[ĐỒNG NHÂN KIMETSU NO YAIBA]: TRỤ CỘT ĐẦU TIÊN

...

Đi tròn một ngày một đêm, Kazuha cuối cùng cũng đứng trước nơi mà con quạ chỉ điểm, Võ Đường Seiryu.

Nhìn từ dòng người chen nghẹt đông đúc bên ngoài thì mọi chuyện có vẻ lạc quan, cô yên tĩnh đem mặt nạ hồ ly thủ sẵn trong người mang lên, sau đó không chần chừ bước vào trong.

" Ai đây?"

" Con nhóc này ở đâu ra vậy!?"

" Đây là chỗ giành cho những dũng sĩ mạnh mẽ! Nhãi ranh mới có tí tuổi vào làm gì!?"

" Võ đài số 15 sắp có trận của Airen rồi! Nhanh vào trong xem đi!!"

" Trận ở đài số 4 cũng kịch tính lắm!"

" Huyết chiến-! Huyết chiến rồi! Đài số 2 lại huyết chiến rồi-!!"

"..."

Tiếng reo hò ầm trời vang lên không ngớt, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi, Kazuha nhíu mày, âm thầm quan sát nam nhân đứng thẳng tắp trên võ đài trước mặt.

Người nọ quần áo rách bươm, xem ra không còn chỗ nào nguyên vẹn, thân hình to cao lực lưỡng cùng cơ bắp săn chắc hiện rõ, hai tay giống như vừa tắm máu xong, chất lỏng màu đỏ rực sền sệt chảy xuống.


Cô trầm mặc.

Anh ta rõ ràng là một con người, nhưng sát khí trên cơ thể dường như bốc chảy ngùn ngụt, tựa hồ không khác gì quỷ dữ.

Nam nhân quay đầu đăm đăm nhìn về phía cô, khuôn mặt anh ta trái ngược lại không hề có chút hung ác nào, hoàn toàn bình thường, và thậm chí có phần êm dịu.

Nhưng nhìn đến bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ kia, chắc chắn sẽ chẳng ai dám nói anh ta là người dịu dàng mềm mại cả.

Kazuha để mặc nam nhân tự ý nhìn mình, cô bước từng bước đến chỗ quản đài, khẽ hỏi:" Làm sao để lên đó?"

Quản đài đương nhiên biết cô muốn hỏi cái gì, cười cười xoa tay:" Hiện tại bên trong đều là những trận chiến đã được định đoạt từ trước, chỉ có thể sử dụng sảnh ngoài, nếu ngài muốn thì có thể đến chỉ định để đặt cược, sau đó thượng đài."


" Ta muốn vào bên trong." Kazuha lập tức lắc đầu.

Quản đài bày ra vẻ khó xử:" Thế thì..."

" A, chi bằng tôi đưa ngài vào trong hội đường để chủ quản sắp xếp trận đấu nhé?"

Đồng tử màu hổ phách của cô gái khẽ nâng, gật đầu đồng ý.

Quản đài lập tức dẫn đường đưa Kazuha vào trong, chiếc chuông trên mặt nạ hồ ly theo từng bước chân của cô mà kêu lanh lảnh, thanh âm giòn tan êm dịu hệt như một bài ca đồng dao nhẹ nhàng.

Khiến người ta hoài niệm.

" Toàn bộ võ đài đều đã có trận đấu rồi, nếu ngài muốn thì chỉ còn cách đợi đến buổi tối, chúng tôi sẽ lần nữa sắp xếp lại." Chủ quản đặt bút ghi chép trong tay xuống, không giấu diếm nói.

Kazuha theo thói quen vuốt ve chuôi kiếm trong tay, dù sao thì nhiệm vụ lần này có vẻ không đơn giản tí nào, cương quyết thượng đài vào bây giờ cũng không phải là cách.


Cô gật đầu, bày ra thái độ vô cùng hiểu lễ:" Vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi."

Chủ quản gọn gàng thông báo:" Trước tiên ngài phải để lại tiền đặt cọc, sau đó chúng tôi sẽ kiểm kê lại số lượng người thi đấu."

Kazuha cũng không phải người thích nói nhiều, mặt nạ hồ ly được cô cởi xuống để xác định thân phận, sau đó liền lấy trong túi áo ra một cọc tiền dày cọm đặt lên bàn.

Vẻ mặt của chủ quản hỏi biến đổi đôi chút, dù sao thì người đến chỗ này đều là người cùng đường cùng lối, thậm chí muốn dùng cả mạng sống để kiếm chút sinh hoạt phí, nhân vật có thực quyền và tiếng tăm hầu như đều sẽ không đến đây.

Theo cách nói của bọn họ thì chính là để tránh bẩn mắt.

Thế mà thật không ngờ có một ngày ông ta có thể nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy.
Chủ quản ngẩng đầu đánh giá cô một chút, sau đó liền phát hiện ra kimono cùng hakama của người đối diện đều là hàng định chế, dùng cẩm sa đỉnh cấp làm ra.

Khuôn mặt hay thân hình, nhìn sơ đều nằm trong hàng thượng đẳng, trong đầu ông ta bỗng xẹt qua suy nghĩ.

Chỉ cần chủ nhân ăn được người này thì...

Kazuha đương nhiên biết ông ta nhìn mình, nhưng cô cũng chẳng để tâm lắm, nhấc chân định quay đầu rời khỏi võ đường.

" C-Chờ đã!!"

Chủ quản kêu lên một tiếng, sau đó lật đật vòng qua án thư chắn trước mặt cô:" Vị tiểu thư này, hiện tại chắc ngài vẫn chưa tìm được chỗ ở đúng không?"

Kazuha nhướn mày:" Vậy thì?"

" Nếu ngài đã là khách nhân của võ đường Seiryu, thì chúng tôi nhất định phải tiếp đón chu đáo." Ông ta quái gỡ cười, hắng giọng nói:" Phòng ốc đã chuẩn bị xong, nếu ngài có vấn đề gì thì cứ việc rung chuông gọi người đến."
Nghe được bản thân có thể ở lại đây, cô cũng chẳng quan tâm mục đích của bọn họ là gì, vô cùng tự nhiên đồng ý rồi theo gia nhân rời đi.

...

" Tiểu thư cứ việc nghỉ ngơi." Người nọ cúi người theo lễ nói.

" Được." Kazuha không ngần ngại gật đầu bước vào trong, gia nhân liếc mắt thấy cô đã sa bẫy liền quay người kéo cửa.

" Lạch cạch."

Phòng khóa trái rồi.

Kazuha thở dài một hơi, anh ta đã để lộ dáng vẻ gấp gáp của mình từ lúc dẫn đường, ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng có chút không đúng, nếu như không phải tại cô cố tình đi vào, thì còn lâu mới dụ được người.

Kazuha âm thầm đánh giá ba chữ: Không chuyên nghiệp.

Cô ngẩng đầu quan sát căn phòng được lót giấy kín kẽ xung quanh, duỗi tay gõ vào thì mới biết thứ màu trắng đục này không phải giấy, mà là một tấm thiết cực kì dày.
Muốn chơi trò giam lỏng?

Kazuha rút kiếm thử đâm tới.

" Ầm-!"

Phản lực đẩy ngược lại mạnh hơn gấp trăm lần, khiến cô không kịp phòng ngừa ngã thẳng lên sàn nhà.

Kazuha xoa xoa bả vai, đau đớn làm cô không nhịn được mắng một tiếng:" Mẹ kiếp!"

Cao cấp như vậy? Thật sự sài phù chú??

Kazuha không ngờ, bản thân còn có ngày bị thứ chính mình am hiểu nhất đập ngược một trận.

Cái loại cảm giác chết tiệt này-!!

Cô gắng gượng hít sâu điều chỉnh trạng thái rồi ngồi dậy quan sát xung quanh, bỗng nhiên trong không khí xuất hiện mùi thảo dược thoanh thoảng, đầu óc Kazuha đảo một vòng, nhanh chóng nhận ra thứ này có tác dụng gì.

Là thuốc mê.

Cô cắn răng giữ vững tỉnh táo, mắt gần như muốn dính chặt lại với nhau nói rõ liều lượng mà bọn họ sử dụng là rất lớn, Kazuha tuyệt đối sẽ không thể nào chống cự lại được.
Thế nhưng chỉ có như vậy mà muốn cô nhận thua?

Còn lâu.

Thanh Nhật Luân trong tay thiếu nữ khẽ xoay chuyển, gọn gàng đâm thẳng vào cổ tay chính mình.

Trên trán cô đổ đầy mồ hôi lạnh, máu từng giọt đỏ chói rơi vương vãi xuống sàn nhà màu lúa mạch, hệt như mặt trời khi ngày hạn, quỷ dị đến lạ kì.

" C-Cút ra đây..." Kazuha gằn giọng.

" Ồ~, bị chuốc thuốc nặng như vậy mà vẫn cảm nhận được ta à?" Nam nhân nấp sau dải lụa mỏng có vẻ ngạc nhiên hỏi.

" Ha..." Cô cười nhạt.

Hắn đương nhiên nghe rõ mồn một sự khinh thường trong câu từ của người đối diện, thế nhưng cũng chẳng bày ra dáng vẻ tức giận gì, trái lại còn vô cùng rộng lượng:" Ta là người tốt, mà người tốt thì sẽ không bỏ mặc một thiếu nữ đáng thương như cô đâu nha."

Kazuha không biết lấy đâu ra tinh thần, cực kì tự nhiên mắng:" Đồ giả tạo xấu xí ngu xuẩn."
" Điệu bộ khốn nạn của ngươi làm ta rất ghét đấy, Douma."

Nụ cười trên môi Thượng Nhị chậm rãi vụt tắt, bày ra bộ dáng ủ rủ vô cùng:" Kazuha - san vậy mà vẫn có thể nhận ra ta, aiz."

Hắn chán nản thở dài, vung quạt cắt nát dải lụa mỏng chắn giữa hai người.

Douma trên người vẫn là bộ y phục màu đỏ với họa tiết hình ngọn lửa mà hắn hết mực ưu ái, bên ngoài khoác thêm áo choàng đen trơn nhẵn cùng mũ hoa mỹ lệ, mái tóc bạc ngả màu lộn xộn trải dài xuống tận lưng.

Thế nhưng cuối cùng, thứ bắt mắt nhất vẫn là đôi đồng tử thất sắc kia, chúng sáng lấp lánh tựa như quang mang của một vị thần, làm cho thứ hạng Nhị trên mắt phải càng được tôn lên rõ ràng.

Kazuha bất chấp cơn đau cùng lượng thuốc ngủ tra tấn, dựng người đứng dậy đối mặt với hắn.

Douma nâng lên khóe môi, tươi cười nhìn cô:" Gặp lại cố nhân nhưng trông Kazuha - san có vẻ không vui lắm nhỉ?"
Kazuha nắm chặt chuôi kiếm, mỉa mai:" Nếu như không bị đống thuốc của ngươi đổ vào thì chắc chắn ta sẽ vui."

" Haha...!"

Hắn hào hứng ngửa đầu cười lớn, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt cô, nhẹ nhàng duỗi tay chơi đùa mái tóc màu hoa đào:" Kazuha - san thú vị quá đi, thật sự không cân nhắc làm người dưới trướng ta sao?"

Kazuha trực tiếp lùi ra sau một bước:" Ngươi kêu một thợ săn quỷ đi làm nô ɭệ cho quỷ?"

Bệnh thần kinh!

" Aida, cũng đâu phải là chưa từng có tiền lệ đâu, Kokushibou - dono chẳng phải cũng là thợ săn quỷ–"

" Câm miệng-!!" Cô tức giận ngắt lời, vung kiếm đâm thẳng vào cần cổ hắn.

Douma cười hiền đem quạt phiến chặn lại chiêu thức của cô, không nhịn được tò mò:" Kokushibou - dono được Kazuha - san ưu ái ghê ha, mỗi lần nhắc tới ngài ấy là y như rằng em nhất định phải chém ta ra làm đôi mới được ý."
" Đừng bao giờ nói về tên khốn đó trước mặt ta-! Thứ kinh tởm-!!" Kazuha gằn giọng, chuyển hướng định đạp vào người hắn.

Douma nhẹ nhàng bắt lấy cẳng chân cô kéo qua, sau đó cười hì hì dang tay:" Kazuha - san táo bạo quá đi à."

Kazuha cắn răng đem kiếm ghim thẳng xuống mặt đất, lấy đà đảo ngược trở về.

" Cẩn thận-!"

" Bốp!"

Cả người cô đập thẳng vào án thư sau lưng, đau đớn ập tới khiến Kazuha không kịp đề phòng rên lên một tiếng, sau đó xung quanh liền chìm vào không gian tối tăm mơ hồ

" Đã bảo là cẩn thận mà chẳng chịu nghe." Douma bày ra bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ, đem phiến quạt trong tay nhét qua bên hông, thở dài ôm người cô lên.

Hắn búng tay một cái, phù chú trong căn phòng lập tức vô tác dụng, nhàn nhã mang Kazuha rời đi.

" Đ-Đại nhân?"

Chủ quản bắt gặp cảnh này lập tức hoảng hồn, lắp bắp nói:" Ngài... đây là?"
Có ý gì a??

Douma bày ra điệu cười giả tạo đáp:" Chủ nhân nhà ngươi không ăn thịt phụ nữ đâu, mấy lời bữa trước là ta nói đùa đó."

Ông ta rùng mình:" V-Vậy người này..."

" A, cảm ơn món quà nhé." Nụ cười trên môi hắn càng đậm, nhẹ nhàng cất bước đi qua.

" Phập!"

Đầu của chủ quản đột ngột lìa cổ, rơi lẳng bẳng xuống đất, hai con ngươi của ông ta trừng lớn, có vẻ vẫn còn không tin được chính mình lại hưởng dụng một cái chết tàn nhẫn như vậy.

" Aida, trăng hôm nay sáng ghê~." Douma cong mi mắt, phẩy quạt biến mất giữa bầu trời đêm.

...

Đợi Kazuha tỉnh lại lần nữa thì đã qua đến ngày thứ ba, tác dụng của thuốc mê khiến cô ngủ li bì một giấc dài, đầu óc quay mòng mòng không phân biệt nổi thực hư.

Kazuha day day thái dương lấy lại tinh thần, sau khi tỉnh táo được đôi chút, cô mới ngẩng đầu xem xem đây là chỗ nào.
Căn phòng rộng lớn được bài trí khá đơn sơ, ngoại trừ bình hoa lam bắt mắt trưng trên tủ gỗ thì mọi thứ còn lại dường như chẳng có gì cần để tâm lắm, Kazuha lặng người, nhất thời chẳng biết tiếp theo phải làm gì.

Đang lúc buồn bực xoa xoa thắt lưng, cô đột nhiên phát hiện ra gì đó, trừng lớn mắt:" Kiếm... đâu mất rồi?"

Không lẽ đã bị tên giả tạo kia...

Chết tiệt-!!

Kazuha giận điếng người, đứng dậy kéo thẳng cửa chạy đi.

" Vị tiểu thư này... ngài đi đâu thế ạ?" Một nữ nhân trạc tuổi đôi mươi đang canh gác ở bên ngoài, có chút ngạc nhiên nhìn cô.

" Đừng chắn đường ta!"

" Nhưng mà giáo chủ căn dặn–"

" Cút!"

Kazuha chẳng nể nang gằn giọng quát một tiếng, sau đó giống như cuồng phong gió cuốn, không người nào cản nổi, đùng đùng hướng cửa lớn rời đi.
" Ai nha, Kazuha - san đi đâu mà gấp gáp vậy?"

" Giáo Phái Thiên Đường của ta có chỗ nào làm em không vừa lòng sao?" Thanh âm huyễn hoặc quen thuộc tha thiết cất lên, nam nhân giữ vững nụ cười mà hắn cho là thân thiện trên môi, phẩy quạt tiến tới.

Người phụ nữ đôi mươi kia thấy Douma đã đến, cũng lập tức vội vàng lui xuống.

Kazuha đột ngột bình tĩnh hẳn đi:" Khuôn mặt ghê tởm của ngươi chính là thứ ta không vừa lòng nhất."

Douma thở dài:" Kazuha - san lạnh lùng quá đi à, ta thật sự rất muốn cứu rỗi em đó."

Cô đương nhiên biết hai chữ cứu rỗi của tên này bằng nghĩa với cái gì, thế nhưng cũng chả thèm để tâm đến, trực tiếp hỏi:" Kiếm của ta đâu?"

Thượng Nhị thu liễm phiến quạt, dáng vẻ có chút trêu tức:" Thành quỷ đi rồi ta trả nó cho em."

" Bệnh tâm thần." Kazuha lầm bầm mắng hai tiếng, sau đó rẽ người né qua một bên rời đi.
Douma chẳng hề ra tay cản cô lại, bâng quơ hỏi:" Ai nha, Kazuha - san không cần thanh kiếm nữa sao?"

Nghe được mùi không mấy thuốc súng mơ hồ trong câu nói của hắn, Kazuha thẳng thừng đáp trả:" Mắt mù không thấy đang tìm à?"

" Vậy nha~? "

" Kazuha - san có muốn nghe lời nhắc nhở thiện ý của ta không?"

Douma duy trì hình tượng thân thiện giả tạo của mình, cười hì hì dò hỏi.

Cô liếc mắt nhìn qua, yên tĩnh chờ đợi.

" Aiz, ta muốn nói là Kazuha - san ngược hướng rồi, kiếm của em ở căn phòng bên trái cơ." Hắn vô cùng nhiệt tình chỉ điểm.

Có được thông tin, Kazuha lập tức quay người đi về hướng ngược lại.

" Nè, ta giúp đỡ em như vậy, không cảm ơn một tiếng sao?"

" Thế ngươi cút được rồi."

Kazuha lạnh lùng quăng ngang một câu, sau đó ở trên địa phận của hắn lật tung mọi thứ lên, miễn là bất kì căn phòng nào cũng đều bị cô mở ra như chốn không người, chả quan tâm đến việc bên trong đang phát sinh cái gì.
Giáo Phái Thiên Đường, có lẽ thật sự xứng với hai chữ 'Thiên Đường'.

Tiền bạc của cải chất thành từng rương lớn, đời sống tinh thần vô cùng phong phú, đàn trang, nhảy múa, ca hát, hoàn toàn là thể loại cuộc sống sa hoa dư dả.

Để duy trì một giáo phái kinh khủng như vậy hơn mấy trăm năm, Douma tuyệt đối đã phải hao tốn rất nhiều công sức.

Kazuha cau mày đạp thẳng cánh cửa cuối cùng, đến khi lia mắt nhìn thấy chuôi kiếm màu đỏ thuần quen thuộc, cô lập tức xông tới cầm lên.

Một đường cực kì thuận lợi.

" Kazuha - san, đừng bạo lực như vậy mà, em sẽ làm các tín đồ yêu quý của ta sợ mất." Douma ủ rủ cầm áo khoác che lại cho mấy người phụ nữ mà hắn gọi là tín đồ, thở dài nói.

" Tɦác ɭoạи giữa ban ngày ban mặt, còn sợ cái gì nữa?" Kazuha tuốt kiếm chỉa thẳng vào người hắn, thấp giọng uy hiếp:" Trả đồ đây."
Douma cười hiền:" Kiếm em cũng lấy rồi, ta còn gì để trả đâu?"

Cô lạnh lùng:" Ống trúc." 

Nam nhân chậm rãi thu phiến quạt:" Ta không thích người như Kazuha - san tí nào, em thật ngu ngốc, làm quỷ thì có gì không tốt, sự trường tồn vĩnh hằng cùng thời gian, thứ người người mong muốn mà chẳng có được, lại bị em xua đuổi như vậy."

" Ta đã rất tổn thương đó Kazuha." Thượng Nhị không dùng kính ngữ nữa, mỉm cười nói:" Nếu đã không thích thì chi bằng chúng ta hòa thành một thể luôn đi, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta, không mở miệng phản đối được nữa, thật tốt biết bao."

Kazuha chả thèm để ý đến mấy lời lảm nhảm vô bổ của hắn, bình tĩnh đặt lưỡi kiếm lên tay mình, chậm rãi cắt xuống một nhát.

Vết thương vốn dĩ đã được băng bó cẩn thận giờ đây lại bị xé toạc ra, máu tươi chảy đầm đìa, kiếm bạc chậm rãi chuyển đỏ.
" Tuyệt Sát Dục Môn–"

Nhật Luân xoay chuyển tỏa ra khí tức hùng dũng hệt như tiết trời trước cơn bão cát, yên tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi.

" Kazuha - san lại gấp gáp nữa rồi." Douma lắc đầu, bày ra dáng vẻ vạn bất đắc dĩ xòe quạt:" Nếu em đã muốn chơi, thì ta sẽ bồi em tới cùng."

" Huyết Quỷ Thuật, Phấn Đông Lạnh–"

...

Chương sau anh ba lên sân, mọi người nhớ like và comment để ta có động lực viết nho :))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi