ĐỘNG LÒNG

Kết quả sáng nay Cố Cảnh Ngôn mang cái mặt đen đến công ty. Lần đầu tiên ông chủ đi làm trễ, thậm chí còn bỏ lỡ cuộc họp mỗi đầu tuần.

Tất nhiên Mạc Cẩn cũng bị trễ, nhưng cô chỉ là một trợ lý thư ký nho nhỏ. Huống hồ chị Từ đã sớm biết chuyện bê bối của bọn họ rồi, lúc cô tới công ty còn bị chị ấy trêu vài câu.

Buổi trưa Mạc Cẩn và Thúy Thúy cùng nhau ăn cơm, cũng đã một thời gian hai người không ăn cùng nhau, hơn nữa Mạc Cẩn còn giấu diếm Thúy Thúy nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy cũng hơi có lỗi.

Ăn trưa xong, còn một chút thời gian, hai người quyết định đến khu thương mại gần đó mua sắm.

Mạc Cẩn muốn mua thêm vài bộ đồ lót, gã đàn ông ác chiến tên Cố Cảnh Ngôn kia đã xé hết đồ lót của cô mất rồi. Vừa nghĩ đến đây, Mạc Cẩn đã cảm thấy tức cành hông, đồ đàn ông t*ng trùng lên não!!!

Nhìn trên tay Mạc Cẩn ôm đầy những bộ đồ lót, Thúy Thúy nghi ngờ hỏi:

- Tiểu Cẩn, không phải mấy ngày trước cậu đã mua rồi ư? Sao bây giờ lại mua nhiều vậy. Mua dự trữ à?

Mạc Cẩn cười gượng:

- Ha ha, tại không đủ mặc ấy mà…

- Cậu có bạn trai rồi phải không? – Thúy Thúy đụng đụng Mạc Cẩn, xấu bụng hỏi.

- Rất rõ ràng sao? – Mạc Cẩn kinh ngạc nhìn Thúy Thúy, hỏi lại.

Thúy Thúy khinh thường đáp:

- Cậu thôi đi, có Ôn Hinh đi trước là tiền đề, cậu cho là tớ ngốc lắm sao! Phản ứng của cậu bây giờ đâu khác gì phản ứng của Ôn Hinh lúc đó – Sau đó Thúy Thúy ra vẻ bí hiểm đi vòng qua phía trước – Tớ đoán dì họ kia của cậu thật ra là đàn ông.

- Tiểu nữ xin bái phục sát đất tài suy đoán của Thúy Thúy đại hiệp ạ.

- Được, bổn nữ hiệp phạt cậu mau khai báo danh tính của tên đàn ông đó ra mau.

Lúc này, Mạc Cẩn cảm thấy khó xử, không phải cô cố ý tiếp tục giấu diếm mà là vì chuyện tình cảm của cô và Cố Cảnh Ngôn vẫn chưa ổn định, tương lai sẽ ra sao vẫn còn chưa biết, thật sự còn rất nhiều rối rắm.

- Đợi thêm một thời gian nữa, sau khi tất cả mọi chuyện ổn định rồi tớ sẽ giới thiệu hai người biết nhau có được không?

Thúy Thúy cũng biết Mạc Cẩn khó xử, cũng không ép hỏi cô, chỉ cười thoải mái:

- Được, được, xem dáng vẻ khẩn trương của cậu kìa, miễn sao cậu nhớ những gì đã nói hôm nay là được rồi. Đừng có giống Ôn Hinh, đợi đến khi chúng ta phanh phui mọi chuyện vẫn còn không chịu thừa nhận!

- Haha, không đâu, chắc chắn không!

Không biết đến lúc Thúy Thúy nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn, cô ấy sẽ có bộ dạng gì. Thôi kệ, dù sao cô cũng đã từng tiết lộ bạn trai cô là một ông chủ lớn, chỉ tại các cậu ấy không tin thôi.

Mạc Cẩn nhún vai, quyết định tạm thời gác chuyện này qua một bên. Lúc mua xong trở lại công ty là vừa kịp giờ làm chiều, cả hai đều không bị trễ.

Trở lại lầu 18, Mạc Cẩn thấy thư ký Từ đã ngồi vào vị trí. Mạc Cẩn vô cùng kính nể thư ký Từ. Chị ấy là một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, không chỉ có năng lực làm việc tốt, thậm chí còn biết cách lo toan chu đáo cho gia đình, không có bất kỳ xung đột tranh chấp nào.

Mạc Cẩn đặt lên bàn làm việc của chị Từ một chiếc hộp nhỏ:

- Chị Từ, đây là quà em tặng chị. Cảm ơn chị đã quan tâm giúp đỡ em trong suốt thời gian này.

Thư ký Từ hơi bất ngờ, nhưng cũng không khách sáo, thoải mái nhận lấy, cười cười.

- Cảm ơn em, tiểu Cẩn.

Vừa vào chỗ ngồi của mình, Mạc Cẩn đã nghe thấy tiếng chị Từ như vô tình nói:

- Tổng giám đốc đang tiếp tổng giám đốc của công ty kiến trúc Tinh Huy. Chao ôi, vào đã lâu rồi mà chị mãi loay hoay quên mất chưa đem cà phê vào. Thật không ngờ một phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy lại là một nữ doanh nhân thành đạt, làm việc rất nghiêm túc, chỉ có chút chuyện nhỏ mà cũng đích thân tới đây….

Giọng phía sau ngày càng nhỏ dần, nhưng Mạc Cẩn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng từng chữ.

Mạc Cẩn cười nói với thư ký Từ:

- Chị Từ, chị bận như vậy, để việc bưng café này cho em là được rồi.

- Vậy làm phiền em – Thư ký Từ cũng không giành việc, cười đáp lại.

Cả hai ngầm hiểu trong lòng, chỉ cười chứ không nói ra.

Xinh đẹp quyến rũ? Phụ nữ thành đạt? Đích thân đến đây?

Hừ! Cố Cảnh Ngôn! Anh đúng là có diễm phúc. Mạc Cẩn cười thầm, pha café chuẩn bị đem vào phòng làm việc. Trước khi vào, đột nhiên cô nghĩ ra chuyện gì đó, đặt khay café xuống, cởi hai nút trên của áo sơ mi ôm sát người ra, kéo cổ áo xuống thật thấp. Bây giờ chỉ cần Mạc Cẩn hơi cúi người xuống một chút thôi thì toàn bộ cảnh xuân, da thịt trắng bóng cùng với áo lót ren màu hồng nhạt quyến rũ sẽ bị lộ ra.

Đi ngang qua bàn làm việc của thư ký Từ. Mạc Cẩn trao đổi một nụ cười ăn ý với chị, sau đó mới bước đến phòng làm việc gõ cửa vào trong.

Bây giờ cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Trước kia là do cô quá ngu ngốc, hết lần này đến lần khác chờ đợi Cố Cảnh Ngôn thay đổi. Thay vì lo lắng anh sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt chi bằng tự mình ra tay bảo vệ hạnh phúc của mình. Bắt gặp ong bướm nào lảng vảng quanh anh, cô nhất định gặp một chém một, gặp hai giết hai.

Vừa đẩy cửa vào đã nghe một giọng nói nũng nịu vang vang:

- Cố tổng, về kế hoạch cụ thể, hay là ngày mai chúng ta gặp lại sẽ bàn kĩ hơn có được không?

Mạc Cẩn nhìn về phía hai người đang ngồi bàn công việc kia. Cô tổng giám đốc công ty nghệ thuật gì đó ăn diện từ trên xuống dưới vô cùng hấp dẫn, toàn thân như đổ về hướng Cố Cảnh Ngôn, giống như nếu không có chiếc bàn làm việc ngăn cách thì cô ta sẽ ngã nhào vào lòng anh vậy. Nhìn kìa, ả lại còn cố ý khoe khoang vòng một đầy đặn căng tròn đến muốn rách cả áo kia ra nữa.

Mạc Cẩn nhìn thấy mà nghiến răng nghiến lợi, may mắn Cố Cảnh Ngôn chỉ chăm chú nhìn bản kế hoạch, dường như không để ý đến cô gái đang có tình khoe dáng kia.

- Tổng giám đốc, café đã pha xong – Mạc Cẩn đi tới, mĩm cười lễ phép. Lịch sự đặt một ly café trước mặt người phụ nữ kia, sau đó cung kính cúi người bưng café tận tay Cố Cảnh Ngôn.

Đang xem tài liệu, Cố Cảnh Ngôn nghe thấy tiếng Mạc Cẩn, lập tức ngẩng đầu định cầm ly café. Nào ngờ vừa mới ngẩng đầu, đập vào mắt anh là một mảnh xuân sắc. Áo ren hồng nhạt cùng với làn da trắng hồng hấp dẫn, khiến bụng dưới của Cố Cảnh Ngôn nóng lên, dục vọng từ đâu mãnh liệt tràn đến.

Ngay lúc này, Mạc Cẩn lại “không cẩn thận” làm đổ ly café xuống đất, một chút café văng lên quần Cố Cảnh Ngôn, khiến phần bắp đùi của anh bị ướt một mảng.

- Á, xin lỗi, rất xin lỗi tổng giám đốc, tôi vô ý quá…

Mạc Cẩn hết hồn cầm lấy khăn tay lau lau phần quần bị ướt, vì đang “luống cuống tay chân” nên lại “không cẩn thận” đụng phải vật đang căng cứng giữa hai chân của Cố Cảnh Ngôn.

Mạc Cẩn tinh ý nhận ra sau khi cô “vô tình” đụng phải chỗ nào đó, bàn tay đang đặt trên thành ghế salon của Cố Cảnh Ngôn hằn lên những đường gân xanh. Ai kia đang ra sức nắm chặt thành ghế, như thể đang kìm nén điều gì đó, ngay cả hơi thở cũng dần nhanh hơn.

- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi sẽ lập tức pha một ly khác cho ngài – Nói xong, Mạc Cẩn liền quay đầu bỏ chạy.

Chọc phải râu hùm rồi, cô nhất định phải trốn thoát, nếu không sẽ bị biến thành thức ăn cho vào bụng. Còn về người phụ nữ kia, chắc anh sẽ không dám làm xằng làm bậy trong tầm kiểm soát của cô đâu.

Cho nên sau khi đốt lửa xong, Mạc Cẩn nhanh như sóc bỏ trốn. Lại đi pha café ư? Đời nào! Cho dù cô có là người ngu ngốc nhất thế giới cũng sẽ không trở lại căn phòng này nữa đâu. Sau khi đóng cửa, Mạc Cẩn nhìn thư ký Từ mỉm cười đắc ý, còn đưa hai tay làm dấu chiến thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi