ĐỒNG NHÂN TRIỂN HỘ VỆ XIN DỪNG BƯỚC!


Liêm lão sư đứng trong vườn rau xanh trồng đầy trong viện, nhìn về thanh sơn (núi xanh) ở phương xa, chậm rãi nói: “Ai có chí nấy, giống như Bao đại nhân đều là bậc nhân tài, trời sinh vì dân thỉnh mệnh.


Đến nỗi Quân Hi đứa nhỏ này, trời sinh nên là nhân tài kinh thương.”Hoàng Phủ Nam có chút ngoài ý muốn, cổ đại sĩ nông công thương, nàng trăm triệu không nghĩ tới Liêm lão sư thân là một người đọc sách, cư nhiên cũng không có thành kiến.Mắt thấy không cách nào tra thêm được chút thông tin hữu ích gì, nàng trực tiếp trở về thành, lại ngẫu nhiên ở trên đường gặp được Công Tôn Sách.Thời điểm phá án trước đó vài ngày, Công Tôn Sách cứu một cái thai phụ.Hiện giờ tiểu oa oa mới sinh ra làm tiệc mừng rượi trăng tròn, Công Tôn Sách làm ân nhân cứu mạng liền được đồng hương nhiệt tình kéo đi uống hai ly.Hai người ngẫu nhiên gặp nhau, cũng không cưỡi ngựa, từng người dắt ngựa chậm rãi đi trên đường nhỏ.Công Tôn Sách: “Cô nương hôm nay như thế nào ra ngoài?”“Ta đi tra án.”Công Tôn Sách tuy là thư sinh, nhưng thông cổ bác kim làm người cũng không bản khắc (cứng nhắc), Hoàng Phủ Nam cùng Công Tôn Sách tiếp xúc, đại khái so với Bao Chửng còn muốn tốt hơn một chút?Đỡ trán, Hoàng Phủ Nam nghĩ, này đại khái là bởi vì nghĩa huynh nàng lòng dạ vạn dân, mỗi ngày thời gian cùng Lý thị nói chuyện đều không có, càng đừng nói tới người nghĩa muội này.Mỗi lần đi tìm Bao Chửng, đều sẽ nhìn thấy Công Tôn Sách, thường thường sẽ nói chuyện với nhau vài câu.Một lần lại hai lần, lâu dần giao tình hai người cứ như vậy mà đi lên.Công Tôn Sách nói: “Đối với vụ án quan tâm là chuyện tốt, nhưng bên cạnh không có người cùng đi mà một mình chạy ra ngoài, tóm lại không an toàn.

Tứ cô nương, cô nương không sợ phu nhân vì cô nương mà nhọc lòng?!”Hoàng Phủ Nam im lặng, tách ra đề tài: “Công Tôn, ngài cảm thấy Phùng Đại Vi thật sự do Lục Hành Chi giết sao?”“Nếu thật sự giống như Lục Hành Chi nói, Phùng Đại Vi là bởi vì nhận lầm hắn trở thành tiểu thiếp mà bị hắn dùng bình hoa đánh chết, như vậy tại hiện trường án mạng khẳng định có dấu vết để lại, nhưng chính là không có, Phùng Đại Vi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị người dùng vật nặng va chạm mà chết.”Công Tôn Sách không nhanh không chậm mà nói: “Chúng ta cũng từng suy đoán hung thủ là người khác, nhưng không hề có manh mối.

Bất luận Phùng Đại Vi là ai giết, nhưng người tiến đến đầu thú vẫn là Lục Hành Chi.”Hoàng Phủ Nam gật đầu, lại nói: “Có âm thầm điều tra quá Phùng Quân Hi chưa?”“Trương Long Triệu Hổ đang âm thầm lưu ý Phùng Quân Hi, nhưng vẫn chưa thấy hắn có bất luận cái gì sơ hở.


Bất quá………”“Ân?”Công Tôn Sách nhìn Hoàng Phủ Nam liếc mắt một cái, còn nói thêm:“Vào một ngày buổi tối đêm thăm Phùng phủ, Triệu Hổ nhưng thật ra phát hiện Phùng Quân Hi có cái cổ quái.”“Cái gì cổ quái?”“Hắn thích lầm bầm lầu bầu.”Lầm bầm lầu bầu?Hoàng Phủ Nam nhíu mày.Công Tôn Sách cười nói: “Mỗi người đều sẽ lầm bầm lầu bầu, nhưng Triệu Hổ nói cái tật xấu của vị Phùng công tử này làm hắn xem đến nổi cả da gà.”Hoàng Phủ Nam bật thốt lên liền hỏi: “Có thể mang ta đi nhìn xem không?”Công Tôn Sách biểu tình có chút vô ngữ, “Mang cô nương đi xem, làm thế nào?”Hoàng Phủ Nam chớp chớp mắt, nói: “Trương đại ca bọn họ không phải đều có võ công sao? Để cho bọn họ lặng lẽ mang ta bay lên nóc nhà đi xem a.”Công Tôn Sách: “…… Đừng nháo.”Hoàng Phủ Nam: “Chẳng lẽ ngài không hiếu kỳ?”Công Tôn Sách: “Tò mò cái gì?”Hoàng Phủ Nam: “Phùng Quân Hi, cái tật xấu cổ quái có thể khiến Triệu đại ca nghe nổi da gà.”Công Tôn Sách: “…… Trương Long Triệu Hổ bọn họ tuy rằng có khinh công, nhưng không thể đem ta đưa tới nóc nhà đi.


Muốn đem chúng ta đưa tới nóc nhà, Triển Chiêu thì có thể.”Cho nên không phải không hiếu kỳ, mà là không ai có thể đem hắn mang lên đi.Hoàng Phủ Nam nhấp môi, biểu tình thập phần cố chấp: “Ta muốn nhìn.”Công Tôn Sách quyết định làm lơ yêu cầu của nàng, dứt khoát xoay người lên ngựa, “Tứ cô nương, cần phải trở về.”Hoàng Phủ Nam hỏi hắn: “Như thế nào mới có thể làm Triển hộ vệ mang ta thượng nóc nhà?”Công Tôn Sách không chút khách khí mà đả kích nàng: “Trừ phi mặt trời mọc hướng tây.”Sự thật chứng minh, muốn Triển Chiêu đem Hoàng Phủ Nam bay lên nóc nhà, cũng không nhất định phải mặt trời mọc hướng tây.Hoàng Phủ Nam trở về phủ, thẳng tới thư phòng của Bao đại nhân, không màng Bao Hưng ngăn trở, trực tiếp phá cửa mà vào, đang xem công văn Bao Chửng hoảng sợ.“Tứ cô nương!”“Nghĩa huynh, muội muốn lần nữa gặp mặt Lục Hành Chi!”Bao Chửng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam vẫn một thân thư sinh bào giả dạng, mà Bao Hưng đi theo sát phía sau, hắn nhịn không được nhíu mày.Hoàng Phủ Nam không đợi Bao Chửng nói chuyện, liền nói: “Muội sẽ khiến cho Lục Hành Chi nói ra sự thật, hắn đang ai gánh tội thay ai!”Bao Chửng nhướng mày, “Muội có thể?”Hoàng Phủ Nam cùng Bao đại nhân đối diện, ánh mắt thập phần kiên định gật đầu, “Muội xác định muội có thể.”Bao Chửng vô ngữ, theo lý thuyết hắn không nên để vị nghĩa muội này càn rỡ, nhưng cố tình hắn đối với Lục Hành Chi một biện pháp cũng không có.Trừ bỏ đánh cho nhận tội, thật ra chiêu gì có thể dùng đều đã dùng rồi, bất đắc dĩ chính là Lục Hành Chi quyết tâm tìm chết chưa bao giờ dao động quá.Vì thế, không còn biện pháp, Bao đại nhân đành phải ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, lần thứ hai để Hoàng Phủ Nam đi gặp Lục Hành Chi.Hoàng Phủ Nam cùng Triển hộ vệ trong vòng một ngày lần thứ hai tiến vào ngục giam thăm hỏi Lục Hành Chi.Triển đại nhân hai tay ôm quyền, “Tứ cô nương.”Hoàng Phủ cô nương hơi hơi khom người đáp lễ, “Triển hộ vệ.”Sau đó…… Từng người rời đi tầm mắt.Hoàng Phủ cô nương một lòng một dạ tất cả đều đặt tâm trí vào sự cổ quái của Phùng Quân Hi, cùng với chờ lát nữa cùng Lục Hành Chi gặp mặt, cho nên dẫn tới không lưu ý phía trước người một thân màu đỏ quan phục kia.Cứ như vậy, nàng thẳng tắp đụng phải một bức tường màu đỏ cứng rắn như sắt đã dừng lại.“Ui……”Hoàng Phủ Nam lấy tay che lại cái mũi, nước mắt ào ào mà rớt đi xuống.Triển Chiêu xoay người, nhìn nàng bộ dáng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Lần thứ ba.”Hoàng Phủ Nam che lại cái mũi, đôi mắt ướt dầm dề nhìn về phía hắn, thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi: “Cái gì lần thứ ba?“Đây là ngươi lần thứ ba đụng phải ta.” Triển Chiêu thanh âm mơ hồ mang theo ý cười, dừng dừng, hắn lại làm như bất đắc dĩ hỏi: “Cô nương luôn hấp tấp bộp chộp như thế sao?”Hoàng Phủ Nam mở to hai mắt nhìn.Triển Chiêu đem nàng biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, sau đó bình tĩnh xoay người, “Đi thôi, đừng chậm trễ sự tình.”Hoàng Phủ Nam: “……”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi