ĐỘNG LÒNG VỚI ÁNH TRĂNG

Buổi tối hôm nay, có rảnh không.
Bảy chữ ngắn ngủi cũng khiến cho người ta suy nghĩ hết lần này tới lần khác.
Sau khi nghe thấy giọng nói người đàn ông phát ra từ điện thoại của Vân Nguyệt, nội tâm của đạo diễn Chương đã không còn chỉ dừng lại ở sự ngạc nhiên.
Là người già dặn trong giới showbiz, ông không phải là không biết những người của giới thượng lưu giàu sang, mà còn nhớ được một cách tường tận, cậu con trai thứ hai của nhà họ Yến vẫn luôn độc thân, bên cạnh lại không hề có bóng hồng, thế nên mới bắt đầu hết sức hoài nghi về thân thế của Vân Nguyệt.
Cho dù Vân Nguyệt có thể gọi điện được, ông cũng sẽ không nghĩ tới khía cạnh nào khác.
Cùng lắm là bạn bè học cùng trường trở lên.
Nhưng dường như còn có mối quan hệ ông ta không dám nghĩ tới.
Vân Nguyệt không hề để ý tới nét mặt đang tái mét của đạo diễn Chương, đầu ngón tay tiếp tục giữ điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi hồi âm phía bên kia.
Yến Thiên… hẳn là sẽ vô cùng bất ngờ lắm đây.
Có thể mắng cô bị điên rồi có được không?
Có lẽ xuất phát từ sự hiếu kỳ, hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, mặt khác lại từ chối thẳng thừng.
Thời gian chờ đợi ước chừng khoảng mười mấy giây, trong điện thoại phát ra giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông: “Có.”
Câu trả lời vượt xa mong đợi, Vân Nguyệt ổn định tâm trạng lại: “Vậy, đợi một lúc nữa gặp nhau nhé… đến lúc đó liên lạc lại với anh sau.”
Lần này, cô không dùng giọng điệu dò hỏi, sau khi nói xong câu đó liền ngắt luôn cuộc gọi.
Hành động này có vẻ như đang nói lên mối quan hệ của cô cùng với Yến thiếu gia đáng để suy nghĩ tới, cô chính là người có thể tùy ý cúp cuộc gọi của anh.
Chỉ có anh Triệu với Vân Nguyệt là hiểu rõ, cô chỉ sợ Yến Thiên nói nhiều cái gì đó mà để lộ mối quan hệ.
Quả tim của anh Triệu xem như đã bình thường trở lại, anh ta hớn ha hớn hở, vừa nãy còn sợ khiếp đảm tới câm nín, hiện tại cuối cùng nở mày nở mặt, sức lực nói chuyện cũng tràn trề vô cùng: “Yến thiếu gia là người bận rộn, thường thì Vân Nguyệt sẽ không làm phiền cậu ấy.”
Đạo diễn Chương còn đang sững sờ kinh ngạc, nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy, do tôi không tốt, không suy nghĩ chu toàn, không nên để Vân tiểu thư làm phiền nhị thiếu gia.”
“Không sao đâu.” Anh Triệu hoà giải: “Quan hệ bọn họ vẫn coi là ổn, thỉnh thoảng làm phiền nhau cũng không có chuyện gì.”
Ngừng một chút lại cười híp mắt nhấn mạnh: “Tất nhiên, bọn họ chỉ là bạn bè, hy vọng đạo diễn Chương đừng hiểu lầm.”

Đôi mắt vốn đã nhỏ của đạo diễn Chương nheo lại một cách uyên thâm nhưng trong thâm tâm lại lau mồ hôi lạnh, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cũng không dám tin cảnh gọi điện thoại của Vân Nguyệt và nhị thiếu gia ban nãy.
Giọng điệu của hai người thực sự đúng là bạn bè bình thường nhưng cô lại là bạn nữ “duy nhất” của anh.
Rất lâu trước đó đã có tin đồn, có một ngôi sao trẻ đẹp trong giới showbiz có thể là do mới nổi nên đâm ra kiêu căng tới điếc không sợ súng, không biết đã tốn bao nhiêu tiền bạc với quan hệ để mà kiếm được số điện thoại của nhị thiếu gia, nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại trêu chọc bằng giọng nói õng ẹo, theo lý mà nói cực kỳ khiến cho người đàn ông sản sinh cảm giác nguyên thuỷ, nhưng mà… chưa được mấy tiếng cô đã bị phong sát ngay lập tức, loại tin tức biến mất không còn dấu vết  để mà thay đổi thì chút cơ hội ăn năn đều không có.
Gần như trong mắt người ngoài hai vị thiếu gia nhà họ Yến không giống như anh em ruột, một người điềm đạm nho nhã, một người lập dị ngoan cố. Hai người tính khí khác hẳn nhau cũng có cuộc sống thành tựu không giống nhau, người con đầu tài năng phong phú, từ nhỏ đã được mệnh danh là thiên tài piano nhỏ tuổi, cho tới hiện tại vẫn nhiệt tình với công việc của bản thân. Vì thế cho dù là con cả không có quyền thừa kế, thì cơ nghiệp của nhà họ Yến chủ yếu vẫn nằm ở trên người nhị thiếu gia, để nhanh chóng dứt khoát anh dùng mọi thủ đoạn mạnh hơn mấy phần so với ông nội, không để gia tộc phải thất vọng.
Thế nhưng anh vẫn để lại ấn tượng cho người khác bằng một cách không hề có tình người như thần Asura, người nào người nấy cũng né tránh, đến cả bàn chuyện sau lưng cũng hết sức cẩn thận.
Hành động của đạo diễn Chương tối qua đúng thật là sai lầm, ông ta vô cùng lo sợ cậu thiếu gia đó biết được, nhưng thấy nét mặt bình thản của Vân Nguyệt, không hề có dáng vẻ thích tố cáo lại yên tâm hơn được chút ít.
Quan hệ bọn họ đã không bình thường, xuất phát từ sự bù đắp đối với hành động khiếm nhã của bản thân, đạo diễn Chương cực kỳ nghiêm túc vỗ vai anh Triệu, tỏ ra hết sức hài lòng với lần thử vai này, hy vọng qua một khoảng thời gian làm ra một buổi thử vai tạo hình toàn diện hơn.
“Tổng cộng chỉ có ba suất.” Đạo diễn Chương cười nói: “Đến lúc đó nếu như hài lòng, có thể trực tiếp quay hẳn.”
Ba suất có nghĩa là ba nữ nghệ sĩ tới tranh giành vai nữ chính.
Cho dù tranh không được, hai suất còn lại cũng thuộc một trong những nữ phụ quan trọng.
Anh Triệu tất nhiên vô cùng vui mừng.
……
Một vòng trong Bắc Thành, tòa nhà thương mại bốn mươi lăm tầng, khu đất hái ra tiền, bên ngoài là một khoảng sân thượng cỡ vừa theo phong cách Baroque, vị trí vừa phải, vừa đủ để đặt một chiếc máy bay trực thăng tư nhân.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, trong căn phòng quanh quẩn mùi hương của ly rượu, tiếng nhạc Hồng Kông say đắm tràn ngập trong sự huyên náo.
Khu giải trí luôn luôn náo nhiệt như vậy, bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi nói rất nhiều mà lại vô cùng nổi tiếng, anh ta là Ngô Quyến nhân vật nổi tiếng trên các nền tảng mạng xã hội, nói chuyện bắt tai khiến cả nam cả nữ đều sẵn lòng pha trò nói chuyện cùng anh ta.
Anh ta nhận được sự yêu thích còn có một yếu tố quan trọng, chính là biệt danh “Người quản lý showbiz”, luôn tiên phong hóng drama và có mối quan hệ rộng rãi, từ bậc các cụ các ông đã chơi thân với nhà họ Yến ở Bắc Thành, với bối cảnh như thế thì cho dù nói chuyện hay là làm việc đều không sợ đắc tội người khác.
Ban đầu Ngô Quyến đưa mọi người vào cuộc trò chuyện rất vui vẻ, từ “Góc khuất tuyển chọn nhóm nữ” rồi tới “Bại lộ chuyện yêu đương qua mạng của xxx khi còn chưa vào ngành”, tin đồn bất ngờ liên tiếp, thật giả hoà cùng vào với nhau cũng chỉ để mua vui.
Bỗng dưng điện thoại đặt trên bàn chơi bài vang lên.
Người đàn ông ngồi ở phía đông nhìn qua, sau khi ngừng lại mấy giây, tay đặt quân bài xuống rồi cầm lên, một giây sau khi nghe thấy giọng nói, khuôn mặt có hơi thay đổi, lại quay ngang điện thoại nhìn dãy số.
Ngô Quyến trở thành anh em tốt của Yến Thiên đã nhiều năm, chưa từng thấy ông anh dán chặt mắt vào dãy số điện thoại lâu tới vậy.
Có vấn đề.
Ngô Quyến vẫn đang ôm ấp người đẹp, nhưng ánh mắt lại liếc trộm về phía chỗ Yến Thiên, tuy khu này ồn ào nhưng không có ai dám làm ồn đến Yến Thiên bên đó, lúc anh không có chuyện gì làm sẽ lẳng lặng ngồi chơi bài, nhưng mà người ta lại không thích yên tĩnh, cứ muốn ở nơi nhộn nhịp.

Thời gian cuộc gọi tới của Yến Thiên không dài, nét mặt nghiêm lại vừa phải, không có cách nào có thể phân biệt ra anh đang nghe máy ai, đang nói những điều gì mà khuôn mặt điển trai lại bình tĩnh như vậy.
Ngô Quyến vô cùng tò mò, giờ này mà Yến Thiên còn nhận điện thoại thì chắc hẳn không phải là cuộc gọi trong nhà.
Với lại không thể là con gái được.
Thực sự đoán không ra, sự hiếu kỳ này đã ngày một tăng cao, Ngô Quyến chịu không nổi mà đi qua, cười nháy mắt nhìn về phía anh: “Anh hai, cuộc gọi vừa nãy ai gọi tới vậy? Của phụ nữ sao?
Ngón tay của Yến Thiên nắm lấy lá bài, nhìn cậu bạn tốt nhưng không có trả lời.
Những lá bài từ chỗ anh nhìn xuống, chính là át cơ, hai con màu đỏ và đen hợp thành một hình trái tim dài, đặt trên cùng là một con nhép đỏ sẫm.
Những lá bài này bình thường nhìn trông không có gì, nhưng tối nay nhìn thế nào cũng thấy không đúng, hình dạng ấy trông như nhảy bật ra từ trong tấm giấy, sáng chói đến mức hoa mắt.
Càng không nói, trong lòng Ngô Quyến càng tọc mạch, luôn suy đoán là một người phụ nữ.
Đoán mà đúng thì đúng là chuyện hiếm.
Ngô Quyến đổ hai cốc rượu rum, đưa đi một cốc, tự tay cầm cốc còn lại: “Cách đây không lâu cô của anh còn gọi điện hỏi em, tuổi tác anh không còn nhỏ nữa, sao một đứa con gái bên cạnh mình đều không có, nếu không phải em giỏi mồm giỏi miệng giải thích, thì cô đã nghi ngờ hai ta có phải là đang yêu đương mập mờ gì không rồi.”
Ngón tay Yến Thiên vân vê một lá bài, lạnh lùng đáp lại: “Kệ đi.”
“Em dám để kệ được sao?” Ngô Quyến cười nói: “Em còn phải đáp ứng cô giúp anh thăm dò tìm hiểu, làm một bài thông báo tìm đối tượng kết hôn, chưa biết chừng ngày nào đó lại gặp được người trong lòng.”
Lúc Ngô Quyến nói chuyện mang theo chút thận trọng, tưởng là sẽ nhận được một cái liếc mắt giống như trước đây mắng anh ta quản nhiều chuyện bao đồng, không nghĩ tới Yến Thiên không thèm quan tâm, anh dường như chỉ chuyên tâm vào lá bài trong tay, ngó lơ với bên ngoài.
Không phản bác thì hẳn là anh đồng ý rồi, Ngô Quyến lần mò theo dấu vết, hỏi: “Biết anh nhiều năm như vậy, em vẫn còn chưa biết anh thích kiểu con gái nào nữa.”
Da trắng mặt đẹp chân dài hay là thiếu nữ thanh thuần yếu ớt, phía bên anh ta đều quen.
“Anh hai?” Ngô Quyến nhắc nhở: “Anh có đang nghe không thế? Tiện thể nói cho em biết yêu cầu về đối tượng kết hôn của anh được không?”
Mí mắt Yến Thiên không động đậy: “Con gái.”
“…”
Quá mức qua loa rồi đấy.

Khu vui chơi giải trí kết thúc, mọi người bao gồm cả Ngô Quyến đều sau bí tỉ.

Ra đến ngoài gió mát thổi qua, anh ta vẫn không tỉnh rượu, trong tay Ngô Quyến cầm chìa khoá xe, ban đầu định gọi người lái thay, bỗng dưng phát hiện ra Yến Thiên lại không có uống rượu.
Anh ta nửa say nửa tỉnh đi tới, trên mặt viết rõ hai chữ “Đi nhờ xe”.
“Anh, sao anh không uống rượu.” Khuôn mặt Ngô Quyến trông không tệ nhưng độ dày thì không hề nhỏ, hỏi: “Anh sẽ không vì đưa em về nhà, mà cố tình không uống rượu chứ.”
“Thế thì em ngại lắm đấy.”
“Vẫn là anh hai biết thương người.”
Ban đêm ở Bắc Thành, ánh sáng đủ màu đan xen nhau, một nửa góc nghiêng của Yến Thiên đang đứng trên bậc thềm được chiếu thành hình bóng rõ nét, ngũ quan của anh sinh động tới mức cân đối, tuy vẻ đẹp nhờ vào khung xương nhưng tổng thể lại vô cùng lạnh lùng cứng rắn, cung lông mày sắc nét, bản thân mang theo cảm giác không dễ động vào
Thời gian sắp sửa mười hai giờ, từ sau khi nhận được cuộc gọi của Vân Nguyệt cũng không nhận được hồi âm nào nữa.
Không có để ý quá kỹ càng lại giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Yến Thiên mò tìm thấy thuốc lá, phát hiện không có bật lửa, mới nhìn về Ngô Quyến im ắng từ đầu tới cuối: “Bật lửa.”
Ngô Quyến tìm kiếm qua loa, mới kiếm được một cái vừa nãy thuận tay lấy từ trên bàn đánh bài, lúc lấy ra thì điện thoại rơi xuống mặt đất, tiện tay mở ra xem, thấy có rất nhiều tin nhắn của bạn gái.
Cô bạn gái vừa mới yêu chưa được mấy ngày, vô cùng ngoan ngoãn, lúc nghe cô ta đêm khuya quay phim xong không có xe đến đón, ngay lập tức tự mình thể hiện sự hấp dẫn của người bạn trai, đầu óc không được tỉnh táo lại nói bản thân tới đón cô ta tan tầm.
Sau khi tin nhắn gửi đi, Ngô Quyến bỗng nhận ra, chính mình không có cách nào để lái xe.
Lại nhìn ông cố ngay bên cạnh, trong tay đang cầm điếu thuốc chưa châm cùng bật lửa, không biết đang nghĩ cái gì.
Ngô Quyến ôm lấy ngực, nửa say nửa tỉnh, làm sao anh ta có khả năng khiến cho Yến Thiên làm tài xế cho anh ta cùng cô bạn gái đây?
Nhưng chuyện đã đồng ý rồi, không làm được thì không được coi là một người bạn trai.
Ngô Quyến mượn rượu để lấy dũng khí, thử nói ra một cách dè dặt: “Anh hai… chúng ta lúc nữa tiện đường đi tới phim trường nhé, bạn gái em quay xong cảnh tối cũng sắp tan làm rồi… không có xe đón…”
Một câu thậm chí không dám nói nói dài dòng, tránh làm cho người ta phát cáu.
Phim trường không thuận đường về với bọn họ, còn phải đi xung quanh cầu vượt.
Ánh mắt của Thiên Yến nhìn thẳng phía trước, hỏi một cách dửng dưng: “Cậu muốn để tôi giúp cậu đón?”
“Vâng ạ, chúng ta suy cho cùng là anh em nhiều năm như vậy, như tình anh em, chân thành hết mình, máu chảy ruột mềm, cùng chung hoạn nạn…”
“Không đón.”
“…”
Ngô Quyến buông tay, anh ta vốn đã không ôm hy vọng quá lớn, nhưng ông cố này từ chối quá mức dứt khoát rồi đấy.
“Tiện đường đi nhờ chút thôi?” Ngô Quyến chưa hết hy vọng: “Tục ngữ có nói, lấy việc giúp người làm niềm vui, noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong*.”
(*) Lôi Phong được mô tả là một người vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình và nói chung là đã làm rất nhiều việc tốt.

“Tôi họ Lôi?”
“…”
Ngô Quyến ngửa cổ, không hợp tình người quá rồi đấy.
Không có cách nào khác, anh ta để bạn gái ngồi xe bảo mẫu hoặc là tự mình tìm người lái thay đi đón.
Bên ngoài gió lớn, điếu thuốc của Yến Thiên mấy lần không bắt được lửa đốt.
Mãi cho tới khi châm lửa xong, chuông điện thoại tự dưng vang lên, sau khi nhìn lướt qua dãy số, nicotine lúc này dường như đã không còn quan trọng nữa.
Trong cuộc điện thoại trước đó, Vân Nguyệt có nói là “đến lúc đó sẽ liên hệ lại”, chỉ là “đến lúc đó”  đã sắp sửa kéo sang ngày thứ hai rồi.
Cô có lẽ biết được điều đó, giọng nói nhẹ nhàng mang theo áy náy: “Là tôi đây… muộn thế này rồi, có phải là đã làm phiền tới anh rồi không.”
Hai người nói chuyện một cách khiêm nhường tới như vậy, rất khiến cho người ta thấy không quen.
Yến Thiên dụi tắt điếu thuốc không dễ gì đốt được trong tối, nói bằng giọng trầm khàn: “Không có.”
“Ban đầu muốn gọi lại cho anh sớm hơn chút, nhưng gần tới lúc thì bị ekip phim gọi đi.” Cô nhẹ giọng giải thích: “Nếu không thì chúng ta đổi ngày gặp lại đi, tôi vừa hay có chút việc muốn tìm anh.”
Chuyện của Vân Nguyệt vẫn còn chưa làm xong, trong điện thoại không chỉ có giọng nói của cả hai người cùng tiếng gió bay vù vù mà còn có cả tiếng kêu hô theo thói quen của các đạo diễn.
Yến Thiên thản nhiên hỏi: “Em vẫn còn đang quay phim ở phim trường?”
“Vâng ạ.”
Có người đang gọi cô, Vân Nguyệt liền không nói nhiều nữa, liền cúp máy luôn.
Lúc Yến Thiên quay về chỗ đỗ xe, thấy Ngô Quyến đang chán nản ngồi trên bậc thềm, trách anh ta không chuẩn bị từ trước, nếu hiện giờ gọi người lái xe hộ, thì phải tốn mất nửa tiếng đồng hồ, cô bạn gái chắc chắn đợi tới sốt ruột rồi.
Không chờ Ngô Quyến giương mắt nhìn qua, Yến Thiên liền vứt cho một câu: “Đi phim trường.”
“Gì cơ?”
“Lên xe.”
“…”
Ngô Quyến tràn đầy hoài nghi leo lên xe ngồi theo: “Anh vừa nãy không phải là cực kỳ kiên quyết từ chối hay sao? Sao đột nhiên lại đi rồi?”
Yến Thiên ngừng một lúc, trả lời tuỳ ý: “Đi ngắm cảnh.”
 

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi