ĐỘNG LÒNG VỚI ÁNH TRĂNG

Nhà họ Yến vừa to vừa rộng lớn, khả năng có thể gặp được cũng không tính là cao.
Cho dù không suy nghĩ kỹ càng, trong lòng Vân Nguyệt cũng lơ đễnh khác thường. Tầm mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, là vì bọn họ sắp kết hôn, cho nên anh đã bắt đầu bênh vực người nhà sao.
Chẳng qua là trước kia, ngoại trừ việc thích bắt nạt cô ra, thật sự anh cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
Có một lần cô ở bên ngoài bị bạn nam cùng lớp đùa giỡn khi dễ. Sau khi bị anh bắt gặp được, anh xách cổ áo bạn học kia ném văng ra xa vài mét. Trông anh rất có bộ dáng "Người nhà của anh, chỉ có anh mới có thể bắt nạt".
Vân Nguyệt như bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên hỏi: "Sau khi kết hôn, anh đừng bắt nạt em nữa nhé."

Vừa hỏi xong, tốc độ xe cũng chậm lại theo, Yến Thiên nhíu mày: "Em đang nghĩ cái gì vậy."
"Chỉ là tò mò thôi mà." Cô nói: "Trước kia… Anh lúc nào cũng không để cho em ăn cơm no."
"Trước kia em muốn ăn no như vậy sao." Anh nhàn nhạt nói: "Lớn lên trắng trẻo mập mạp, bồi dưỡng thân thể khỏe mạnh, sau đó đi hiến máu cho Mộ Thanh Lương?"
"…"
Trong nháy mắt, cô không thể hiểu được suy nghĩ và mục đích của anh, dường như hiểu ra cái gì đó, rồi lại bối rối nghĩ không ra.
Yến Thiên không tiếp tục phản hồi lại vấn đề nhàm chán như vậy. Xe chạy trong khuôn viên một hồi lâu rồi đi tới một địa điểm khác. Bên này còn nghiêm ngặt hơn so với cổng an ninh, có thêm nhiều người chính quy. Chẳng qua quy định là do con người đặt ra, Yến lão gia về hưu, con trai và con dâu ở nước ngoài làm ăn, mọi chuyện trong nhà đều do Yến Thiên làm chủ.
Chủ nhà đi ra đi vào, đương nhiên không ai dám ngăn cản. Nhưng Vân Nguyệt thì không thể ngoại lệ. Khi cô bị ngăn lại, Yến Thiên giữ chặt tay cô, nhìn về phía người mặc đồng phục: "Lấy chút đồ mà thôi."
Vân Nguyệt là người đầu tiên được anh dắt tay đưa vào nơi này, còn là một cô gái. Ý tứ đã quá rõ ràng, những người khác nhốn nháo lùi bước, ở bên cạnh chờ đợi.
Ngôi nhà này được thiết kế theo phong cách cổ điển từ thập niên 50 và 60. Nhìn bề ngoài trông không có gì nổi bật, nhưng bên trong thì hiện đại, nhận dạng khuôn mặt, robot văn phòng, các loại xác thực vân tay. Phải trải qua rất nhiều lần ghi chép dữ liệu, bọn họ mới đến văn phòng lưu trữ giấy tờ tương ứng .
Hành lang vô cùng yên tĩnh. Đi dọc hành lang, Vân Nguyệt có chút khẩn trương. Sau khi đẩy cửa đi vào bầu không khí lập tức giải toả không ít, gian phòng tỏa ra hương gỗ lim, còn có mùi hương của bút mực sách vở cổ xưa.
Rất nhanh đã tìm được sổ hộ khẩu của nhà họ Yến.

Đây là một căn phòng để đồ cũ, ngoại trừ sổ hộ khẩu, còn có một ít ảnh cũ sách cũ. Vân Nguyệt vô tình phát hiện một tấm ảnh lúc mình vừa mới tới nhà họ Yến.
Cô bé ở trên ảnh, gầy gò thấp bé, duy chỉ có ánh mắt trong suốt, giống như quả nho tím. Lúc ấy cô cho rằng mình vừa hoà nhập vào một đại gia đình hạnh phúc, cười rất vui vẻ.
Vân Nguyệt lật một quyển sách cũ, mỗi vài trang đều có một tấm ảnh, đều là trước kia cất giữ, cô thở dài: "Ông nội vậy mà còn giữ lại mấy thứ này."
Yến Thiên tiện tay tiếp nhận một cái: "Để anh nhìn xem."

Chỉ cần nhìn vào nó là có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô.
Cô gái nhỏ đến kỳ thay răng không biết ngại ngùng, cười toe toét, nhìn thấy ngay khe hở trên hàm răng.
Yến Thiên đánh giá: "Gầy như đứa bé châu Phi."
Vân Nguyệt lấy lại ảnh chụp, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh mới là đứa trẻ châu Phi ấy."
Trong nháy mắt, bầu không khí dường như trở lại trước kia. Cả hai đều trong trạng thái không ai tha cho ai, chỉ là một người khoe khoang, một người khiêm tốn.
Hiện tại muốn ồn ào cũng không ồn ào nổi, vị nhị công tử nhà họ Yến này, ở chỗ cô tựa như một thân bướng bỉnh, mặt mày ôn hòa kia cũng sinh ra một chút cảm xúc, "Sau này để em ăn mập một chút sẽ không giống."
Sau này nha——
Bọn họ còn có một tương lai, một con đường và một quãng thời gian dài.
Vân Nguyệt cúi đầu, đè nén tâm tư bay loạn, tùy ý lật album, ngoại trừ nhìn thấy mình, không thể tránh khỏi phát hiện những người khác. Ông nội không thể so sánh với người trẻ tuổi, thích tiếp xúc với những thứ mới mẻ, bọn họ thích hoài niệm quá khứ, thói quen thu thập đồ cũ, cho nên những thứ này bảo quản rất đầy đủ, ngay cả dấu vết năm tháng đều rất mờ nhạt, giống như ảnh chụp cách đây không lâu, mấy ngày trước, người trong ảnh, vẫn là cậu thiếu niên ôn nhuận như gió.
Cô dừng lại một chút, Yến Thiên tầm mắt cũng nhìn xuống đó, không có lên tiếng.
Vân Nguyệt nhanh chóng che lại ảnh chụp cũ của Yến Nam Phong, hỏi: "Sao lại không có ảnh của anh?"
"Không thích."

"Ồ."
Cô cũng đã quên, Yến Thiên không thích chụp ảnh, loại hành vi bị ép buộc đứng trước ống kính, đều không nằm trong phạm vi hứng thú của anh.
Đã như thế, vậy ảnh cưới của bọn họ hẳn là không có cơ hội chụp, để cho anh hao phí thời gian trang điểm và làm chú rể, sợ là so với lên trời còn khó hơn.
Lật qua lật lại những tấm ảnh chụp, Vân Nguyệt phát hiện một dấu hiệu kỳ quái, tiện tay cầm lấy một tấm, hơi nhíu mày: "Những tấm ảnh này của em, nhìn có phải cũ hơn những tấm khác hay không."
"Phải không?"
Vân Nguyệt nhìn kỹ một chút, ảnh chụp của mình quả thật so với người khác còn cũ hơn, trong đó ảnh chụp của Yến lão gia mới nhất, Yến Nam Phong cũng rất mới, chỉ có cô nổi lên nếp nhăn, cạnh màu trắng đã bị oxy hóa thành màu vàng nhạt.
Đưa cho Yến Thiên xem tấm đã bị oxy hóa, hơn nữa bên cạnh có dấu vết tổn hại, giống như là trải qua mấy chục năm tháng.
"Có thể lúc ấy không bảo quản tốt, thường xuyên tiếp xúc với không khí mới biến thành như vậy." Vân Nguyệt suy đoán.
Yến Thiên không để ý: "Còn có một loại khả năng."
"Cái gì?"
"Có người thường xuyên lấy ra xem."
"A... Cái này..." Cô chần chờ: "Là ông nội thường xuyên lấy ra xem sao."
"Không chắc."
"Vậy còn ai nữa?"
Dường như nghĩ đến ai đó, trong nháy mắt, Yến Thiên nhíu mày, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Yến lão gia coi Vân Nguyệt như là cháu gái ruột của mình, như vậy sau khi cô rời đi, ông nội thường xuyên xem ảnh chụp cũng đúng.

Chỉ là, nhìn thấy người cần cù như vậy, chưa chắc đã là ông nội.
......
Quá trình lĩnh chứng rất thuận lợi, làm thủ tục ký tên là được, Vân Nguyệt không biết đi cửa nào, chỉ biết rất riêng tư, cũng không xếp hàng, nhân viên công tác vẫn khách khí lễ phép, một câu dư thừa cũng không nói.
Cuối cùng lúc lấy được quyển sổ, Vân Nguyệt nói không nên lời tâm tình của mình. Người đàn ông bên cạnh ngược lại bình tĩnh, biểu cảm không có chút thay đổi gì, sau khi lên xe hỏi cô muốn đi đâu.
Vân Nguyệt còn có một cảnh cuối cùng phải quay. Buổi tối có thể còn phải tham gia tiệc mừng, cho nên nói thẳng hành trình của mình.
Cuối cùng, cô nói: "... Hôm nay có lẽ không có cách nào đi cùng anh đến nhà cũ nói rõ ràng với ông nội rồi."
"Ông nội không có ở nhà." Yến Thiên lời ít ý nhiều nói: "Ở bên ngoài cùng các chiến hữu đi du lịch, không biết khi nào mới có thể trở về."
Cứ như vậy, chuyện bọn họ lĩnh chứng không biết nên nói như thế nào.
Cũng không thể gọi điện thoại thông báo, còn không biết ông nội biết tin tức này sẽ như thế nào, nếu trực tiếp chạy về thì quá chậm chạp.
Vân Nguyệt liền hỏi: "Vậy khoảng lúc nào ông trở về?"
"Sinh nhật của ông nội sắp tới, hẳn là sẽ trở về trước đó."
"Sinh nhật?" Vân Nguyệt chợt nghĩ đến ông nội năm nay đã lớn tuổi: "Vậy chúng ta. Có thể nói trước và sau sinh nhật ông một chút không?"
"Có thể."
Nếu đã kết hôn, sẽ không có ý định giấu diếm, đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải công khai. Chỉ là nhà họ Yến từ trước đến nay khiêm tốn, loại chuyện như này dù sao cũng không tiện cố ý triệu tập người trong ngoài gia tộc cùng giới xã hội để công khai.
Có thể nói trước với ông nội một tiếng, nếu như ông cho phép, hoặc là cao hứng mà nói, sẽ ở sinh nhật đem việc này nói một câu, đến lúc đó chính là song hỷ lâm môn.
"Vậy trước tiên… Khoan nói với ông nội được không?" Vân Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Hình như chưa có người muốn thông báo."
"Tùy em."
Sau đó một đường trầm tĩnh xuống.
Vân Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt một góc quyển sổ, đại khái ngại không khí quá vắng vẻ, không đầu đuôi gì thở dài một cái: "Mới phát hiện màu sắc của giấy chứng nhận kết hôn thật sự là màu đỏ nha."
Đó là màu đỏ của sự vui vẻ.

Nó được trang trí với một phông chữ màu vàng.
Trách cô không có văn hóa, chỉ biết đánh giá như vậy, thế cho nên Yến Thiên chỉ ừ một tiếng, không có tiếp lời.
Anh đang lái xe, Vân Nguyệt cũng không quấy rầy, đánh giá từ trên xuống dưới quyển sổ trong tay một lượt, lại mở ra xem, ảnh chụp chung bên trong làm cho cô nhìn chằm chằm thật lâu, đây là lần đầu tiên bọn họ chụp chung, cho dù là Yến Thiên không thích chụp ảnh, nhưng ảnh chụp phía trên nhất định phải có, trong quá trình chụp, anh không làm ra biểu tình quá rõ ràng, ngược lại khóe môi Vân Nguyệt hơi mím lại, so với những người mới khác, bọn họ như vậy có vẻ lạnh lùng.
Cũng may nhan sắc hai người đỉnh cao, có thể bù đắp thiếu hụt về phương diện này.
Sau khi đến nơi, Vân Nguyệt đem giấy tờ tùy thân để ở trong xe, trước khi đi nhẹ giọng dặn dò: "Tạm thời để ở bên này đi, em sợ nếu em mang theo trên người dễ dàng bị rơi mất."
Ở chỗ studio thường xuyên thay quần áo lăn qua lộn lại, mang theo quả thật bất tiện.
Yến Thiên nghiêng đầu nhìn cô: "Mấy giờ tối thì xong?"
" Em cũng chưa biết, chắc cũng khuya lắm."
"Biết rồi."
Vân Nguyệt hơi giật mình.
Anh nói biết, ý của anh là gì? Không phải là muốn đến đón cô chứ.
Cô không tiện tự đa tình trực tiếp hỏi, nói lời tạm biệt đơn giản rồi rời đi.
Trong xe của Yến Thiên còn sót lại mùi thơm trên tóc cô để lại sau khi gội đầu buổi sáng, hương thơm của hoa lan Nam Phi cùng với hoa hồng, thoang thoảng nhẹ nhàng, làm cho sáng sớm mùa đông có vẻ không còn vẻ cô độc vốn có.
Trên ghế lái phụ, có hai quyển sổ màu đỏ nằm cùng nhau.
Yến Thiên cầm lấy chúng lên, hai cái rất mỏng, nắm trong tay lại làm cho người ta cảm thấy nặng nề.
Nhìn thẳng vào chúng, đột nhiên nhớ tới lời Vân Nguyệt nói.
Cuốn sổ này, màu rất là đỏ, màu đỏ vui vẻ.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi