ĐỘNG LÒNG - LỆ VỤ

Nếu phủ nhận dường như sẽ có chút ngượng ngùng.

Mỗi chiếc hộp nhỏ đều trong suốt, tiện cho người cầm chúng có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.

Những thứ màu sắc rực rỡ đó cứ bày ra trước mặt họ, không hề ăn khớp với đồng hồ, cà vạt và quần áo xung quanh.

Khương Gia Di cực kỳ lúng túng. Bàn tay thon dài rút một ra một tấm thiệp từ trong hộp.

Cô vốn không muốn đọc nội dung trên tấm thiệp, nhưng ánh mắt lay động của cô lại không kiềm chế được dõi theo từng động tác của anh, cuối cùng rơi xuống hai dòng chữ đó.

Bạn có hiểu chính mình không?

Bạn có thể thể nghiệm được nhiều hơn.

Chu Tự Thâm nhướng mày, không nói gì.

Khương Gia Di lập tức chộp lấy tấm thiệp rồi ném lại vào hộp, đóng nắp qua loa.

“Thực sự không phải em. Mấy ngày trước, Trần Thiện nói với em có bạn đang lập nghiệp, muốn gửi tặng cậu ấy sản phẩm đầu tiên làm kỷ niệm. Cô ấy nói phải về nhà nên không kịp ký nhận, vì vậy mới nhờ em nhận giúp, nhưng em không biết bạn cô ấy lại làm cái này”.

Trần Thiện không nói trước! Nếu biết thì cô đã không bóc ra!

“Là em cũng không sao”. Giọng nói của Chu Tự Thâm nhàn nhạt bâng quơ, cười như không cười, đưa tay vén tóc mai của cô ra sau tai.

Sau đó, đầu ngón tay xẹt qua, hai ngón tay nhẹ nhàng xoa vành tai đỏ như màu hạt lựu, động tác xoa nắn giống như đang vân vê một viên đá quý.

Khương Gia Di nuốt khan, đầu óc nóng bừng, không ý thức được chính mình đang nói gì: “Nhưng… em cũng không dùng được”.

Hô hấp bên tai dường như dừng lại một chút.

“Có lý”. Anh cười trầm ngâm.

“Chuyện khác tạm thời không nói”. Anh lại ôm cô vào lòng, cánh tay hiện lên những đường cơ tuyệt đẹp, cảm giác mạnh mẽ trái ngược với giọng điệu dịu dàng: “Xem xét đến khả năng chịu đựng của em, có lẽ tạm thời không dùng được”.

Từ cổ đến mặt Khương Gia Di đều đỏ bừng, cô lóng ngóng cúi đầu nằm xuống khuỷu tay anh như một chú đà điểu.

Bây giờ là ban ngày, ngay cả khi không có người giúp việc thì nói những lời này trong phòng khách vẫn khiến cô cảm thấy quá kích thích và hoang mang.

“Không cần xấu hổ vì chuyện này”. Chu Tự Thâm sát lại bên tai cô, nghiêm túc trầm giọng nói: “Sau này, nếu em thực sự thích thì chúng ta có thể tìm tòi học hỏi cùng nhau”.

“Không muốn, anh đừng nói nữa…”

Không phải cô quá bảo thủ mà chỉ là cô cảm thấy mình không thể chịu nổi.

Lúc này Chu Tự Thâm mới không nhịn được nữa, thấp giọng cười ra tiếng, tốt bụng buông tha cho cô: “Được, anh không nói nữa”.

Khương Gia Di không nghi ngờ về sự “tinh ý” của anh, ngồi phắt dậy, thoát khỏi vòng tay anh, ôm chiếc hộp chạy thẳng lên lầu.

Trở về phòng ngủ, cô cau mày đi xung quanh, cuối cùng cất chiếc hộp vào chiếc vali nhỏ của mình.

