[ĐỒNG NHÂN MỘT THOÁNG MỘNG MƠ] BỐ CỤC

~ Edit + Beta: Huyền Vũ ~

Tiểu Hiên và Tiểu Viên càng thêm thân thiết với Charlie đã bảo vệ chúng, hai đứa nó còn mong tới ngày đính hôn còn hơn cả tôi nữa.

Tôi và Charlie tới trường đón Tiểu Hiên và Tiểu Viên về nhà, bốn người đang nói cười bước vào nhà thì thấy Sở Liêm và Tử Lăng cũng ở đây.

Tiểu Hiên và Tiểu Viên cất giọng chào, “Cha, dì Hai.” Hai đứa gọi Vũ San là dì nhỏ, Tử Lăng đương nhiên là dì Hai. Hai đứa cũng rất lễ phép, dù không thích người ta nhưng chỉ lãnh đạm mà không vô lễ.

Sau đó hai đứa cất cặp, tự ngồi làm bài tập, lấy bút màu ra vẽ. Charlie ngồi cạnh Tiểu Hiên và Tiểu Viên hướng dẫn hai đứa làm bài rất tự nhiên, anh không giúp được môn Ngữ Văn nhưng Toán thì không thành vấn đề. Khi làm bài tập Ngữ Văn thì Tiểu Hiên và Tiểu Viên dạy lại ảnh. Anh đã học qua tiếng Trung nhưng vẫn cầm sách giáo khoa của Tiểu Hiên, viết bài cùng thằng bé, thoạt nhìn khá buồn cười nhưng anh vẫn giữ thái độ nghiêm túc, cẩn thận như khi làm việc vậy. Tôi nhìn chỉ thấy cảm động. Sở Liêm nhìn ba người cùng nhau làm bài có chút sững sờ. Lúc trước anh ta không biết quý trọng, nay thấy Tiểu Hiên thông minh ngoan ngoãn, Tiểu Viên kháu khỉnh khỏe mạnh nhưng đều không thân thiết với mình, chỉ sợ anh ta lại hối hận.

Quả nhiên, bữa tối anh ta nói chủ nhật này muốn đưa tụi nhỏ đi chơi vườn bách thú.

Nhưng chủ nhật này nhà hàng của Charlie sẽ khai trương, tôi cũng hứa với anh là sẽ tới. Nhưng nếu giai con trai cho cái kẻ không đáng tin này, tôi không yên tâm chút nào.

“Chủ nhật? Nhưng hôm đấy tôi và Charlie có việc bận.”

“Hai người có việc thì anh và Tử Lăng dẫn tụi nhỏ đi là được rồi. Anh là cha chúng, chẳng nhẽ lại không lo được cha hai đứa nó sao?” Đúng vậy.

Nhưng Sở Liêm là cha của bảo bối, anh ta muốn đưa bảo bối đi chơi, nếu từ chối thì không ổn, vậy nên tôi chỉ có thể gật đầu.

Đương nhiên sau lưng phải dặn dò Tiểu Hiên, “Nhất định phải để ý em trai con đó, số điện thoại của mẹ, Charlie, ông ngoại, bà ngoại đều ở trong túi áo. Trong cũng có cả tiền lẻ, đói khát gì thì mua đồ ăn. Mẹ cũng để thêm tiền trong túi áo trong, nếu cha bỏ mặc hai đứa thì nhớ tự bắt taxi về nhà biết chưa? Con còn nhớ địa chỉ nhà mình không?”

“Con nhớ mà mẹ.”

“Ừm, nhớ phải nắm chặt tay Tiểu Viên nhé, nhỡ em đi lạc thì rắc rối đó.”

“Vâng ạ, con sẽ chăm sóc em trai thật tốt ^^~”

Kết quả là vẫn có chuyện. Vừa kết thúc lễ khai trương nhà hàng, mẹ đã gọi điện cho tôi, bảo là Tiểu Hiên và Viểu Viên vừa tự bắt taxi về nhà, còn nói là đi chơi rất vui, cả hai anh em rất vui. Sau khi ăn trưa, không biết Tử Lăng và Sở Liêm lại cãi nhau vì chuyện gì mà Tử Lăng lại tức giận bỏ đi, Sở Liêm vội đuổi theo, bỏ mặc hai đứa. Hai anh em nắm tay nhau đi dạo một vòng quanh vườn bách thú, tự đi xem đủ loại động vật xong mà vẫn chẳng thấy Sở Liêm quay lại tìm mình nên hai đứa tự bắt xe về nhà.

Mẹ bảo Sở Liêm vừa gọi điện thoại, thấy bảo hai người kia làm hòa rồi mới nhớ tới Tiểu Hiên và Tiểu Viên đang ở vườn bách thú, vừa đi tìm khắp nơi. Giờ đang trên đường về rồi.

Tôi suýt nổi điên, hai kẻ ngu ngốc này!!!!

Vừa về tới nhà đã thấy Sở Liêm vung tay định đánh Tiểu Hiên, lòng tôi vừa vội vừa hận, hiềm nỗi chậm bước chẳng kịp ngăn, nhưng Charlie đã nhanh chóng tiến tớ, túm tay anh ta lại, che chở Tiểu Hiên và Viểu Viên sau lưng mình.

Có lẽ không ngờ rằng Sở Liêm sẽ đánh bé, cha mẹ lúc này ngồi cách đó khá xa vội chạy tới, “Sở Liêm, sao con lại đánh thằng bé?!”

“Sao con lại không thể đánh? Mẹ có biết con tìm hai đứa nó tới suýt phát điên không?! Không biết tụi nó chạy đi đâu, ai ngờ chạy về nhà!” Sở Liêm nói năng hùng hồn lý lẽ.

Tử Lăng cũng nói, “Đúng vậy, tụi con suýt sợ chết khiếp, phát tin trên radio tìm hai đứa, lục tung cả cái công viên lên cũng không thấy tụi nhỏ đâu, Sở Liêm lo tới mặt mày tái nhợt.”

Từ tấm bé tới giờ, chưa ai đánh chúng tới một lần, lần này hai đứa bị dọa sợ rồi, vừa thấy tôi đã nhào vào lòng tôi òa khóc.

“Anh Sở, nếu không phải hai vị cãi nhau bỏ lại tụi nhỏ, liệu hai đứa có phải tự bắt xe về nhà không? Hai người là người trưởng thành vậy mà lại đi trách hai đứa trẻ? Xảy ra chuyện không xem lại bản thân mà đi trốn tránh trách nhiệm, hai người không thấy mình quá đáng sao?” Charlie nhìn chằm chằm Sở Liêm, lạnh mặt nói.

Sở Liêm ngập ngừng một lát nhưng vẫn già mồm át lẽ phải, “Tôi là chúng, dạy chúng thế nào liên qua gì đến anh?”

“Tôi là vị hôn của Lục Bình, cũng là người giám hộ tương lai của tụi nhỏ. Tôi tuyệt đối không co phép anh đánh chúng.”

“Vị hôn phu?” Tử Lăng kinh ngạc hỏi lại.

Tôi đã báo cho cha mẹ, cũng đã kể cha cha mẹ Sở, chẳng lẽ họ không biết?

Cha hừ lạnh, “Chỉ lo cãi nhau, ngay cả con mình cũng bỏ, giờ về còn muốn đánh chúng? Có ai làm cha như cậu không?”

Mẹ cũng cố nén giận, cùng tôi dỗ Tiểu Hiên và Viểu Viên.

Tiểu Viên vừa khóc vừa nói, “Mẹ, con không muốn cha này. Cha này xấu. Cha bỏ rơi tụi con, còn muốn đánh anh nữa. Con muốn Charlie làm cha cơ.”

Tôi cười, lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, “Không phải hai đứa đã đồng ý gọi Charlie là ‘cha’ rồi ư? Đợi khi mẹ kết hôn với Charlie rồi thì Charlie sẽ là cha của con nha~”

“Vâng, mẹ.” Cánh tay nhỏ bé vòng lên ôm cổ tôi.

Tôi ôm thằng bé, tay dắt Tiểu Hiên ra ngồi một bên. Lạnh lùng nhìn Sở Liêm. Rốt cục thì anh ta phụ trách được ai? Không phải lần nào gây họa cũng để người khác phụ trách hậu quả sao?

Lại chuyển tầm nhìn sang Tử Lăng, con bé cũng sắp ba mươi rồi, đâu còn nhỏ bé gì? Mà có nhỏ thì cũng lớn hơn Tiểu Hiên và Viểu Viên bao nhiêu, vậy mà còn dám chạy tới vườn bách thú giành cha với hai đứa trẻ, vẻ vang quá!

“Sở Liêm, nếu anh còn dám động tay động chân với con tôi, tôi sẽ đệ đơn xin hủy quyền thăm hỏi con trai của anh. Còn em, Tử Lăng, Tiểu Hiên và Viểu Viên còn nhỏ, chị hy vọng trước mặt chúng em sẽ biết khống chế bản thân hơn, ít nhất là khi cãi nhau cũng phải chú ý hoàn cảnh.”

Không đợi họ đáp lời, mẹ đã lạnh mặt nói, “Hai anh chị về đi. Hôm nay ông bà già này không rảnh tiếp đón hai vị. Tiểu Hiên và Viểu Viên tự mình đi một quãng đường xa như vậy về nhà, vốn đang bất an mệt mỏi, cả nhà an ủi còn không kịp, thế mà anh còn muốn đánh thằng bé?! Anh chị là trẻ con hả?! Hôm nay mẹ không rảnh giải quyết chuyện hai đứa. Có cãi thì về nhà mà cãi. Từ giờ trong cái nhà này cấm cãi nhau rồi động tay động chân. Anh chị có cãi nhau thì cũng đừng có tới đây kể khổ rồi bảo cha mẹ phân xử. Ngày nào cũng cãi nhau ồn ào không tốt cho tụi nhỏ.”

Cha cũng gật đầu, “Nhà Lục Bình về sau ở đây, nếu hai đứa vui vẻ đến cùng ăn bữa cơm, cha mẹ rất hoan nghênh. Còn nếu tới cãi nhau, vậy thì đừng đến. Hai đứa lớn cả rồi, về sau có chuyện gì thì tự thương lượng với nhau mà giải quyết, cha mẹ già rồi, lo không nổi.”

Nghe vậy Tử Lăng vội nói: “Con xin lỗi, con xin lỗi, chúng con sai rồi. Sở Liêm cũng vì xúc động quá nên mới vậy, chứ anh ấy yêu thương Tiểu Hiên và Viểu Viên như thế, nỡ lòng nào đánh chúng bla bla bla… Sở Liêm rất thích trẻ con, anh ấy vẫn luôn muốn có con nhưng con mãi mà chẳng mang thai, vì vậy mới cãi nhau, v.v….” vừa nói vừa khóc nức nở.

Tôi không để ý tới họ, đưa Tiểu Hiên và Viểu Viên lên lầu, “Đi tắm thôi nào, hai đứa bẩn như mèo hoa ấy.”

Sở Liêm mặt mũi sầm sì lạnh lùng, chỉ vào Charlie hỏi, “Lục Bình, em định kết hôn cùng anh ta?”

Tôi gật đầu.

“Lúc trước ly hôn anh bỏ quyền giám hộ Tiểu Hiên cũng không sao. Nhưng giờ em muốn kết hôn, anh sẽ đệ đơn lên tòa xin quyền giám hộ, hai đứa nhỏ nên cho anh một đứa.”

Cho? Anh ta coi con trai tôi là cái gì?!

Tôi còn chưa kịp nói gì Tiểu Hiên đã lớn tiếng nói: “Mẹ, con không muốn! Con không muốn rồi mẹ, con không muốn phải ở cùng kẻ bạo lực này.”

Tôi cười với thằng bé, “Mẹ sẽ không giao con cho bất kì ai!” đoạn quay đầu nhìn Sở Liêm cười lạnh, “Anh cứ thử xem.” Nói xong thì quay người bước đi.

Dựa vào “danh tiếng” của cặp vợ chồng này, thêm cả tình trạng ba ngày cãi nhau nhỏ, năm này cãi nhau lớn, Tòa án phê chuẩn mới là lạ.

Khi Tiểu Hiên và Viểu Viên tắm, tôi gọi điện thoại cho mẹ Sở, vừa nức nở vừa kể hôm nay Sở Liêm không những bỏ rơi tụi nhỏ mà khi về còn định đánh Tiểu Hiên.

“Cái gì?” Mẹ Sở nổi trận lôi đình, “Hai đứa bất tài vô dụng vô liêm sỉ kia đi công viên mà cũng cãi nhau, còn bỏ quên hai đứa nhỏ?! Đã thế còn định đánh Tiểu Hiên?!!!”

“Vâng…” Tôi vừa khóc vừa nói, “Mẹ, Sở Liêm còn nói nếu con kết hôn, anh ấy sẽ lấy quyền giám hộ Tiểu Hiên. Mẹ, sao con có thể yên tâm giao thằng bé cho Tử Lăng chứ? Nếu vậy con đây thà không kết hôn nữa…”

“Nó dám?!!! Nó dám bắt nạt con như vậy sao… Con cứ yên tâm kết hôn, vất vả mãi mới an ổn được vài hôm, mẹ sẽ không để Sở Liêm đi làm tình làm tội con đâu, con cứ yên tâm…”

“Mẹ…”

Cúp máy, tôi mở blog, cập nhật toàn bộ tình hình ngày hôm nay, còn tìm kiếm sự giúp đỡ từ pháp luật, hỏi xem nếu Sở Liêm muốn giành quyền nuôi con thì có bao nhiêu phần thành công?

Tôi đương nhiên biết anh ta không làm được. Nhưng tôi muốn dư luận xôn xao nha. Hai kẻ vô liêm sỉ này thực sự nghĩ tôi dễ bắt nạt như vậy sao?

Giờ đang có không ít người comment mắng chửi hai người họ. Còn có người nói mình là luật sư, bảo trong tình huống này, tòa tuyệt đối không cho họ quyền nuôi con v.v…

Còn có một comment thế này: “Thì ra hai tên ngốc X cãi nhau ở vườn bách thú hôm trước là chồng cũ của chị và vợ hắn đó hả? Tôi và bạn gái thấy họ bỏ mặc hai đứa trẻ thì không yên tâm, đi theo tụi nhóc một hồi, sau thấy hai đứa bé thông minh, biết gọi xe taxi đi về nên mới yên tâm. Hai kẻ ngốc X kia thật vô sỉ.”

Không ngờ còn có nhân chứng, rất tốt nha. Tôi hài lòng tắt máy tính, bước vào phòng tắm trông coi hai thằng quỷ con đang nghịch nước kia.

***[Bố cục].by.[A Đậu]***

Tối đó vợ chồng Sở Liêm bị mẹ Sở lôi về mà mắng cho một trận. Chuyện quyền giám hộ cũng bị gác lại lại từ đó.

Qua chuyện này, Tiểu Hiên và Viểu Viên càng thêm thân thiết với Charlie đã bảo vệ chúng, thành ra hai đứa nó còn mong tới ngày đính hôn còn hơn cả tôi nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi