Đang lúc hai quân giằng co, cổng thành lại bất ngờ mở toang.
Mọi người tuy kinh ngạc, nhưng cũng vì thế mà sĩ khí dâng cao.
Người ngựa nhanh chóng tập hợp, xông vào kinh thành, dốc sức chiến đấu.
Trong loạn quân, ta bất ngờ nhìn thấy, phụ thân đang đứng ở không xa.
Là ông ra lệnh mở cổng thành.
Vừa nhìn thấy ta, ông vội vàng chạy đến.
Nắm lấy dây cương, tha thiết ngước nhìn ta:
"Con gái ngoan, mối thù sâu như biển của gia đình chúng ta cuối cùng cũng có thể báo rồi!"
Ta khinh bỉ nhìn ông, hừ lạnh một tiếng, giật mạnh dây cương, thúc ngựa rời đi.
Đặt mọi bố trí trong thành vào vị trí, nghiêm lệnh quân đội giữ vững yết hầu, không được gây thương tổn cho người vô tội.
Sau đó ta hướng về phủ tướng quốc mà phóng tới.
Lúc này trong thành đại loạn, phủ tướng quốc cũng rối loạn thành một đoàn.
Dù rằng Bộc Dương phẫn nộ chỉ huy người trong phủ, hô lệnh bọn họ nhất định phải giữ vững cổng lớn.
Nhưng lúc này, ai ai cũng nghĩ đến việc trốn nạn, ai lại thật lòng bán mạng cho Bộc Dương?
Đội người ngựa mà ta mang theo, gần như không tốn chút sức lực, đã công phá được cổng lớn phủ tướng quốc.
Bộc Dương vội vã chạy tới, nhìn thấy ta gần như tức giận đến phát điên.
Chỉ tay mắng:
"Ta lúc đầu không nên tha cho con ch.ó con này một con đường sống!"
Nói xong, bà ta gào thét lệnh cho mọi người, muốn bắt lấy ta.
Nhưng họ không phải đối thủ của ta, ta chỉ cần dùng trường thương đỡ nhẹ, họ đã ngã ngửa bốn chân trên đất, không thể đứng lên.
Bộc Dương thấy vậy, vừa mắng "phế vật", vừa quay đầu muốn chạy.
Ta ném trường thương ra, chỉ vừa sượt qua chóp mũi của bà ta, đóng đinh c.h.ế.t trên bức tường trước mặt bà ta.
"Hứa Lan Sinh!"
Tiếng thét của bà ta vì sợ hãi mà run rẩy đến vỡ nát.
Ngay cả búi tóc cũng rối tung, trâm cài nghiêng ngả cắm trên đầu bà ta.
Vô cùng nhếch nhác.
Ta bước nhanh tới.
Một tay túm lấy búi tóc của bà ta, kéo về sân viện của ta.
Ở đó—
Có bài vị của mẫu thân ta.
Bà ta không phải là đối thủ của ta, trên đường cho dù bà ta hét lên giãy giụa, cũng không ai dám bước tới cứu bà ta.
Ta kéo bà ta đến trước bài vị của mẫu thân, ép bà ta quỳ xuống.
Bà ta không những không chịu, mà còn mắng chửi càng tồi tệ hơn.
Ta tức giận cực độ, cầm thương đánh vào đầu gối bà ta, chỉ nghe một tiếng giòn vang của xương, Bộc Dương trong tiếng thét thảm thiết mà quỳ xuống.
Tiếng kêu ai oán của bà ta lan khắp phủ tướng quốc.
Ta kéo tóc bà ta, chỉ có một câu vắt ra từ kẽ răng để nói với bà ta:
"Xin lỗi mẫu thân của ta."
40
Bộc Dương không chịu.
Hận ý trong khoảnh khắc đó trào lên.
Đốt cháy lý trí của ta.
Ta một tay nắm tóc Bộc Dương, đập mạnh xuống, ép bà ta phải dập đầu liên tục trước mẫu thân vô tội của ta.
Chẳng bao lâu, m.á.u tươi thấm đẫm toàn bộ phiến đá xanh.
Ta lần đầu tiên cảm thấy, thật sự ghét một người đến tột cùng, là không hy vọng bà ta dễ dàng c.h.ế.t đi như vậy.
Vì vậy ta ngừng tay.
Tiếng thở dốc nặng nề của ta hòa lẫn với tiếng rên rỉ của Bộc Dương, vang vọng trong căn phòng trống rỗng.