Những nơi khác đều là địa bàn của Chu Tự Thâm, cảm giác không thích hợp lắm, vali của mình vẫn tốt hơn. Khi chuyển đi vào năm mới, cô cũng không cần phải sắp xếp lại, có thể lập tức kéo vali đi.

Càng nghĩ cô càng thấy suy nghĩ của mình thật tuyệt vời.

Vừa cất chiếc hộp xong, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng “lách cách”.

Là tiếng mở cửa.

Trong căn nhà này, chỉ có một người có thể đẩy cửa vào mà không gõ cửa.

Khương Gia Di sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn anh từ cửa bước vào.

“Sao anh đã lên rồi, không bóc đồ nữa sao?” Cô mù mờ hỏi, dường như cảm nhận được quầng má đã hạ nhiệt lại có xu hướng nóng lên.

“Giao cho thím Trương rồi”. Tay của Chu Tự Thâm đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt anh khiến cô lo sợ bất an.

“Anh… anh có gì muốn nói với em sao? Nếu không, em sẽ xuống bóc cùng họ”.

Anh khẽ mỉm cười, không nói gì, cũng không biết có phải đang ngầm thừa nhận ý đồ của cô không.

Khương Gia Di thấp thỏm không yên, nắm chặt điện thoại rời đi. Lúc đi ngang qua Chu Tự Thâm, cô lập tức bị anh chặn ngang bế bổng lên.

Cô hét khẽ khàng, nhưng chợt bị anh che miệng lại.

“Suỵt”. Môi anh áp gần bên tai cô, khẽ cười một tiếng, giọng điệu có chút xấu xa: “Cửa vẫn chưa đóng”.

Vừa dứt lời, Chu Tự Thâm ôm cô lùi lại hai bước, giơ tay đóng cửa lại.



Người ta thường dùng mấy chữ “nghe giọng cũng muốn có thai” để hình dung người có giọng nói rất quyến rũ.

Trước khi gặp Chu Tự Thâm, Khương Gia Di không có khái niệm rõ ràng về điều này. Sau khi gặp anh, cô chỉ nghĩ rằng giọng của anh thực sự rất dễ nghe.

Cho đến hôm nay, cô mới hiểu rõ ý nghĩa của mấy chữ này, nhưng ở một góc độ khác sâu sắc hơn.

“Insert into the body until the climax”.

(Tạm dịch: Nhét vào cơ thể cho đến khi cao trào).

Anh thấp giọng đọc câu hướng dẫn trên hộp cho cô nghe.

Không cần làm thay, anh vứt thứ đó đi và tự mình làm.

Khi Chu Tự Thâm nói chậm lại, kết cấu và đặc trưng giọng nói của anh được khuếch đại và trở nên quyến rũ hơn, sự công kích tại thời điểm này cũng tăng lên gấp đôi.

Thông tin do thính giác tiếp nhận lập tức được đưa đến đại não, đồng thời cũng sinh ra những liên tưởng. Hình ảnh cụ thể trong tâm trí bỗng chốc trở thành hiện thực khiến cô vô thức muốn bịt tai để tránh sự xâm nhập này.

Cô chưa từng nghĩ âm thanh cũng có sức hấp dẫn.

Tuy nhiên, có một vấn đề khiến Khương Gia Di không hiểu.

Làm sao Chu Tự Thâm biết được cô giấu thứ đó ở đâu? Thậm chí anh còn chưa tìm mà đã thấy ngay thứ mình muốn tìm.



Lúc hai người họ rời khỏi phòng ngủ một lần nữa thì đã gần 6 giờ, vừa hay đến bữa tối.

“Em thấy mình sắp đói mềm người mất rồi, gió thổi một cái là có thể bay đi”. Khương Gia Di ôm bụng, thở dài một cách đáng thương, vừa oán giận cũng vừa như đang lên án người đàn ông bên cạnh.

Vừa nói xong, cô đã bị Chu Tự Thâm nắm lấy tay. Cô cố ý tức giận nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nhanh chóng rời đi tựa như bị thiêu đốt, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh nào đó.

Có lẽ vì là ban ngày, trong nhà còn có người giúp việc nên cô luôn cảm thấy bọn họ như vậy có chút “bừa bãi”, mà Chu Tự Thâm chính là người dẫn cô “càn quấy”.

“Chẳng phải nói gió thổi một cái là bay hửm?” Ý cười hiện rõ trên khóe môi anh, tâm trạng anh rất tốt: “Xem ra anh nhất định phải dắt em”.

Đương nhiên Khương Gia Di biết nguyên nhân khiến tâm trạng anh rất tốt, cô mấp máy môi, không nhịn được quay đầu nhìn anh, ánh mắt kiêu kỳ nghiền ngẫm.

Ánh mắt của cô nóng rực, Chu Tự Thâm nhanh chóng nhận ra, hỏi cô: “Sao vậy? Lẽ nào anh nói sai?”

Cô lắc đầu, đáy mắt mang theo nụ cười ẩn giấu: “Anh vốn có một mặt trẻ con như vậy sao?”

“Trẻ con?” Anh bật cười: “Như vậy gọi là trẻ con hử?”

“Lẽ nào không phải?”

Chu Tự Thâm trầm ngâm gật đầu: “Sao anh nhớ rằng trước đây anh chưa bao giờ như thế này. Còn chưa từng dỗ trẻ con”.

Lời châm chọc lại bị anh dùng để so sánh với trẻ con, Khương Gia Di quay mặt đi có vẻ không hài lòng với ánh mắt trêu chọc của anh.

“Anh nói như vậy khiến em không vui hử?” Anh sờ đầu cô.

Cô vốn chẳng tức giận nên hàng phòng ngự càng dễ lung lay, đang do dự có nên lắc đầu hay không thì anh nhẹ nhàng siết chặt lấy tay cô, dịu dàng khẽ nói: “Bởi vì anh chỉ dỗ một mình em như thế này”.

Trái tim của Khương Gia Di lỡ một nhịp, hơi thở trở nên nhẹ nhàng, hơi ấm từ trái tim bỗng nhiên truyền đến mọi ngóc ngách trong lồng ngực, dần dần không thể kìm nén nụ cười trên môi.

Cô quay đầu nhìn anh.

Vẻ mặt Chu Tự Thâm khẽ khựng lại, đôi mắt hơi nheo lại: “Thì ra là lừa anh hử?”

“Em cũng đâu có nói mình không vui, là do anh tự mình hiểu sai thôi”. Cô bật cười thành tiếng, đẩy tay anh ra rồi bước nhanh đến bàn ăn, ngồi xuống đàng hoàng: “Chú Dương, có thể dọn cơm rồi”.

Nói xong, cô quay người nhìn anh chớp chớp mắt, dáng vẻ như khiêu khích anh sẽ không thể làm gì được mình.

Anh đành hết cách lắc đầu bước qua.



Dùng bữa xong, cuối cùng Khương Gia Di cũng có thời gian để “hỏi tội”.

Cô nhấn vào hộp thoại Wechat với Trần Thiện, gõ lách cách, thậm chí còn dùng đến một loạt dấu chấm than. Đang muốn gửi đi thì lại có ý tưởng khác bật trên trong đầu, cuối cùng cô xóa hết toàn bộ rồi soạn lại lần nữa.

Khương Gia Di: [Biểu cảm hoạt hình]

Khương Gia Di: [Người bạn lập nghiệp của cậu làm cái gì thế?]

Trần Thiện: [Chuyển phát nhanh đến rồi hả?]

Khương Gia Di: [Đến rồi, nhưng bây giờ mình không ở nhà, người giúp việc mới hỏi mình có cần bóc ra không. Mình bảo bà ấy cứ để nguyên đã.]

Trần Thiện: [Thế à… thật ra cậu bóc giúp mình cũng được]

Khương Gia Di: [Là thứ gì thế? Mình nghĩ nên để nguyên cả hộp ở đó đi, tránh làm hư hay thất lạc.]

Trần Thiện: [Mình không rõ nữa, cô ấy gọi cho mình, lúc đó mình vội ra ngoài nên căn bản không nghe rõ cô ấy nói gì]

Trần Thiện: [Hay là cậu bóc giúp mình đi, tiện thể chụp cho mình tấm ảnh để phản hồi luôn]

Còn chụp ảnh phản hồi.

Khương Gia Di hận không thể xoa tròn vo viên người bên kia màn hình.

Khương Gia Di: [:)]

Khương Gia Di: [Cậu còn lừa mình!!]

Khương Gia Di: [Mình đã bóc rồi! Cố ý hỏi cậu đấy!]

Bên kia im lặng một lúc.

Một khoảnh khắc sau đó, Trần Thiện gửi đến một tràng “hahaha” chiếm một phần ba màn hình.

Trần Thiện: [Cậu bóc rồi hả?]

Trần Thiện: [Mình nghĩ mình đã về nhà, chắc chắn không dùng đến, không bằng tận dụng chuyển cho cậu, như vậy mình cũng có thể phản hồi lại cho bạn của mình!]

Khương Gia Di: [Cậu có biết còn ai nhìn thấy khi mình bóc cái hộp đó không?]

Trần Thiện: [… Ai?]

Khương Gia Di: [Chu Tự Thâm. Buổi chiều bọn mình bóc những món đồ khác, mình mở nó ngay trước mặt anh ấy…]

Trần Thiện: [Dọa mình hết hồn, còn tưởng là người ngoài, hai người cùng nhau xem không phải là vừa đẹp sao!]

Trần Thiện: [… Đợi đã, để mình nhìn thời gian một chút]

Trần Thiện: [Bây giờ là 7 giờ 30 tối. Buổi chiều bóc mà bây giờ mới hỏi tội. Bạn à, không cần nói nữa, mình đều hiểu mà. Mình ở nhà nhìn bố mẹ khoe ân ái đã đành, sao đến cậu cũng làm mình tổn thương?]

Khương Gia Di lúng túng khẽ ho một tiếng.

Rõ ràng mình tìm Trần Thiện để tính sổ, sao lại bị cô ấy trách ngược rồi.

Đang định trả lời, bỗng nhiên Khương Ngôn Đông gửi tới một tin nhắn, hỏi cô có tiện nghe điện thoại không.

Thấy thế, Khương Gia Di nhanh chóng nói với Trần Thiện một tiếng, rồi gọi điện cho Khương Ngôn Đông. Cô hít một hơi thật sâu trong khi chờ kết nối.

Mặc dù chỉ có một mình cô trong phòng ngủ nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ khi làm việc xấu.

Khương Ngôn Đông nghe máy rất nhanh, lời nói mở đầu vẫn là cách cha mẹ quan tâm đến con cái như thường lệ: “Gia Di, con đã ăn chưa? Con đang làm gì vậy?”

“Ăn rồi ạ, con đang chọn quần áo cho ngày mai”.

“Bố gọi đến chính là muốn hỏi con cái này. Ngày mai là ngày đầu tiên con đi thực tập, nghĩ lại xem có gì cần bố giúp không?”

“Trước đó bố đã hỏi con một lần rồi, thật sự không có”.

“Có thể bố quan tâm hơi quá, luôn lo con sẽ vất vả và chịu thiệt. May là ở công ty của Tự Thâm, ít nhất cũng khiến bố yên tâm hơn những nơi khác”.

Nghe vậy, Khương Gia Di cười gượng, không dám nói gì thêm.

“Thế con nghỉ sớm đi, nhớ kỹ có vấn đề gì thì nhất định phải nói với bố, bố sẽ giải quyết cho con”. Khương Ngôn Đông cười ha hả, nói đến cuối còn thừa nước đục thả câu: “Đợi mấy ngày nữa, bố cho con một niềm vui bất ngờ”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi