[ĐỒNG NHÂN TITANIC] LẠC VÀO THẾ GIỚI TITANIC

Rose cầm bao lớn bao nhỏ đi xuống xe thì thấy Charles cuống quýt từ trong phòng đi ra, thấy cô thì cau mày nói “Mua cái gì mà gấp thế? Còn muốn tự mình đi, em có thể đợi ngày mai đi với anh mà?” Vừa nói vừa vươn tay đỡ cô đi vào.

“Làm gì nghiêm trọng vậy chứ, mà em không yếu tới mức cần anh đỡ đâu. Cả đường đều ngồi trên xe, xuống xe là vào cửa hàng, đi không quá một trăm bước cũng bắt anh đi theo sao được” Ngoài miệng nói không cần nhưng Rose dựa cả người vào trong lòng chồng, hưởng thụ sự quan tâm của chồng.

“Đây không phải là vì lo lắng cho em sao? Nếu như em gặp chuyện gì thì thế nào?” Hai người vừa nói vừa đi vào phòng, Rose đưa túi xách cho người hầu, phân phó “Đi, đưa mấy thứ này vào phòng của tôi đi”

Thấy nữ hầu đi lên lầu rồi Rose mới vươn tay để cho Charles xem “Đây là vòng ngọc em mới mua, đẹp không?” Nói xong còn đắc ý lắc lắc bàn tay nhỏ bé của mình.

“Đẹp, gấp gáp đi ra ngoài để mua cái vòng ngọc này sao?” Charles cầm bàn tay bé nhỏ của vợ mình, dùng ngón cái sờ soạng da thịt nhẵn nhụi của cô, cảm thấy vòng ngọc ở trên bàn tay trắng nõn xinh đẹp này cực kỳ đẹp mắt.

“Đúng thế, lúc chiều em nhớ tới có người bảo ngọc có thể nuôi người, khá tốt cho đứa nhỏ nên em đi mua” Giọng nói của cô tràn đầy sự hưng phấn.

“Ngọc có thể nuôi người sao? Thật à? Vậy mai anh để tiệm trang sức mang vài bộ đến cho em” Charles thấy vậy lập tức muốn đem tất cả vòng ngọc đeo lên người vợ mình.

“Còn mấy bộ? Một khối ngọc của người ta phải để rất nhiều năm mới bình an. Mang nhiều thì cũng chẳng có tác dụng gì” Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng rất thích bộ dạng phá sản vì mình của Charles.

“Vậy sao? Để ý không ít, cảm thấy tốt thì mang theo. Em có mệt không? Có muốn đi nghỉ ngơi chút không?” Charles cảm thấy Rose mang thai thì nên nằm trên giường cả ngày mới khiến anh an tâm.

“Không có chuyện gì, đi lâu vậy em cũng đói bụng rồi, khi nào mới ăn cơm thế?” Rose dựa vào ngực Charles.

“Đói bụng? Ăn cơm, đi ăn cơm, mau đi xem cơm đã chuẩn bị tốt chưa? Tốt thì bưng lên hết đi, phu nhân đói bụng” Lời nói của Charles là thành chỉ, người hầu lập tức đi truyền lời, cuối cùng Rose cũng vui vẻ được ăn cơm tối.

—— ta là đường ranh giới ——

Đêm dài yên tĩnh, Rose mở hai mắt, nhìn người chồng đang ngủ say bên người, cô muốn dùng tay vuốt mặt hắn nhưng lại sợ hắn tỉnh dậy. Đứng dậy đi xuống đất, mở gói đồ nhỏ trên bàn ra, đem đồ ở trong bỏ lên người sau đó mới mở cửa phòng, đi đến chiến trường của cô.

Linh hồn của Rose ở ngoài cửa nhìn cửa phòng ngủ chằm chằm, cô ta không hiểu tại sao mình không thể vào đó. Ban ngày cô ta có thể đi vào nhưng bây giờ là sao vậy chứ? Ánh sáng mặt trời ban ngày khiến cô ta rất đau, cái kẻ trộm thân thể của cô lại mở hết tất cả các cửa sổ ra, cô ta gần như không thể đi ra được, bây giờ là buổi tối nhưng cô ta lại không thể vào trong phòng ngủ được, vậy thì khi nào cô ta mới có thể đoạt được thân thể của mình và báo thù cho Jack chứ?

Trong lúc bực bội suy nghĩ thì kẻ trộm thân thể của cô mở cửa ra. Linh hồn của Rose rất muốn bay đến chửi cô ta vài câu.

“Cô không muốn làm ồn gì chứ?” Lời nói của Rose làm linh hồn dừng lại động tác của mình.

Rose không nhìn cô ta mà xoay người đi đến thư phòng, bởi vì cô biết, trái tim của biển để trong tủ sắt, mà chuyện này chỉ có thể giải quyết từ đó.

Rose thật nhìn Rose giả, không cam lòng đi theo bởi vì cô ta không thể không thừa nhận, Rose giả nói rất đúng, cô ta không muốn người khác biết mình bị tráo linh hồn.

Nhìn Rose giả mở cửa thư phòng đợi cô đi vào, cô ta ngẩng đầu đi vào phòng. Trong lòng chỉ nghĩ đến việc báo thù thế nào mà không chú ý đến việc Rose giả vừa đóng cửa vừa dán một tờ bùa lên cửa.

Rose thật nhìn Rose giả với vẻ mặt đắc thắng, cô ta cảm thấy sớm muộn gì mình cũng có thể về với cơ thể, tuy rằng cô ta cực kỳ muốn về thân thể của mình lúc này nhưng nếu như Rose giả muốn cầu xin thì cô ta cũng có thể nghe thử một chút.

“Thế nào? Cô muốn cầu xin tôi thả cô sao?” Thấy Rose giả không thèm để ý mình mà dán cái gì đó lên cửa sổ, Rose thật bực bội hỏi. Mấy tháng nay cô ta rất khỏ sở, cô ta không làm gì thì không thể giải được mối hận trong lòng mình.

Rose dán hai tờ bùa cuối cùng lên cử sổ, sau đó phủi bụi trên tay, nghiêng đầu cười nói “Nếu bây giờ cô cầu xin tha thứ, tôi nghĩ tôi có thể cho cô chọn một phương pháp ngủ say thoải mái nhất”

—— ta là đường ranh giới ——

Charles đang ngủ thì bừng tỉnh, hắn quen thói ôm Rose vào lòng nhưng thấy người bên cạnh đã đi đâu mất. Bởi vì mấy ngày đầu Rose cũng có lúc tỉnh dậy vào buổi đêm để nôn nên Charles lo lắng chạy vào phòng tắm tìm Rose, lúc mở cửa ra thì thấy phòng tắm trống không. Charles lo lứng, Rose đi đâu trong đêm khuya thế này? Anh tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài tìm Rose.

Thư phòng chỉ cách phòng ngủ một phòng, Charles đi vài bước đã nghe thấy tiếng người nói chuyện trong thư phòng, lòng hiếu kỳ khiến anh đi đến thư phòng, hơi mở cửa ra, anh muốn biết vợ mình làm chuyện gì trong đêm, ai ngờ cánh cửa vừa mở ra anh đã thấy một hình ảnh khiến anh rung động cả nửa đời người — — Trong phòng có hai Rose đang đứng.

Anh có thể khẳng định thân thể kia rõ ràng là vợ mình bởi vì trên người cô mặc bộ đồ ngủ lúc nãy, nhưng Rose còn lại là ai? Thân hình của cô ta rất mơ hồ nhưng bộ dạng lại giống Rose vô cùng, bộ đồ trên người cô ta cũng rất quen thuộc, là… Trong đầu Charles xuất hiện một hình ảnh, đó là bộ đồ Rose mặc khi bị choáng váng ở trên thuyền, bởi vì đó là lần đầu Rose bị thương nên anh nhớ rất kỹ. Lòng Charles nhói lại, anh cảm thấy có cái gì đó thay đổi đang đến gần…

Anh thấy Rose đang mơ hồ kia tức giận quát “Cô đắc ý cái gì chứ? Cô đừng quên, cô là kẻ giả mạo cướp thân thể của tôi, đó là thân thể của tôi!”

Rose mặc áo quần vòng hai tay lên ngực, cười hỏi “Thân thể của cô? Người ở trong thân thể này là tôi, ngày nào cô cũng trốn trong góc phòng, có ai thấy cô sao? Ai có thể chứng minh đây là thân thể của cô?”

Charles bị lời nói của hai người dọa ngây người, người luôn ngủ chung với anh là ai?

“Kẻ cướp, cô dám dành thân thể với tôi?” Rose trong trạng thái linh hồn tức giận nhào vào Rose mặc áo ngủ.

Charles bị hành động làm ngẩn người, sau đó nhớ lại việc Rose đang mang thai, mặc kệ ai thật ai giả, chân anh gần như vọt vào, chưa kịp bước vào phòng thì anh đã thấy Rose mơ hồ kia bị một ánh sáng màu vàng ném ra, ngã trên mặt đất.

Anh dừng chân, tiếp tục quan sát tình huống trong phòng.

“Cô… Trên người cô là cái gì thế? Ban ngày cô không có thứ này” Rose linh hồn đứng dậy, giật mình nhìn Rose mặc áo ngủ. Cô ta cảm thấy chuyện không ổn.

“A! Cô cho tôi là người ngu à? Không chuẩn bị mà dám tìm cô sao? Lúc không vào được phòng, cô phải biết có chuyện gì xảy ra rồi chứ?” Rose nhàn nhã như con mèo vờn chuột, cô rất muốn cảm ơn sự ngây thơ của cô ta. Nhưng đối phó với người không có tính cảnh giác thật sự rất chán.

“Cô làm cái gì?” Rose linh hồn hoảng loạn nhưng tự bơm hơi cho mình, không có gì hết, tệ nhất là tiếp tục làm linh hồn thôi.

“Tôi làm gì cô không cần quản, cô nên trở về địa phương của cô, để tôi còn phải đi ngủ, tôi đang mang thai, phụ nữ có thai cần ngủ nhiều” Cô hơi mệt, hôm nay bận cả ngày đều vì cô ta, cô muốn đi nghỉ ngơi một chút.

Nhắc đến đây, Rose linh hồn càng tức giận “Đồ giả mạo nhà cô, dám dùng thân thể của tôi để mang thai đứa nhỏ của Charles sao?”

Rose nghe thấy cô ta nói vậy, ánh mắt trở nên sắc bén “Tại sao không dám? Charles là chồng tôi, tôi sinh con cho anh ấy là chuyện bình thường, mà không sinh cho anh ấy thì sinh cho ai? A, đúng rồi, người cô yêu là họa sĩ Jack chứ gì? Dù sao cô cũng vì khiêu vũ với anh ta mà đâm chết mình, khiến linh hồn rời khỏi thân thể. Sao? Anh ta không đi tìm cô à? Bây giờ hai người hẳn là có đôi có cặp rồi chứ” Chỉ cần nhớ đến những lời Emily nói, cô gái này vì Jack mà đội cho Charles một chiếc nón xanh đã khiến cô vừa giận cô ta vừa xót cho Charles.

“Cô là hung thủ giết người, nếu không phải là cô thì Jack có thể chết sao? Cô trả Jack lại cho tôi” Rose linh hồn nhớ tới cái chết của Jack thì lập tức mất hết lý trí, cô ta vọt vào người Rose, ai ngờ bị bắn ngược trở lại.

“Được rồi, không có thời gian chơi với cô” Rose không muốn nói những lời thiếu dinh dưỡng tiếp, cô đi đến tủ sắc, thuần thục mở ra, lấy viên trái tim của biển đặt lên bàn, lạnh lùng nói “Vào đi, tôi tiễn cô một đoạn”

“Sao cô biết tôi ở đó? Cô muốn làm gì?” Rose linh hồn lùi một bước, nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Cô đã quấy rầy sinh hoạt của tôi, vì để cô không phá hủy cuộc sống an bình của tôi, tôi chỉ có thể phong ấn cô nơi này, có thế tôi mới an tâm mà sống tiếp được. Mau lên, đã muộn rồi, tôi không có rảnh rỗi để chơi đùa với cô đâu” Cô sợ lát Charles tỉnh dậy không thấy cô.

“Phong ấn tôi? Cô nằm mơ, đồ quái vật, cô chiếm cơ thể của tôi, hại Jack chết. Nếu Charles biết gương mặt thật của cô, hắn nhất định sẽ đưa cô và quái vật nhỏ trong bụng cô đến giáo đường để thiêu chết” Rose linh hồn không cảm nhận đưa nguy cơ, cô ta cho rằng những lời ác độc nhất của mình có thể đả kích được Rose giả nên nói năng không chú suy nghĩ.

Lời nói của cô ta đụng trúng điểm mấu chốt của Rose, Rose nheo mắt đầy nguy hiểm, khóe miệng ngả ngớn “Tôi vốn tốt bụng giữ lại một mạng cho cô, không ngờ cô lại không chút cảm kích nào, nếu đã thế, cô đừng trách bản công chúa ác độc” Tay cầm một cái gương nhỏ chiếu về phía Rose linh hồn.

“A…” Một chùm ánh sáng bắn từ trong gương ra, bao phủ lấy Rose linh hồn, cô ta hét lên một tiếng đầy đau đớn, cái cảm giác bị thiêu cháy linh hồn này rất đau đớn.

Tay Rose không chút run rẩy dù nghe tiếng kêu thê thảm kia, gương mặt lạnh lẽo khiến Charles đứng ngoài cửa kinh hãi, đây — đây mới là người vợ xinh đẹp hiền từ của anh sao? Anh biết Rose đang đau đớn kia mới là Rose thật, đáng lẽ, theo lý thuyết, anh phải vọt vào cứu cô ấy, nhưng sau khi cứu cô ấy thì thế nào đây? Cô gái này luôn nghĩ về Jack, từ đầu đến lúc này đều thế, anh có cần vì một người phụ nữ như vậy mà đánh mất người vợ hiện tại của mình không? Đúng thế, dù anh biết người chiếm giữ thân thể này là một linh hồn từ đâu đó đến, nhưng anh không thể buông tay được. Cuộc sống mấy tháng này là thời gian hạnh phúc của anh, hình ảnh ngọt ngào của hai người hiện rõ trước mắt anh, nếu anh bước ra thì hai người có thể sống hạnh phúc như trước sao? Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình hèn nhát, anh hận tại sao mình lại tỉnh dậy vào đêm nay? Nếu anh vẫn ngủ thì ngày mai tỉnh dậy, người nằm ngủ cạnh anh là cô vợ mà anh yêu nhất, anh vẫn là Charles hạnh phúc… Nhưng bây giờ thì sao? Anh có thể tận mắt nhìn Rose thật chết trước mắt mình ư?

“A! Charles, cứu em… Charles…” Rose linh hồn kêu đau đớn làm Charles cả kinh: Rose thật đang gọi anh, cô ấy đang rất đau đớn…

“Câm miệng, cô không có tư cách gọi Charles, tôi vốn không có ác cảm với cô, nhưng cô có biết sau khi Emily xuất hiện, cô ta nói gì không? Cô ta bảo, nếu không có tôi xuất hiện thì cô nhất định sẽ ở chung với Jack kia, cô sẽ cởi hết quần áo mà mang viên trái tim của biển để Jack vẽ khỏa thân, cô sẽ làm tình với Jack trên xe của Charles, cô sẽ vứt bỏ Charles trên tàu Titanic đang chìm nghỉm để ở với Jack, cô dẫm đạp lên tình yêu chân thành của Charles như thế thì có tư cách gì mà gọi anh ấy?” Rose không quan tâm tình yêu chân thật gì đó, cô chỉ biết, Charles tốt đẹp của cô bị bọn họ làm tổn thương.

Lời nói của Rose làm Charles hạ quyết tâm – không đi vào. Cho dù ai đang ở trong thân thể của Rose thì cô gái ấy mới là người bảo vệ anh, Rose thật kia không xứng để anh cứ. Anh đang nghe lén nên anh không nghi ngờ lời của Rose giả là giả, bởi vì căn bản không cần – trong phòng chỉ có hai người họ, cô ấy lừa ai chứ?

“Cầu xin cô, tha cho tôi đi, rất đau, cô tha cho tôi đi, tôi sẽ cách xa cô và đứa nhỏ… A… Tôi nhất định sẽ cách xa các người…” Rose linh hồn không chịu được mà xin tha thứ, cô ta cảm thấy mình càng lúc càng suy yếu, cô ta sẽ biến mất, cô ta không muốn, cô ta sống chưa đủ, còn rất nhiều điều cô ta chưa được thể nghiệm, cô ta không muốn chết.

Rose vốn không thèm để ý lời cầu xin của cô ta, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ thì cô bắt đầu dao động, dù sao giết người cũng là chuyện không đúng, cô nên tích phúc cho đứa nhỏ Nghĩ vậy, cô thu gương lại, nhìn linh hồn đang nằm trên đất một cách suy yếu, lạnh lùng nói “Muốn sống thì vào đây”

“Cô không thả tôi được sao? Tôi sẽ cách xa các người. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện cạnh cô nữa. Trong đó rất tịch mịch, cô thả tôi được không?” Linh hồn yếu ớt xin tha thứ, cô ta không muốn ở trong kia, những ngày tháng tự do với cô rất quan trọng, bị giam cầm trong đó đau đớn và thống khổ không kém gì giết cô.

“A? Thả cô?” Rose nhàn nhãn bước lên một bước, nhưng bước đi này giống như dẫm đạp linh hồn của Rsse, cô ta cảm thấy đây không phải là thân thể quen thuộc mười tám năm của mình mà một vị vương giả, nhìn cô ta với ánh mắt bễ nghễ, nhìn chúng sinh ở bên dưới “Bản công chúa luôn cho rằng người chết mới là điều khiến bản công chúa yên tâm, đến lượt cô thì phải khiến linh hồn biến mất mới yên tâm nổi, nhưng bản công chúa đang tích phúc cho cục cưng nên mới tha cho cô một mạng, cô nên biết điều một chút, đừng tự làm bản công chúa hối hận” Rose lạnh lùng nhìn linh hồn đang nằm trên đất đầy hèn mọn kia, đây mới là cô, là cô thật sự — trưởng công chúa của Thiên triều, Trưởng Tôn Di Du.

Cô ta đáng thương? Ai không đáng thương chứ? Nếu bị cô ta đoạt thân thể này thì cô sẽ thế nào? Đứa nhỏ của cô sẽ thế nào? Trưởng Tôn Di Du luôn nhớ hình ảnh của bà vú lúc bị hại, gương mặt đầy máu, hai mắt trợn tròn, miệng vừa phun máu vừa nói: ‘Phải cẩn thận lòng dạ đàn bà’. Cho nên, vì để bản thân sống, cô không thể để cô ta có cơ hội xoay người.

Rose linh hồn giãy dụa đứng lên, lảo đảo bước về phía trươc smoojt bước, sau đó xoay người chạy về phía cửa sổ: Chỉ cần cô ta ra khỏi căn phòng này thì cái gương đáng sợ kia sẽ không chiếu lên người cô ta, cô ta phải chạy, nhất định phỉa chạy.

Rose giả nhìn động tác của cô ta, tính toán thời gian trong lòng, cô cảm thấy nếu cô gái này không biết điều thì mình cũng không nương tay nổi.

“Chạy đủ chưa? Chạy đủ rồi thì tới đây, đừng có khảo nghiệm sức nhẫn nại của tôi”

“Sao có thể? Sao tôi không đi được? Cô làm cái gì? Tại sao lại như vậy?” Rose linh hồn chạy đến cửa sổ thì phát hiện mình không ra được. Cô ta đau đớn gào thét với Rose giả, cảm thấy hi vọng cuối của mình bị người ta gạt bỏ.

“Làm gì không liên quan đến cô, bây giờ cô vẫn nên suy nghĩ là đi vào trong trái tim của biển cả hay để tôi giết cô” Nói xong, Rose nâng tay lên, ánh sáng trong gương lòe lòe, Rose linh hồn gào lên một tiếng đau đớn, không lựa chọn, nó đau đớn quá.

Rose linh hồn biết mình không có sự lựa chọn, cô ta đi tới cạnh trái tim của biển cả, nhìn Rose với ánh mắt hung tợn “Cô sẽ bị báo ứng”

“Báo ứng? Yên tâm, cho dù có cô cũng không thấy, nhanh lên, đừng làm mất thời gian” Báo ứng? Kẻ thua cuộc dưới tay cô đều nói thế, nhưng cô chết vẫn có thể sống lại ở đây, còn có được một người chồng yêu thương mình, nếu đây là bản ứng, để nó đến nhiều chút đi.

Rose linh hồn mang theo oán hận và không cam lòng đi vào trái tim của biển cả, Rose dán một tờ bùa lên trên thì thấy ánh sáng phát ra từ nó, sau đó biến mất.

Charles nhìn Rose cất trái tim của biển vào trong két sắc, sau đó đóng nhẹ cửa lại chạy về phòng ngủ.

Charles nằm run rẩy trên giường, anh không biết mình về phòng thế nào. Anh cảm thấy cả người rất loạn, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay làm anh rất rối bời, anh không biết nên làm gì cho phải.

Rose mở cửa đi vào, Charles nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình không run. Cảm thấy bên giường lõm xuống, biết là Rose ngồi bên cạnh “Thật là, nóng đến mức chảy mồ hôi cũng không biết kéo chăn ra, con anh sẽ không ngốc như anh đấy chứ?” Thấy giọng nói nhỏ nhưng đầy ngọt ngào của Rose, giống như chuyện lúc nãy chẳng ảnh hưởng gì cô, cảm nhận được một khăn tay đang nhẹ nhàng lau mồ hôi trên bàn tay, Charles khẩn trương, sợ Rose phát hiện cái gì, cuối cùng anh đành giả vờ quay lưng về phía Rose, Rose đắp chăn cẩn thận cho anh rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng thở đều ở sau lưng, Charles biết Rose đang ngủ, tâm lý anh rối bời như hàng vạn con kiến đi lại, tất cả mọi thứ lúc nãy hiện lên óc anh, quấy nhiễu anh không thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể mở to hai mắt cho đến hừng đông…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi