ĐỘNG LÒNG

Nhưng Mạc Cẩn còn chưa kịp dẫn Cố Cảnh Ngôn về nhà gặp ba mẹ mình, cô đã phải ra mắt người lớn nhà anh, hơn nữa còn là gặp trong tình huống không kịp chuẩn bị gì.

Buổi tối hôm ấy, sau khi hai người dùng cơm xong, Mạc Cẩn đang đứng rửa chén trong bếp, còn tên háo sắc nào đó thì đứng bên cạnh quấy rầy. Hơn nữa anh còn đặc biệt thích quấy rối cô khi cô đang bận rộn trong bếp, chỉ cần không cẩn thận một chút thì nhà bếp sẽ trở thành "nhà ăn" luôn.

Ngay lúc Mạc Cẩn sắp không thể ngăn cản được sự tấn công vây hãm của ai đó, di động Cố Cảnh Ngôn chợt reo lên, hơn nữa lại còn liên tục réo gọi, giống như người bên kia nhất định phải gọi đến anh khi bắt máy mới thôi.

Không còn cách nào, Cố Cảnh Ngôn mang cái mặt đen xì hung tợn đi nghe điện thoại. Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt anh càng ngày càng biến đổi, chân mày lộ rõ vẻ lo âu.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Cảnh Ngôn không giải thích gì cả, chỉ kêu Mạc Cẩn thay đồ đi ra ngoài với anh. Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn không dám hỏi gì nhiều, cô vội vàng thay đồ sau đó cùng anh lên xe rời khỏi nhà.

Mãi đến khi xe dừng trước một bệnh viện tư nhân nổi tiếng, Mạc Cẩn mới không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy anh?

- Bệnh tim mẹ anh tái phát, vừa nhập viện rồi.

- Hả?! – Mạc Cẩn không nhịn được thốt lên, khó trách sau khi nghe điện thoại xong, vẻ mặt anh lại nghiêm trọng như vậy.

Chợt, Mạc Cẩn giật mình. Hình như... Là cô đang đi gặp người lớn nhà anh sao? Nhưng mà cô còn chưa chuẩn bị gì hết mà! Tiếp đó trong đầu cô đầy ắp những hình ảnh mấy bà mẹ chồng khó tính trên tivi...

- Đi thôi - Cố Cảnh Ngôn kéo tay cô đi về hướng phòng bệnh.

- Ừm - Mạc Cẩn đáp lại, không dám suy nghĩ lung tung, chủ yếu bây giờ là đi thăm bệnh.

Nhưng khi đến trước phòng bệnh, Mạc Cẩn vẫn không thể kiềm chế cảm giác khẩn trương, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi. Có lẽ Cố Cảnh Ngôn cũng phát hiện ra, nên trước khi gõ cửa anh xoay người ôm lấy Mạc Cẩn, dịu dàng nói:

- Đừng căng thẳng, không sao đâu, có anh ở đây - Sau đó chế giễu cô - Mẹ của anh vẫn dễ đối phó hơn gấp trăm lần bà mẹ đặc biệt của em...

Nghe anh nói đùa như thế, Mạc Cẩn cũng bớt căng thẳng phần nào. Cô mím môi trừng mắt nhìn người đàn ông một hồi rồi nói:

- Vào thôi.

Cố Cảnh Ngôn cười nhạt, gõ cửa xong anh cẩn thận đẩy cửa, rồi hai người bước vào trong phòng.

- Mẹ không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?

Trong phòng bệnh rộng rãi chất đầy những giỏ hoa quả tươi. Trên giường bệnh có một người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn không giấu được khí chất cao quý. Bà đang bưng chén cháo định ăn, nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn và Mạc Cẩn bước vào thì dừng lại.

- Không có gì. Mẹ không sao. Chỉ là bệnh cũ. Ba con cũng rất sốt ruột.

Mẹ Cố cười cười, thoáng nhìn thấy Mạc Cẩn, nụ cười trên môi lại càng sâu. Cố Cảnh Ngôn kéo Mạc Cẩn về phía trước, giới thiệu với mẹ mình.

- Mẹ đây là Mạc Cẩn. Mẹ gọi cô ấy là tiểu Cẩn cũng được. Cô ấy đến thăm mẹ.

Đột nhiên bị đẩy về phía trước, Mạc Cẩn có chút hốt hoảng, nhưng đã đến nước này rồi cô cũng chỉ có thể mặt dày gọi một tiếng “bác gái” rồi cúi đầu lúng túng.

Cố Cảnh Ngôn nắm lấy tay cô cúi xuống thì thầm vào tai cô:

- Không phải là bác gái, phải gọi là mẹ.

Nghe thấy thế Mạc Cẩn nhịn không được lấy cùi chỏ thúc Cố Cảnh Ngôn một cái, lại len lén nhìn sang mẹ Cố, phát hiện bà đang nhìn hai người họ rất có hứng thú. Mặt cô càng nóng hơn, đã đỏ lại càng đỏ.

Mẹ Cố cười thân thiết nói:

- Tiểu Cẩn có lòng rồi!

- Mẹ, khi nào rảnh con sẽ dẫn tiểu Cẩn đến thăm mẹ.

Cố Cảnh Ngôn vừa nói vừa cười như có ý trêu ghẹo. Mạc Cẩn cũng rất muốn đạp cho anh một đạp, nhưng ở trước mặt mẹ Cố cô không dám làm càn, chỉ có thể cười cười:

- Xin bác gái đừng chê.

Làm sao mẹ Cố lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng của con trai bà chứ. Bà lắc đầu cười bất đắc dĩ:

- Con đó đừng có hù người ta chạy mất.

Mọi chuyện đều nằm ngoài dự kiến của Mạc Cẩn, nào là mẹ chồng ác độc, nào là chia rẽ uyên ương, tất cả những cái đó đều không có. Mặc dù lần đầu gặp mặt nói chuyện không được hòa hợp lắm, nhưng cũng không đến nỗi nào là không thoải mái.

Sau đó cứ hai ngày một lần, Cố Cảnh Ngôn lại kéo Mạc Cẩn đi thăm bệnh. Dần dần cô càng hiểu rõ mẹ Cố hơn. Có lần nhân lúc Cố Cảnh Ngôn đi ra ngoài, Mạc Cẩn không nhịn được hỏi một câu.

- Bác không phản đối chuyện cháu cùng Cảnh Ngôn sao?

Mẹ cố mỉm cười:

- Phản đối? Tại sao bác phải phản đối? Bác chỉ có mỗi một đứa con trai này, nó thích là được rồi. Huống hồ nó cũng đã trưởng thành, bác không thể quản nó được nữa – Bà ngưng một chút uống một ngụm trà rồi nói tiếp – Mấy năm gần đây nó ăn chơi như vậy đã đủ rồi. Trước đây nó phóng túng bừa bãi, chỉ cần không làm gì quá đáng, bác cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Đã lâu như vậy rồi bác chưa từng thấy nó quen một ai nghiêm túc cả, chứ đừng nói tới chuyện dẫn về nhà.

Điều này có nghĩa là Mạc Cẩn là người đầu tiên Cố Cảnh Ngôn dẫn về gặp ba mẹ. Nói xong bà nở nụ cười.

Thật sự đây là những lời từ trong lòng của mẹ Cố, con trai bà đã lớn, biết rõ bản thân muốn gì. Vậy thì tại sao bà phải can thiệp vào chuyện riêng của anh chứ. Huống hồ nhìn thấy anh đối với Mạc Cẩn thật sự nghiêm túc, cũng đủ biết anh đã hoàn toàn rơi vào lưới tình. Hơn nữa mấy ngày qua tiếp xúc với Mạc Cẩn, bà có thể đánh giá được Mạc Cẩn thật sự là một cô gái lương thiện. Có con dâu như thế cũng không tệ.

Vừa bàn xong đề tài này thì Cố Cảnh Ngôn trở lại phòng bệnh, nhìn thấy mẹ mình đang cười vui vẻ, còn Mạc Cẩn lại ngồi ngơ ngác thì dò hỏi:

- Hai người đang bàn chuyện gì mà vui thế?

- Mẹ và tiểu Cẩn nói chuyện lúc nhỏ của con – Mẹ Cố nói nửa đùa nửa thật.

- Mẹ định dọa cho cô ấy bỏ chạy đúng không, còn nói con! – Cố Cảnh Ngôn bây giờ giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.

Mẹ Cố và Mạc Cẩn nhìn nhau cười. Lúc rời khỏi bệnh viện Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ôm lấy Mạc Cẩn chôn mặt vào hõm cổ cô.

- Mẹ của anh không khó đối phó đúng không? - Giọng của anh nghe như rất vui

- Còn bác trai...

- Ba anh hả? Vậy thì em càng không cần phải lo. Nếu mẹ anh không có ý kiến thì ông ấy cũng chẳng dám ý kiến gì đâu.

Mạc Cẩn sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu ra, cô hôn nhẹ lên gương mặt của Cố Cảnh Ngôn một cái, chỉ mỉm cười không nói gì.

- Tiểu Cẩn, chúng ta về nhà thôi – Cố Cảnh Ngôn đột nhiên nói.

- Ủa? Không phải chúng ta đến công ty sao? - Mạc Cẩn có chút không hiểu sao tự nhiên anh lại đổi ý?

- Anh nhịn không được. Anh muốn em!

Dứt lời, anh ôm sát Mạc Cẩn vào người, để cho cô cảm nhận được vật nào đó đã bắt đầu cứng rắn. Ám hiệu này có nghĩa gì không cần nói cũng biết.

Mạc Cẩn đỏ mặt, nhịn không được mắng một tiếng:

- Anh! Cố Cảnh Ngôn, anh là đồ háo sắc!!!

Người đàn ông này đúng là t*ng trùng lên não rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi