[ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] SÓNG GIÓ AI CẬP


Chương 56: Do dự

Author: Lakshmi

Vạc lửa trong phòng cháy hừng hực, hắt thứ ánh sáng đỏ rực lên dung nhan diễm lệ đứng gần đó. Isis kéo chiếc áo choàng vòng qua vai bao lấy cơ thể, ngăn cơn gió đêm vừa thổi qua cửa sổ khiến nàng rùng mình.

Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, người nàng đang đợi đã đến. Isis xoay người lại, vạt áo vì sự chuyển động bất ngờ của mình mà bay bổng khiến ngọn lửa trong vạt bị thổi phần phật: "Anh đến nhanh hơn ta nghĩ!"

Hassan nâng lấy bàn tay của nàng, khẽ đặt một nụ hôn lên thay lời chào hỏi: "Sao tôi có thể ngủ được khi hắn ta đang ở ngay trong cung điện này kia chứ!"

Gã đàn ông trong lời Hassan chính là Izmir, kẻ đang say ngủ trong phòng của Isis, bên cạnh những đứa con của nàng.

"Hắn đã nói gì với nàng?" Hassan đứng bên cạnh nàng, nhìn sâu vào ánh mắt Isis để thấu hiểu được cảm xúc thật, hắn phải đảm bảo rằng nguyện vọng của nàng vẫn không thay đổi.

"Tâm nguyện của chàng ấy là gì, cả ta và anh đều rõ ràng hơn ai hết. Nhưng điều đó không làm ta do dự bằng việc, liệu cuộc sống ta muốn mang đến cho bọn trẻ có phải là điều chúng mong muốn không? Sinh ra trong nhà đế vương, dù ít hay nhiều vẫn có chút tham vọng với thứ quyền lực tuyệt đối khi ngồi trên ngai vua." Isis thở nhẹ một tiếng, con người đen láy nhuốm đầy nỗi phiền muộn vô hình.

Nàng nghiêng đầu sang một bên tựa như đang suy nghĩ khiến mái tóc dài rơi xõa trên vai. Mùi hương ngọt ngào từ mái tóc theo ngọn gió đêm phảng phất khắp không gian, làm người khác như chìm vào sự mê đắm chết người đó.

May mắn thay kẻ ở bên cạnh nàng lúc này chính là con người có nghị lực mạnh mẽ nhất, hắn kéo tâm trí đã đi quá xa của mình trở lại rồi nhanh chóng đáp lời nàng: "Nếu nàng sợ mình sẽ tước đoạt tự do của bọn trẻ, hãy cứ nuôi dạy chúng theo cách mà những người thừa kế vương vị sẽ được nhận, đồng thời để bọn chúng lớn lên trong nhân gian để cảm nhận cuộc sống bình thường. Có như vậy khi chúng đủ khôn ngoan để nhận định sự việc thì chúng sẽ tự chọn cho mình con đường riêng."

"Điều đó ta biết, nhưng việc che giấu sự tồn tại của bọn trẻ đến khi chúng trưởng thành không dễ đâu." Nhất là khi chúng có một người cha luôn nhăm nhe tìm mọi cách để thuyết phục nàng công khai thân phận của các con.

Chẳng lẽ nàng lại lần nữa dùng cách cũ, khiến Izmir tin rằng Saul và Ravic không còn tồn tại trên thế gian này ư?

Vừa nghĩ đến nàng đã lập tức phủ quyết, nỗi đau tưởng rằng mất đi nàng đã giày vò Izmir chưa từng nguôi ngoai trong suốt bốn năm liền. Nếu không gặp được nàng tại Thebes, rất có thể hắn sẽ tiếp tục ôm nỗi đau vô tận ấy mà sống tiếp.

Nàng cũng đã hứa với hắn, sẽ không lấy chuyện sinh tử ra để lừa hắn nữa.

Chỉ trong thoáng chốc Hassan đã nhận ra sự do dự của nàng, lệnh bà vừa muốn bảo vệ cặp song sinh vừa không muốn làm tổn thương Hattusili II. Từ lúc nào mà trái tim nàng lại có hình bóng của kẻ kia như thế?

Hàng chân mày cau lại, Hassan đỡ lấy hai vai nàng, nâng nàng đứng thẳng người lên: "Đêm đã khuya rồi, xin lệnh bà hãy nghỉ ngơi sớm. Còn những điều nàng đang bận tâm, hãy cứ để bầy tôi đây lo nghĩ thay nàng."

"Hassan, anh định..." Isis không thể nói hết lời khi Hassan đặt ngón trỏ lên bờ môi đỏ mọng diễm lệ kia.

Đầu ngón tay có vết chai nhẹ vuốt nhẹ một đường dọc theo vân môi cong vút, đã bao nhiêu lần trong giấc mơ sâu kín Hassan ước rằng mình có thể tự do chạm vào đôi môi này, ngay cả bản thân hắn cũng không biết nữa.

Isis nhận ra thứ tình cảm sâu đậm chất chứa trong ánh mắt của kẻ đối diện, ngoại trừ phụ mẫu và Memphis thì có lẽ Hassan chính là người đã lo lắng cho an nguy của nàng nhất khi nàng theo Carol đến thế giới hiện đại. Sự đau khổ và héo mòn khi không tìm thấy tung tích của nàng chẳng kém hơn nỗi lòng đau đáu của Izmir là bao!

Đôi mắt đen tuyền khẽ khép hờ, nàng cố tình phớt lờ điều mình vừa nhìn thấy. Sự im lặng bao trùm cả hai người họ trong giây lát cho đến khi Isis thoáng gật đầu thoả hiệp: "Chỉ cần không dùng lại cách cũ ở Hattusa là được, còn lại tùy ý anh."

Nhận được sự chấp thuận của nàng, chân mày Hassan mới thả lỏng đôi chút. Hắn đã đoán đúng, đối với nàng sự an nguy của bọn trẻ luôn được đặt trên hết. Nếu so sánh tình mẫu tử thiêng liêng với chút tình cảm thương hại dành cho Hattusili II thì chắc chắn cặp song sinh sẽ dành được thắng lợi vang dội.

Hassan thu hai tay về trước ngực, khom lưng cúi đầu với nàng: "Điều lệnh bà mong muốn chính tôi sẽ biến nó thành hiện thực!"

Từ trước đến nay, hắn đã bao giờ để nàng một mình với những nghĩ suy và toan tính bộn bề chưa? Dù hắn biết nàng rất thông minh, nhưng hắn vẫn muốn thay nàng làm mọi thứ, kể từ khi hắn nắm được trong tay sức mạnh thay đổi vận mệnh thì hắn đã luôn bảo vệ nàng chu toàn.

Sáu năm trước ở Hattusa, người con gái nhỏ bé ấy đã khuấy đảo cả triều chính ở Hittite để tìm cách trở về Ai Cập. Không lý nào những việc này lại có thể làm khó nàng được, chẳng qua bây giờ khác với lúc đó, nàng đã vì kẻ khác mà do dự chùn tay.

Thế thì hãy để những việc còn lại cho hắn, vì hắn sẽ không do dự mà tiêu diệt bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến nàng.

***

Đối với Memphis mà nói, dù hắn có nhìn vị Quốc vương của Hittite này bằng con mắt nào đi chăng nữa thì Izmir không khác gì kẻ thù. Kẻ này không chỉ từng có mưu đồ thôn tính Ai Cập, mà còn nhăm nhe cướp đi hoàng tỷ cũng như hai đứa cháu trai của hắn.

Cũng như em trai Isis, cha của các con nàng đã biết về ý định phong Saul và Ravic làm hoàng tử Ai Cập để ngăn hắn đưa đám trẻ về Hittite của Memphis. Bất cứ ai ngăn cản con đường theo đuổi vợ đều bị Izmir xếp vào hàng ngũ thù địch.

Nhưng kẻ địch này có thân phận khác biệt một chút làm Izmir chẳng thể thoải mái xuống tay. Trước khi bọn trẻ ra đời, Isis đã luôn bảo vệ em trai nàng hết mực thậm chí là từ bỏ mọi quyền thừa kế để củng cố ngai vàng cho Memphis.

Hắn mà không suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động, rất có thể sẽ nhận lấy cơn thịnh nộ từ hoàng tỷ của Memphis, người con gái duy nhất hắn yêu thương.

Bầu không khí đón tiếp chính thức tại sảnh chính không thể nói là vui vẻ được bởi vì thái độ thù địch của các vị quân chủ quá rõ ràng. Nhưng ít ra Hassan vẫn làm chủ được tình hình, để buổi lễ không trở thành thảm họa mang tính chất nghiêm trọng cấp quốc gia.

Carol đứng cạnh nàng hơi rùng mình một cái: "Hai người họ cứ như muốn xé xác đối phương vậy."

Câu nói của cô bé khiến Isis bật cười, đây không phải cuộc gặp đầu tiên của Memphis và Izmir nhưng thái độ cả hai lại khác xa so với lễ ký giao ước ở Kadesh. Lúc ấy Memphis còn chưa biết kẻ luôn gây khó dễ cho hoàng tỷ của mình cũng như bám chặt nàng không buông chính là Izmir.

"Suy nghĩ thế nào cũng được, chỉ cần ngoài mặt hòa bình là tốt!" Nàng đâu có đủ quyền lực để ra lệnh cho bọn họ thay đổi cách nhìn về đối phương.

Chuyện Izmir vô sỉ biếи ŧɦái là sự thật mà việc Memphis bất chấp giữ nàng ở Ai Cập cũng là sự thật. Đứng ở góc nhìn của bọn họ thì đều có lý do để ghét bỏ đối phương, không xông vào đánh nhau đã là tốt lắm rồi, những chuyện còn lại nàng không quản nổi.

Carol chưa từng liên tưởng cặp song sinh huyết thống với vị Quốc vương trẻ tuổi của Hittite, đến tận lúc này khi được quan sát Izmir ở cự ly gần một lần nữa, cô bé mới bàng hoàng nhận ra ba người họ giống nhau đến không ngờ. Nhất là cặp mắt màu nâu hổ phách khác biệt, chỉ cần nhìn một lần đã khắc sâu ấn tượng vào lòng đối phương.

"Trước nay em không hề nghĩ Hattusili II lại là cha của Saul và Ravic đấy!"

Cô bé vì yêu mến Nữ hoàng Isis nên mới tìm hiểu về lịch sử Ai Cập dưới thời trị vì của nàng và em trai, hoàn toàn không có ghi chép nào nhắc đến việc Nữ hoàng Isis là mẹ của Thái tử Saul Tudhaliya của Hittite. Nàng ấy chỉ đột ngột biến mất khỏi mọi ghi chép hoàng gia, có giả thuyết cho rằng nữ hoàng đã chết trước em trai, cũng có người nói là đời sau đã xóa đi những vết tích về nàng để tránh việc có nữ nhân trong cung can dự chính sự.

Nhưng Carol lại nghĩ mọi giả thuyết ấy đều sai rồi, nói không chừng Nữ hoàng Isis đã sống một cuộc đời hạnh phúc bên người yêu nàng hết mực cùng với những đứa con xinh đẹp!

"Không nhiều người đoán ra mà." Chuyện động trời như thế, người bình thường làm sao nghĩ ra.

Isis nắm lấy tay cô bé, bỏ mặc hai gã đàn ông đang hằm hằm đối đáp sang một bên, hai cô gái vui vẻ trò chuyện.

Carol đã thương nàng như chị gái, bất luận Isis có lựa chọn ra sao thì cô bé vẫn luôn ủng hộ nàng. Lệnh bà mà cô luôn tin yêu, nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.

Nhìn bề ngoài thì có Hassan đang cố làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai vị quốc vương, nhưng thực tế chỉ có Izmir hiểu rõ nhất. Vị tể tướng đáng mến kia cùng một phe với Pharaoh Memphis, dương cung bạt kiếm muốn dồn hắn vào chân tường.

Cảm thấy tình cảnh của mình 'khá đáng thương', Izmir vừa bận tâm đối phó vừa đưa mắt tìm kiếm sự đồng tình từ người hắn yêu thương. Điều hắn nhìn thấy không thật sự khiến hắn hài lòng cho lắm, trái ngược với suy nghĩ rằng nàng sẽ luôn chú tâm vào hắn thì Isis lại đang thoải mái cười đùa với công chúa hoàng kim.

Có vẻ như cuộc trò chuyện giữa bọn họ rất thú vị, nụ cười dịu ngọt luôn nở trên môi của nàng. Hình ảnh này khiến Izmir có phần ghen tị với Carol, cô ta là ai mà được phép thân thiết với phu nhân nhà hắn như thế, trong khi hắn lại đang phải căng não đối đáp với người thân của nàng?

Memphis thì còn có thể hiểu được, nhưng thái độ của Hassan lại khiến Izmir tức giận. Dường như việc giữa nàng và hắn có hai đứa con chẳng thể làm suy suyển tình cảm đơn phương của Hassan dành cho Isis.

Thật ra Izmir rất tò mò, dựa vào đâu mà Hassan lại có được niềm tin vững chắc vào thứ tình cảm xuất phát từ một phía như thế, chẳng lẽ hắn ta không cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy người mình hết lòng yêu thương sinh con dưỡng cái cho kẻ khác sao?

"Lệnh bà Isis!" Trước khi tìm kiếm câu trả lời cho nghi vấn đấy thì hắn phải giải toả nỗi 'tủi thân' của mình đã.

Tiếng gọi bất ngờ khiến mọi người có mặt trong chính điện đều xoay đầu nhìn về phía Isis, người đang không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng lại đột ngột trở thành tâm điểm. Nàng liếc nhìn Izmir, trong ánh mắt của hắn chứa đựng rất nhiều cảm xúc, hình như hắn đang chất vấn nàng: "Sao không thèm để ý đến ta, nàng không thấy ta đang bị ức hiếp ư?"

Đáng đời hắn!

Nếu nàng là Memphis, có lẽ sẽ không bình tĩnh được như thằng bé lúc này. Một trận quyết đấu là phương pháp hay nhất để trút bỏ sự bực dọc lên kẻ đầu sỏ đã cướp mất tỷ tỷ yêu dấu của Memphis, thằng bé vẫn còn tỉnh táo để duy trì cuộc gặp mặt trong hoà bình quả là đáng nể.

"Bệ hạ Hattusili, ngài có điều gì không hài lòng sao?" Isis tạm thời dứt mình ra khỏi câu chuyện của Carol mà đáp lại lời hắn, nụ cười ngọt ngào nở rộ trên môi khiến cảnh vật xung quanh bị lu mờ.

Trái tim Izmir đập chệch đi một nhịp, người con gái này cố tình quyến rũ hắn đây mà!

"Nửa năm không gặp mà lệnh bà lại đối xử lạnh nhạt với ta như thế, làm ta cảm thấy thật uất ức cho mối quan hệ thân thiết giữa hai ta." Giọng điệu của vị quân chủ Hittite mang theo vài phần buồn bã, làm đám tùy tùng cũng phải ngân ngơ theo.

Đúng là Nữ hoàng Ai Cập đã làm khách tại Hattusa tận năm tháng nhưng số lần hai người xuất hiện cùng nhau không nhiều, ngoại trừ những dịp tế lễ đặc biệt. Điều này khiến cho họ cảm thấy cùng lắm thì lệnh bà Isis cũng chỉ là thượng khách của bệ hạ mà thôi, sao bây giờ bệ hạ lại tỏ vẻ mối quan hệ giữa cả hai không bình thường như họ đã từng nghĩ thế?

"E hèm, bệ hạ quá lời rồi. Ta vẫn còn nhớ rất rõ thịnh tình của bệ hạ khi ta còn ở quý quốc. Isis nhất định cũng sẽ dùng tấm chân tình như vậy để chào đón bệ hạ trên đất Ai Cập." Nàng ho khan một tiếng che lấp đi ẩn ý mập mờ của Izmir, ừ thì "thịnh tình" đó rất lớn, "chăm sóc" từ trên giường đến lúc mang thai luôn rất chu đáo.

Hắn biết nàng đang nhắc khéo hắn, vì thế tạm thời bỏ qua cho sự thờ ơ ban nãy của nàng.

Cuộc trò chuyện giữa hai vị quân chủ, bây giờ lại chuyển sang việc tâm tình giữa hai người bạn cũ lâu ngày không gặp. Pharaoh Memphis và Tể tướng Hassan hoàn toàn không có cơ hội để chen ngang vào câu chuyện này, chỉ có thể im lặng quan sát mà thôi.

Buổi chào đón không kéo dài lâu khi Izmir tỏ ý muốn được nghỉ ngơi vì hành trình vất vả đã khiến hắn mệt nhọc. Memphis cũng chẳng muốn nhìn thấy con người ấy thêm lần nào nữa nên cũng nhanh chóng chấp thuận rồi kết thúc lễ chào đón tại đây.

Vừa thoát khỏi chính điện là Izmir đã vội vã đến thẳng tẩm cung của nàng để kịp giờ ăn trưa cùng lũ trẻ, khi Isis trở về thì hắn đã dỗ dành cặp song sinh đi ngủ thành công. Một lần nữa Isis cảm thấy ma lực của mối quan hệ huyết thống vô cùng thần kỳ, có thể khiến đám trẻ ghét người lạ ấy nhanh chóng thân thiết với Izmir.

Nhìn các con đang say ngủ rồi lại nhìn đến vẻ mặt đắc ý của Izmir: "Thế nào, nàng thấy ta có giỏi không?" Hắn hạ giọng thật thấp chỉ đủ mình nàng nghe thấy.

Isis phì cười một cái, khẽ vẫy bàn tay gọi hắn: "Chàng mau lại đây đi!"

Hắn ngoan ngoãn đến bên cạnh nàng, mở rộng vòng tay để ôm lấy Isis vào lòng, giả vờ giận dỗi thở dài: "Nàng chẳng thèm để ý đến ta gì cả, hôm nay cha của các con nàng đã chịu rất nhiều ấm ức đấy."

Ngón tay trỏ chạm hờ vào vạt áo dính bẩn của Izmir rồi phủi mấy cái, những mẩu thức ăn thừa được dịp rơi lả tả xuống sàn nhà. Không biết hắn đã dùng cách gì để dụ dỗ cặp song sinh kia ăn trưa, nhưng nhìn dáng vẻ lếch thếch của hắn thì nàng đã mường tượng ra được vài phần.

Isis ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong giọng điệu không che giấu được sự chán ghét: "Bẩn thật đấy, chàng mau đi tắm đi."

Lời than thở của hắn không được đáp lại khiến Izmir thêm buồn rầu, hắn vẫn đứng im như trời trồng ôm chặt lấy nàng không chịu buông ra: "Cả nàng cũng chê ta sao? Vậy ta còn thể diện gì nữa chứ?"

Thái độ của hắn khiến Isis khó xử, chẳng phải ngày thường hắn rất hay tỏ ra bá đạo với nàng hay sao? Hôm nay điều gì đã làm hắn thay đổi tính nết biến thành đứa trẻ lớn xác thích mè nheo thế này?

Liếc nhìn hai đứa trẻ đang say ngủ, nàng thở dài một tiếng rồi vỗ nhẹ lên cánh tay Izmir: "Ta cũng đâu bảo chàng đến Ai Cập để chịu phiền phức như thế!"

Hắn cứ ngoan ngoãn ở lại Hattusa làm tròn bổn phận của mình thì Memphis và Hassan cũng chẳng thể chạy đến Hittite gây khó dễ cho hắn.

Vòng tay của hắn siết chặt thêm một chút, Izmir không tin là Isis không hiểu. Nếu hắn có thể bình tâm ở lại Hattusa thì hay quá, ngay khi nghe tin nàng bình an trở về, hắn đã muốn lập tức lao đến bên cạnh nàng.

Tình yêu của hắn, trái tim của hắn, thậm chí là sinh mệnh của hắn, giờ phút này tất cả đều nằm trong vòng tay của Izmir.

Hắn lo lắng cho nàng đến không thể thở nổi, tưởng chừng mọi kỳ vọng vào tương lai tươi đẹp đều đã sụp đổ trong nháy mắt. Cuối cùng thần linh đã lắng nghe lời hắn cầu nguyện, trả lại cho hắn mọi thứ vẹn nguyên như ban đầu.

"Nếu có thể chịu đau thay nàng, ta nhất định sẽ không do dự mà nhận lấy ngàn vạn vết dao đâm." Izmir cau mày cúi đầu để môi mình chạm vào mái tóc của nàng, chỉ có khi ôm nàng thế này mới khiến sự bồn chồn trong hắn dần dịu đi một chút.

Lần này Isis không thể phớt lờ được nữa, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực của Izmir đang đập loạn nhịp. Vì không thể giữ được bình tĩnh trước sự mất tích của nàng mới khiến hắn bất chấp mọi thứ mà đến Ai Cập.

Chung quy thì nguyên nhân của mọi chuyện vẫn là do nàng!

Nàng thở dài một tiếng, xoay người dùng cả hai tay nâng lấy khuôn mặt của Izmir rồi khẽ nói: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ta đưa chàng đi tắm. Nếu để kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ của bệ hạ lúc này, chắc sẽ nghĩ rằng Ai Cập chúng ta bạc đãi chàng lắm."

Izmir khẽ cười một tiếng rồi nắm lấy bàn tay của nàng, người con gái này luôn biết cách thay đổi chủ đề chóng vánh. Hắn còn chưa cảm động vì tâm tình nặng triễu của bản thân bao nhiêu thì đã bị nàng làm thức tỉnh.

"Được thôi, nhưng lệnh bà Isis phải đích thân giúp ta gội đầu đấy!" Bất chấp sự phản đối của nàng, hắn đã kéo Isis rời khỏi phòng lũ trẻ mà thẳng tiến đến phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi