủ. Cô gần như không thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Chu Tự Thâm, vì thế cô không thể biết được anh đã ngủ chưa.

Một lúc sau, anh khẽ cựa mình như bản năng trong giấc ngủ, cánh tay vươn đến ôm lấy cô, khiến cô vừa vặn nằm gọn trong lồng ngực anh.

Khương Gia Di ngạc nhiên đến mức hơi nín thở, nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Qua lớp vải mềm mại, khuôn mặt cô áp vào lồng ngực ấm áp và cứng rắn của Chu Tự Thâm. Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, hơi thở sâu và ổn định.

Anh đột nhiên hỏi: “Không ngủ được hử?”.

Cô cứng đờ, lông mi run lên, mơ hồ “Vâng” một tiếng.

Anh không nói gì, đôi bàn tay to lớn phủ lên tấm lưng gầy của cô, vỗ nhẹ vuốt ve liên tục, kiên nhẫn dỗ dành âu yếm cô với một lực nhẹ nhàng.

Cô bàng hoàng kinh ngạc.

Khoảnh khắc này, trong lòng Khương Gia Di chỉ có một ý nghĩ, theo nhịp đập của trái tim, cảm giác ấy càng thêm rõ ràng.

Cô thừa nhận “dự đoán” của Trần Thiện cuối cùng đã trở thành sự thật. Những gì đã xảy ra ngày hôm nay chỉ đơn giản là chứng minh một thực tế đã quá rõ ràng.

Cô đã thích Chu Tự Thâm.

Không phải là kiểu bị hấp dẫn đơn thuần, mà là kiểu động lòng nghiêm túc.

—–

Lời nhóm dịch: Cuối cùng cũng đến ngày này rồi. ^^ Chương sau chính là chương dài nhất cả bộ truyện này, 9995 chữ, các nàng có chờ mong bé Cải chíp sẽ xử lý mối quan hệ này như thế nào không nè?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi