Bà giơ tay nắm lấy cằm phụ thân, tỉ mỉ quan sát.
"Khi xưa, ngươi chẳng qua là dựa vào gương mặt này mà leo lên.
"Phải biết rằng mỹ nhân cũng có lúc xế chiều.
"Hứa Tu Đức, nếu hôm nay ngươi có thể làm bản công chúa vui vẻ, ngày mai ngươi vẫn là tể tướng của triều đình ta.
"Nhưng nếu không..."
Làm tể tướng đã hơn mười năm.
Phụ thân nào có từng chịu sỉ nhục như vậy.
Tính khí bùng lên.
Hắn muốn vung tay rời đi.
Nhưng lại bị đám nhân tình mới nhậm chức ngăn đường.
Kế mẫu sắc mặt lạnh lùng.
Khẽ phất tay, định đoạt kết cục của phụ thân:
"Ban thưởng cho các ngươi đấy.
"Nếu hôm nay ai có thể thay bản công chúa hả giận, ngày mai sẽ cho y thăng ba cấp.
"Cái gì? Lo lắng hắn là tể tướng, ngày sau triều đình gây khó dễ?
"Triều đình này từ khi nào có tể tướng họ Hứa?"
Thế là tiếng ồn ào vang lên.
Đám thái giám giả, nhân tình mới một đám xông lên.
Giam cầm phụ thân.
Mặc cho hắn rít gào chửi mắng, vẫn không sao thoát nổi nửa phần.
Tiếng xu nịnh nối tiếp nhau vang lên.
Cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của phụ thân vang lên.
Xé toạc đêm tĩnh mịch.
Trong tiếng gào thét đau đớn xé lòng là sự bất lực.
Giống hệt như ngày đó dưới d.a.o hắn, mặc cho đồ tể, khó mà vùng vẫy...
Mẫu thân của ta.
35
Đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm, phụ thân chủ động bước vào sân của ta.
Mùi rượu nồng nặc, bước đi loạng choạng.
Thúy Nhi muốn ngăn hắn lại.
Nhưng hắn thô bạo chắn ở cửa.
Cho đến khi ta xuất hiện.
Hắn mới thê lương nhìn về phía ta, trong mắt như ẩn hiện nước mắt:
"Lan Sinh, ta nhớ mẫu thân con."
Ta bảo Thúy Nhi để hắn vào.
Lần đầu tiên hắn tỏ ra là một người cha trước mặt ta.
Hắn đưa tay ra, muốn chạm vào ta.
Ta vô tình lùi lại tránh né.
Nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn ta đến xuất thần.
Rõ ràng là đang nhìn ta, nhưng lại như xuyên qua ta để nhìn thấy một người khác.
"Thật đáng tiếc, Lan Sinh. Mẫu thân con thông minh như vậy, con lại là một..."
Ta nhìn hắn.
Thu lại biểu cảm ngây ngô, khẽ nhướn mày, chờ đợi lời tiếp theo của hắn.
Bỗng nhiên.
Hắn im lặng.
Chăm chú nhìn ta.
Ngỡ ngàng cảm thán:
"Con... con! Thì ra con không phải..."
Thúy Nhi chặn cửa lại.
Khiến hắn không đường thoát.
"Nói đi, phụ thân, nói tiếp đi."
Ta khuyến khích.
"Con không sợ Bộc Dương biết sao?
"Chỉ cần phụ thân không nói, công chúa Bộc Dương sao có thể biết?
"Hay là phụ thân muốn..."
Ta cúi đầu nhìn tay hắn đang nắm lấy cổ tay ta.
Bước chân hắn khựng lại.
Nhân cơ hội này, ta dùng tay kia bẻ lấy cổ tay hắn, mạnh mẽ vặn ra sau, ấn hắn lên bàn.