ĐỘNG LÒNG VỚI ÁNH TRĂNG

Đầu ngón tay của anh có chút chai mỏng, ấm áp vuốt v e cằm của cô, những gì tiếp theo chính là hơi thở thiêu đốt cùng hình ảnh phản chiếu trong mắt chỉ có mỗi ánh mắt của cô, Vân Nguyệt mở to mắt, có chút ngơ ngác ngạc nhiên. “Anh hai...”
Người cô bị anh ôm, không thể nhúc nhích quá nhiều, dùng một chút sức lại càng khiến bản thân sát lại gần anh, quần áo cũng không ngăn được sự ma sát mà b ắn ra những tia lửa đâm vào trái tim của nhau. Thời gian giống như bị bẻ ra thành từng con số, cứ thế trôi qua thật thong thả, chậm đến mức mọi lời nói của cô đều như bị xoáy thật lâu vào cổ họng, còn chưa kịp nói ra thì đã bị người đàn ông cúi đầu bao lại.
Nói về kỹ năng hôn, cô lúc trước chưa từng hôn một người đàn ông nào nên không quá rõ là tốt hay kém, mà anh cũng chưa từng có bạn gái bao giờ, nên đều vụng về ngây ngô, nhưng Vân Nguyệt cảm giác được rằng hô hấp của cô bị cướp đoạt càng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu ý thức được có một số việc đàn ông không cần thầy dạy cũng hiểu…
Yến Thiên dùng một tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, tay kia ôm lấy gáy cô, ngay từ đầu, anh như chỉ muốn lướt qua rồi ngừng, nhưng ngược lại càng làm nó trầm trọng thêm, không nhẹ không nặng điều chỉnh vị trí của cô, đè cô vào tường, khiến cô phải ngẩng đầu, mắt chỉ có thể nhìn anh, hai má đỏ ửng bị hôn đến càng lúc càng thâm, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Trời đất quay cuồng bây giờ chỉ tràn ngập đúng một sự thật, giờ khắc này cô chỉ thuộc về một mình anh, bất luận là phương diện gì, từ đầu đến cuối đều là do anh sở hữu.
Những tiếp xúc trước đây so với hiện tại xem ra chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Đến cuối cùng, sau khi cô được buông ra, trong mắt thấm một chút đỏ.
Ánh mắt long lanh trong suốt chứa đựng sự nghi hoặc cùng khó hiểu, còn có một chút ủy khuất, giống như cô không thể lý giải vì cái gì anh lại đột ngột hôn cô ở nơi này.
Không ngờ, không cẩn thận đã bị hôn đến phát khóc.
“Anh hai...”
Ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Mỗi một tiếng, mỗi một ánh mắt, ngay cả mỗi một tấc hô hấp của cô vào lúc này đều tràn ngập bầu không khí đẩy người đàn ông tiến thêm một bước phạm tội, cánh môi ấm áp bị cô khẽ dùng hàm răng trắng cắn lấy, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô thể hiện đầy sự bất an cùng bất lực.
Yến Thiên giơ tay lên vuốt phần tóc gãy trên trán cô, giống như đang vuốt lông của một con mèo con, giọng điệu kiên nhẫn: “Hoãn lại một chút, chúng ta đến chỗ của ông nội.”
Tất cả những góc cạnh sắc nhọn mà cô sở hữu đều đã được thu lại hoàn toàn, toát ra ngoài chỉ có sự dịu dàng đến khó tin của anh.
Trạng thái hiện tại của hai người đều không đúng lắm, chậm lại là chuyện tự nhiên.
Nhưng không phải ai cũng có thể hoà hoãn trở lại.
Yến Thiên nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu cô, nửa cánh tay chắn mất tầm nhìn của cô, làm bầu không khí của hai người hết sức kéo lại gần nhau, anh lại cứ như vậy mà thản nhiên quét tình hình sang nơi khác.
Không thể tránh né bất ngờ, ánh mắt hai anh em Yến gia đã chạm nhau.

Không cố ý khiêu khích hay khinh miệt, coi như hai người gặp nhau bình thường, môi của Yến Thiên thoáng nhếch lên chào hỏi.
Lời chào này cất lên, gần như khiến cho sự bối rối của Yến Nam Phong mở rộng vô hạn.
Góc độ của hành lang tam giác dài quá mới lạ, đến mức khi người khác đứng ở phía bên kia, cơ hồ không cần khom lưng nghiêng đầu là có thể nhìn rõ ràng hoạt động ở cửa thư phòng.
Yến Nam Phong đông cứng tại chỗ không biết qua bao lâu, cửa kính không khép lại, từng luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, bàn tay rũ xuống bị đuôi điếu thuốc đốt thành vết thương không cảm giác, anh cũng không hề để tâm đ ến đau đớn.
Mặt nước dường như tĩnh lặng, chỉ có anh ta mới biết đến những gợn sóng đang xao động, đặc biệt là sau một phút rưỡi khi bị phát hiện sự tồn tại. Mà người em trai kia dường như cố ý, ngay trước mặt anh ta, để người con gái kia chiếm cho riêng mình.
Trước kia, thường có người nói rằng Yến gia sẽ không còn nữa.
Đại thiếu gia cùng bạn gái hẹn hò mười mấy năm không hề có ý định kết hôn, nhị thiếu gia thì sống kiểu chán đời, đối với phụ nữ lại sinh ra miễn dịch, phản ứng giống nhau.
Nhưng chân tướng rốt cuộc là gì.
Yến Nam Phong đột nhiên nhớ lại những việc xảy ra rất lâu trước kia.
Cái tên chuyên khịt mũi coi thường chuyện phàm trần thế tục, là một thiếu niên sống thờ ơ, đến ngày nào đó khi Vân Nguyệt vào Yến gia, anh mới dần bộc lộ bản chất bình thường của mình, phản ứng mãnh liệt.
Khi nhà bếp chuẩn bị đồ ăn phong phú cho Vân Nguyệt để bồi bổ khí huyết, lại bị nhị thiếu gia kia lật tung bàn chỉ vì lý do không ngon miệng.
Khi anh ta muốn rủ cô cùng ngồi trên ghế để chơi piano, Yến Thiên lại ôm quả bóng rổ lao đi như gió, như thể không cẩn thận mà vô tình dùng quả bóng đập hư cây đàn cả mấy trăm vạn.
Những giây phút kiêu ngạo, nghịch ngợm đó đều thăng hoa trong tâm hồn của người thiếu niên, khó có gì đo đếm được.
Mùi khói ở góc kéo dài rất lâu, kể cả khi người đã rời đi.
Chậm lại vài phút, khi Yến Thiên cùng Vân Nguyệt trải qua lúc này, người đến sau kia không phải không chú ý thấy đuôi thuốc rơi trên mặt đất, gió thổi qua cửa sổ mang theo mùi thuốc lá kỳ lạ, bảo toàn lâu dài theo thời gian, vừa nhạt nhẽo lại cô đơn.
Bọn họ dừng lại không làm gì cả.


Sảnh phía Tây náo nhiệt phi thường, tiếng người ồn ào.
Yến lão gia là người ít nói, thỉnh thoảng lại thích tham gia náo nhiệt, ra ngoài cũng thích xen vào việc của người khác, thường hay rút đao tương trợ, nhưng ở nhà lại nghiêm khắc hung ác với bọn hậu bối, bất quá với con cháu ở nơi này, lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Những đứa bé xinh xắn dễ thương đó, mặc quần áo mùa đông vào trông hệt như bánh bao, cao không quá chân người, nhảy nhót, ê ê a a, ầm ĩ cũng thật đúng lúc.
Yến lão gia ngoài miệng không nói gì, nhưng thật ra lại không rời mắt khỏi mấy đứa cháu nhỏ này.
Cái gọi là thế hệ cách xa nhau, cách càng nhiều lại càng đau.
Quản gia bên cạnh nhìn ra được tâm tư của lão gia, vì thế vui vẻ tiến lên, bế vài đứa trẻ đến cùng chơi đùa với ông.
Nhìn thấy mỗi người bọn chúng đều ngọt ngào kêu “Ông nội.” Yến lão gia trong lòng có cảm giác khác hẳn, ông đã sống lâu lắm rồi, lại chỉ có hai đứa cháu, mấy chiến hữu của ông mỗi người ôm một đứa chắt, lần trước còn cho ông xem ảnh chụp, mấy thế hệ ở chung một nhà, nhìn thấy mà thật hâm mộ.
Nghĩ đến mấy đứa cháu trai của mình, Yến lão gia không khỏi nhíu mày, hỏi quản gia: “Sao còn chưa thấy đại thiếu gia với nhị thiếu gia?”
Ngày sinh nhật tốt lành như vậy, mấy đứa cháu trai chỉ được mỗi cái mặt, để lại một ông già nhàm chán, chỉ có thể nhìn chắt của người khác.
Lão quản gia miệng lưỡi giỏi dỗ dành, nói bên tai lão gia: “Nhị thiếu gia vừa trở về không bao lâu, hẳn là có chuẩn bị quà cho người.”
“Nó thì có thể chuẩn bị cái gì.”
“Nhị thiếu gia từ trước đến nay vẫn luôn quan tâm đ ến phương diện này, nhất định sẽ hiếu thảo với Yến lão gia ngài.”
Những lời này ít nhiều an ủi được Yến lão gia, dù sao mọi người trong nhà đều biết nhị thiếu gia trời sinh tính tình lạnh nhạt, có rất ít việc có thể khiến anh quan tâm, Yến lão gia tính một cái, sinh nhật vừa rồi anh cũng đều chuẩn bị những món quà khiến cho ông vừa lòng.
Yến lão gia sờ sờ cằm, cảm khái nói một câu: “Không biết năm nay nó có thể tặng cái gì.”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, ông nói thêm, “Năm nay phỏng chừng nó lại không đưa lễ vật ta muốn đến.”
Quản gia nghi hoặc: “Yến lão gia, ngài...”
“Ta hy vọng năm nay nó sẽ kết hôn.”
Trong đại sảnh này, người ta tụ tập thành những tốp năm tốp ba, có cả một gia đình, cũng có mấy tiểu bối vừa mới kết hôn, quen thuộc mà hoà thuận, vui vẻ nói chuyện tán gẫu với nhau, mà hai đứa cháu của nhà họ Yến, dù là cả hay thứ thì vẫn luôn khiếm khuyết ở phương diện gia đình.

Yến lão gia cũng không muốn làm một ông già suốt ngày thúc giục chuyện kết hôn, ông cũng biết thúc giục cũng chẳng được cái gì, bởi vậy món lễ vật mà ông muốn có cũng trở nên khó đạt được.
“Có lẽ nhị thiếu gia cũng không phải như chúng ta thấy.” Quản gia trấn an: “Cậu ấy là người sẽ có kế hoạch của chính mình, có một số việc trưởng bối chúng ta cũng không nên thúc ép quá.”
Lời nói này là sự thật, nhưng mà...
Yến lão gia lại đi xem sự náo nhiệt của đám trẻ con chạy tới chạy lui trong phòng, còn cổ vũ mấy đứa bé nhảy nhót, lại vuốt v e trán, thật sự mà nói, ông muốn ôm chắt trai của mình.
Tuy nhiên, ý tưởng này, sợ là chỉ có cháu trai cả mới có thể thực hiện.
Bọn họ tuổi cũng không còn trẻ, đáng lẽ nên kết hôn mấy năm trước, kéo dài lâu như vậy chỉ càng ngày càng thêm chậm trễ, tốt nhất là nên quyết định trong năm nay hoặc năm sau, như thế cũng thuận tiện để ông nhìn thấy cháu chắt, lỡ như một ngày nào đó có buông tay nhân gian thì cũng không có gì quá hối tiếc.
Yến lão gia phất tay với quản gia dặn dò nói: “Đi gọi đại thiếu gia đến đây.”
Yến Nam Phong đã ổn định rồi, cho nên trưởng bối thúc giục chút cũng không sao.
Một lúc sau, quản gia lại đi tới, nhưng người được dẫn đến không phải là Yến Nam Phong, mà là Mộ Thanh Lương.
Yến lão gia ngoài miệng không nói gì, nhưng khi nhìn thấy hàng lông mày tái nhợt của người phụ nữ này, ông ta khẽ nhíu mày, “Nam Phong đâu rồi?”
Mộ Thanh Lương cũng là chiếu đã từng trải, tuy vừa rồi ở thư phòng tức đến hộc máu một phen, nhưng hiện giờ vẫn giữ được phong thái khéo léo đoan trang, cười với ông cụ: “Anh ấy có chút việc phải làm, phải đi đâu đó, khả năng lát nữa anh ấy sẽ đến sau.”
“Vậy à.”
“Nếu ông nội có chuyện gì, có thể nói cho con biết, con có thể nói lại cho anh ấy.”
Mối quan hệ giữa cô ta và nhà họ Yến luôn không ôn hoà, cũng không đến mức tùy tiện truyền đạt lời nói.
Tuy nhiên, những lời này cũng không liên quan gì đến cô, thế nên Yến lão gia nói: “Khoảng thời gian này con ở chung với Nam Phong thế nào?”
Những lời này lập tức chọc trúng ngay chỗ đau của cô ta.
Mộ Thanh Lương không tránh khỏi việc nhớ lại chuyện không thoải mái trước đó.
Yến Nam Phong không cãi nhau cũng không đánh đập người khác, gặp chuyện sẽ chọn cách bao dung nhường nhịn cô ta, nhưng chỉ có Mộ Thanh Lương mới biết rõ mối quan hệ của hai người là như thế nào, người đàn ông đó dịu dàng như ngọc, nội tâm cũng cô đơn lạnh nhạt hơn bất kì ai.
Vốn dĩ bọn họ ngoài mặt vẫn có thể tiếp tục duy trì.
Nhưng từ khi cô gái kia quay lại, mọi thứ đều thay đổi vô cùng rõ ràng, đặc biệt là sự khó chịu ở nhà hàng lần trước... Mỗi lần nhớ lại giống như đưa con dao sắc bén cứa vào da thịt trong lòng của Mộ Thanh Lương, tuy không trí mạng nhưng lại làm người ta đau đớn cùng cực.
“Ông nội.” Mộ Thanh Lương che đi vẻ bất an của mình, mỉn cười trả lời: “Con với Nam Phong ở bên nhau mấy năm nay vẫn luôn rất tốt, không có gì không thoải mái.”

“Phải không.” Yến lão gia cũng không biết nhiều về mối quan hệ của hai người, nghe cô nói vậy đương nhiên sẽ tin, “Vậy các con tính khi nào thì kết hôn?”
Kết hôn...
Cái chủ đề này quá nghiêm trọng.
Nụ cười giả tạo trên mặt Mộ Thanh Lương có chút không kìm được, “Chắc cũng sớm thôi ạ.”
“Nó không bàn chuyện đó với con sao?”
“...Anh, anh ấy gần đây rất bận rộn công việc.”
“Một người đàn ông bận rộn công việc là đương nhiên.” Yến lão gia tạm dừng lại. “Tuy nhiên, dù bận thế nào thì cũng nên quan tâm đ ến chuyện của gia đình.”
“Đúng vậy ạ.” Mộ Thanh Lương hơi hơi cúi đầu, “Con dự định đính hôn trước, sau đó mới tính đến chuyện kết hôn, nhưng gần đây công việc của con khá khó khăn, đành phải đợi đến khi có thời gian...”
Tình cảm lẫn sự nghiệp của cô đều không nằm trong phạm vi quan tâm của Yến lão gia, ông không hề biết sự nghiệp của cô ta bị Vân Nguyệt chèn ép, vì vậy cứ thản nhiên nói: “Mấy năm nay không phải con vẫn luôn thuận buồm xuôi gió sao, không cần lấy việc này làm lý do, việc lập gia đình vẫn nên hoàn thành nhanh chóng.”
Mấy năm trước đúng là vẫn suôn sẻ, nhưng dạo gần đây...
Cô ta nhớ tới vai diễn bị cướp đi, nhịn không được tức giận đến nghiến răng, âm thầm nắm chặt tay.
“Nếu đã quyết định đính hôn, vậy tối nay nhân lúc mọi người đều ở đây, cùng ta thông báo một tiếng đi.” Yến lão gia không để ý đến sự thay đổi trong biểu tình của cô ta, ngẩng đầu lên quan sát đại sảnh. “Nên hoàn thành việc này sớm một chút, đừng để bị trì hoãn nữa.”
Nghe được câu này, tâm tình Mộ Thanh Lương mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Trước đó đều là cô ta điên cuồng ám chỉ chuyện đính hôn giữa cô ta với Yến Nam Phong trên mạng, dù được các fan tin tưởng chúc phúc nhưng bên phía Yến Nam Phong lại không hề đáp lại, điều này làm cho không ít anti-fan lấy đó làm cái cớ công kích.
Nếu hôm nay thông báo chuyện này vào sinh nhật của Yến lão gia, rốt cuộc đã có thể ngẩng cao đầu, không cần phải tức giận nữa, cuối cùng cô ta cũng là cháu dâu tương lai mà Yến lão gia thông cáo thừa nhận.
Nếu cuộc hôn nhân này được ấn định, thì hôn lễ cũng sẽ không còn xa nữa.
Tất cả cũng lắng xuống, đến cuối cô ta vẫn là người chiến thắng cuối cùng.
Nghĩ đến đây, khoé môi Mộ Thanh Lương không khỏi cong lên, mọi chuyện đã đến mức này, Chu Vân Nguyệt lấy cái gì để đấu với cô ta.
Bởi vì những gì Yến lão gia vừa nói vừa rồi, sắc mặt của Mộ Thanh Lương cải thiện không ít, hơn nữa cô đối với ông cụ cũng càng thêm cung kính, thấy ông sắp đứng dậy bèn đi theo phía sau, nói rất nhiều lời có cánh, khen ông mặc đồ thật đẹp, rất hợp với bữa tiệc.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi