ĐỘNG LÒNG

Ăn qua loa một bữa trưa không mùi vị nhạt nhẽo, Mạc Cẩn thấp thỏm lên tầng 18. Ngay lúc thang máy đóng lại cô sơ ý để ngón tay bị kẹp vào khe cửa, sưng tấy lên. Cũng không biết là do tay đau hay là do sự bức bối trong lòng mà nước mắt cô cứ thế tuôn ra không ngừng.

May mắn trong thang máy không có ai, Mạc Cẩn đứng trong thang máy khóc một hồi lâu, sau khi lau khô nước mắt và điều chỉnh nét mặt như không có việc gì mới đi ra ngoài.

Trở về tầng 18, không thấy thư ký Từ, đoán chừng là chị ấy đi ăn trưa vẫn chưa về, lại nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn đang đứng trước cửa văn phòng, giống như đang chờ ai đó.

Vừa thấy Mạc Cẩn, Cố Cảnh Ngôn liền bước đến kéo tay cô, vốn tính hỏi cô đã đi đâu, nhưng vừa cầm tay cô anh đã phát hiện vẻ mặt cô nhăn nhó khổ sở, giống như đang kiềm chế nỗi đau thương nào đó..

Cố Cảnh Ngôn nhìn tay Mạc Cẩn, phát hiện ngón tay cô xanh tím, đôi mắt sắc xảo của anh lập tức tối xuống, anh không nói gì, môi mỏng mím thật chặt, chỉ nhìn Mạc Cẩn.

Mạc Cẩn bị anh nhìn đến mất tự nhiên, lúng túng muốn rụt tay về, nhưng cô hoàn toàn quên mất tay mình đang bị thương, không cẩn thận nên đã đụng đến ngón tay sưng phù kia, lập tức xuýt xoa vì đau.

Cố Cảnh Ngôn vội nâng tay Mạc Cẩn lên một cách cẩn thận, nhìn cô một cái, vẫn không nói gì, dắt cô vào văn phòng, rồi lấy hòm thuốc bôi thuốc và băng vết thương lại cho cô.

Suốt cả quá trình, Mạc Cẩn giống như một đứa trẻ mắc lỗi, ngồi yên không dám lộn xộn, để Cố Cảnh Ngôn bôi thuốc cho cô. Mặc dù là bôi thuốc nhưng khi đụng đến vết thương cô vẫn cảm thấy rất đau, Mạc Cẩn cắn răng, ráng nhịn không rên thành tiếng.

Cố Cảnh Ngôn vốn đã nổi giận, định trừng phạt cô gái nhỏ không biết tự chăm sóc bản thân này, cho nên khi bôi thuốc anh cố tình mạnh tay một chút. Nhưng khi thấy Mạc Cẩn đau mà không dám kêu, đôi mắt lại ngấn nước, lòng của Cố Cảnh Ngôn nhất thời mểm nhũn ra, muốn trừng phạt cô rốt cuộc người đau lòng lại là mình.

Cố Cảnh Ngôn cảm thán, thật bó tay với cô gái này. Anh ôm cô gái nhỏ vào lòng hỏi:

- Còn đau không?

Mạc Cẩn rưng rưng lắc đầu, rồi lại gật đầu, cắn môi nhìn Cố Cảnh Ngôn không nói lời nào.

Cố Cảnh Ngôn lại thở dài, thầm nghĩ rằng đời này anh thật sự hết cách với cô, đừng nghĩ bình thường thấy cô giống như con mèo hoang dữ dằn với anh thế thôi, chứ một khi cô sử dụng nước mắt, anh sẽ hoàn toàn bó tay chịu trói. Anh cúi đầu cắn mạnh lên môi cô, rồi trằn trọc mút lấy, không buông tha cho đôi môi bị ngược đãi kia.

- Ưm… ưm…

Một hồi sau, Cố Cảnh Ngôn buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ kia ra, hung dữ hỏi.

- Nói! Tại sao lại bị thương?

- Không cẩn thận bị cửa thang máy kẹp… - Mạc Cẩn lí nhí trả lời, đầu chôn thật sâu vào lòng người đàn ông, giống như sợ anh sẽ ăn mình vậy.

- Em đúng là không khiến người ta an tâm một chút nào mà!

Cố Cảnh Ngôn nghiến răng gầm lên, thậm chí còn đưa tay vỗ một cái không mạnh không nhẹ vào mông Mạc Cẩn, cũng xem như là trừng phạt sự lơ đễnh của cô.

Nhưng trăm ngàn lần anh không ngờ đến, bình thường Mạc Cẩn dữ dằn như thế mà lại òa khóc lên như một đứa con nít, nhất thời anh luống cuống, không biết phải làm sao.

- Hu hu hu…. Vậy mà anh cũng đánh em! Anh đánh em! Hu hu hu…

Hai ngày nay, nào là cú điện thoại kia, nào là tin đồn về mối tình đầu của anh, trong lòng Mạc Cẩn đã rối thành một nùi. Lúc này, tâm tình đè nén đã lâu của cô giống như không thể chịu thêm đả kích nào nữa, như giọt nước tràn ly, cô òa khóc thật to.

Không phải là anh chưa từng thấy Mạc Cẩn khóc. Trước khi chia tay, lúc cô rời đi trên mặt cũng chảy đầy nước mắt, chỉ là lần đó cô khóc trong yên lặng, hơn nữa nước mắt lúc ấy thuộc dạng âm thầm tuyệt vọng. Nhưng lần này, cô khóc trong đau đớn, giống như đang liều mạng giải tỏa nỗi lòng ra vậy.

Đối mặt với một Mạc Cẩn như vậy, tay chân Cố Cảnh Ngôn luống cuống. Phụ nữ theo anh không ít, nhưng chưa có người phụ nữ nào ở trước mặt anh khóc đến mất hình tượng như vậy, càng không có nước mắt của bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến anh cảm thấy lo lắng như của Mạc Cẩn.

Cố Cảnh Ngôn chỉ có thể ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành:

- Đừng khóc, ngoan, đừng khóc mà. Nhìn xem em khóc đến mức thành mặt mèo lem luốc luôn rồi kìa. Ngoan, nghe lời, đừng khóc nữa.

Trước giờ anh không nghĩ sẽ có ngày mình lại dịu dàng đi dỗ ngon dỗ ngọt một cô gái như thế này. Vốn là người làm mưa làm gió trên thương trường, mà nay lại không có cách nào đối phó với một cô gái nhỏ đang khóc bù lu bù loa như vậy, nói ra thật là mất mặt.

Nghe thấy Cố Cảnh Ngôn vụng về an ủi, Mạc Cẩn càng khóc dữ dội hơn, giống như muốn trút hết những uất ức, bất mãn ra ngoài vậy, khóc đến mức Cố Cảnh Ngôn thật sự bó gối, chỉ có thể mặc cho cô nằm trong lòng mình ‘xả nước’ lên chiếc áo vest đắt tiền kia.

Khoảng 20 phút sau, cuối cùng Mạc Cẩn cũng mệt vì khóc, cô cuộn người vào lòng Cố Cảnh Ngôn ngủ thiếp đi.

Nhìn con mèo đang bày bộ mặt đáng thương đầy nước mắt kia ngủ trong lòng mình, Cố Cảnh Ngôn thở dài, nhẹ nhàng ôm Mạc Cẩn vào phòng nghỉ, đặt cô nằm lên giường, rồi lau sạch sẽ nước mắt trên gương mặt của cô, đắp kín chăn cho cô, sau đó mới ra ngoài tiếp tục làm việc.

Anh biết Mạc Cẩn nhất định đã gặp phải việc gì rồi, nếu không cô sẽ không khóc bất thường như vậy. Anh đoán dù có hỏi cô cũng sẽ không nói, xem ra anh cần phải lưu ý một chút.

- Thư ký Từ, phiền cô vào đây một chút – Cố Cảnh Ngôn cầm ống nghe lên, bấm số nội bộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi