Nhân lúc họ ra ngoài, ta nhanh chóng lăn ra từ dưới giường.
Mở hé cửa sổ, lẻn ra ngoài.
Cuối cùng không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cố gắng không làm kinh động ai.
Rồi nhặt cây gậy đặt sẵn ở bên tường, giơ tay đập xuống đầu kẻ vòng qua từ phía khác đang tìm kiếm ta.
Hắn thậm chí không kịp rên lên, liền mềm nhũn ngã xuống.
Ta vội vã tiến lên, dùng thân người đỡ lấy hắn, tránh tiếng ngã làm kinh động đồng bọn của hắn.
Kéo hắn đến chỗ chất củi góc tường, vừa định động thủ kết liễu.
Nào ngờ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.
Ta ngẩng đầu nhìn.
Quả nhiên là Thúy Nhi.
29
Nàng nhìn ta.
Tay cầm một thùng dầu.
Nhét vào tay ta.
Sau đó tự mình, xách thùng dầu đó, tạt lên đồng bọn đang chạy tới.
Ta lập tức hiểu ra.
Quả nhiên vẫn là cách này tốt.
Đồng bọn chạy đến phát ra tiếng động, thu hút thêm người đến.
Ta và Thúy Nhi nấp trong bóng tối, nhân lúc chúng không phòng bị, từng người một tạt dầu cho ướt đẫm.
Tiếng chửi rủa và tiếng ngã liên tiếp không ngừng.
Ấy thế mà những người gác trong viện nhỏ này lại ngủ say không tưởng.
Làm ồn đến vậy mà không một ai ra xem.
Thật đáng buồn cười.
Thúy Nhi lấy ra hộp lửa, đưa cho ta một cái.
Chúng ta cùng nhau thổi sáng.
Ném lên người đám người đó.
Chớp mắt lửa rắn cuộn trào, leo thẳng lên người.
Đám người trong lửa múa tay giậm chân, hét lên xé họng.
Ta từ góc lấy củi khô, dùng lửa trên người họ châm lửa từng bó đuốc.
Dùng hết sức, vung đuốc ra ngoài viện.
Lúc đó trời hanh khô, lửa chạm đất liền bùng lên.
Chốc lát cả phủ đều hỗn loạn.
Người vốn ẩn nấp trong bóng tối, không nói một tiếng đều chạy ra.
Chạy trốn tứ tán, khóc như ma tru quỷ hờn.
Thúy Nhi thấy vậy, lập tức hiểu ra.
Cũng như ta, vung đuốc, chuyên ném lên lầu.
Thoáng chốc cả bầu trời thừa tướng phủ đều nhuộm đỏ một màu đỏ rực.
Kế mẫu và phụ thân vốn ổn định ngồi câu cá, càng thêm không biết phải làm sao.
Tiếng quát mắng giận dữ, dù cách xa cũng nghe ra được trong đó có sự hoảng loạn và sợ hãi đan xen.
30
Thúy Nhi đẩy ta đến cạnh cửa nhỏ.
Liều mạng thúc giục ta rời đi.
Nàng ra hiệu với ta, may mà ta không phải kẻ ngốc thực sự, nhưng dù vậy, hang sói ăn thịt người này vẫn nên cách càng xa càng tốt.
Sợ ta không tin.
Thúy Nhi còn nói cho ta biết, nàng là con gái của nhũ mẫu năm xưa.
Nhũ mẫu bị công chúa Bộc Dương diệt khẩu, giấu nàng khi còn nhỏ trong bếp, nàng nhờ đó thoát nạn, nhưng cũng vì quá kinh hãi, từ đó câm lặng.
【Có thể thấy tiểu thư hiện nay sống như người bình thường, lại tìm được phu quân tốt, phu nhân trên trời cũng có thể yên tâm...】
“Không.”
Ta cắt ngang nàng.
Và nói với nàng, ta nay quay lại hang sói, mục đích duy nhất, chính là báo thù kẻ năm xưa hãm hại mẹ ta.
“Thúy Nhi, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”
Tay ra hiệu của nàng cứng lại.
Làm sao có thể không muốn? Đây là mối thù g.i.ế.c mẹ, ngày trước chỉ là bị thế đơn lực bạc, cô lập không có viện trợ ép buộc.
Nay đã có tia sáng báo thù, như dầu đốt cháy đêm nay.