[ĐỒNG NHÂN] TỨ HỒN CHI NGUYỆT LÃO

Nếu giao dịch đã nói xong, cũng đến lúc đi thực thi rồi. 

Tsukimaru trong lòng hưng phấn dần dâng lên, chờ đợi nhìn về phía Sesshomaru đã bị yêu đằng trói buộc kín mít. Tuy không thể tự tay kết liễu đối thủ của mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến Sesshomaru sẽ hoàn toàn biến mất, hắn chỉ cảm thấy trong lòng thư thái hơn bao giờ hết. 

Giống như gánh nặng vẫn luôn đè nặng sắp biến mất. 

Vĩnh viễn. 

" Ngươi thật đúng đủ lãnh huyết. " Safukae thanh âm có phần cao lên, trong mắt là dò xét không nhỏ. Hắn đương nhiên có thể biết người trước mắt đối với chủ nhân thân thể này có những ý niệm hắc ám như thế nào, lại thật sự có thể bỏ ra dùng làm vật dẫn để hắn thoát khỏi Minh Giới. Quân vương vô tình cũng chỉ đến thế là cùng. 

Phải biết, cho dù sau này hắn không tiếp tục dùng thân thể này nữa, linh hồn chủ của thân thể này cũng sẽ  chịu tổn thương không nhỏ, nếu linh hồn quá yếu ớt còn sẽ bị hắn cắn nuốt trong vô thức. Nói vậy, tệ nhất đương nhiên là thân thể này về sau sẽ chỉ là cái xác không hồn. 

Giữa lúc bọn họ còn đang nói chuyện, quả cầu giữa không trung vô thanh sáng lên. Không phải loại bừng sáng, mà là từng tia sáng mãnh liệt lọt qua khe hở, đem yêu đằng bên ngoài từ từ thiêu cháy.

Hàn Chước Ngạn nâng mi, tâm tư cũng bị biến đổi này thu hút.

Đến. 

Động tĩnh càng ngày càng lớn, ẩn ẩn có xu thế phá vỡ trói buộc yêu đằng. Nhiệt độ xung quanh cũng tăng nhanh kinh người, tưởng chừng có thể đem người nướng chín. Những cây cối không bị sát khí ảnh hưởng khi nãy cũng bị nhiệt độ kinh người thiêu đốt thành tro bụi.

" Quả là hậu sinh khả úy. " Safukae tà mị cười khẽ, đạp bước tiến dần về phía đó: " Đáng tiếc a. "

Lại để chính tay hắn kết thúc sinh mệnh này. 

Safukae dừng lại cách quả cầu kia ba trượng, đôi mắt huyết sắc hơi khép hờ. Bàn tay thon gầy vốn thuộc về Inuyasha hơi cong lại, móng tay vô thanh dài ra, đều là hắc sắc sấm nhân.

" Dừng lại ở đây thôi. "

Ngay khi hắn muốn ra tay, trong không gian đột nhiên truyền đến nhịp đập lạ. Safukae không khống chế được khựng lại, ánh mắt bên trong ánh rõ hoang mang rất nhỏ. 

Dao động vừa nãy.... Không phải hắn nghe lầm đi?

Mâu sắc Tsukimaru trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước. 

Lại nữa. 

Để tránh đêm dài lắm mộng, Safukae quyết định ra tay càng nhanh càng tốt. Chỉ trong chớp mắt, bạch ảnh đã xuất hiện trên đỉnh quả cầu nọ. Giống như không bị nhiệt độ từ quả cầu ảnh hưởng, Safukae đứng lệch một bên, gập trảo vung lên. 

Dao động truyền ra ngày mới mạnh hơn, có tia sáng màu lam lục tràn ra. Đồng tử huyết sắc co rụt, bàn tay đã đi quá nửa ngạnh sinh sinh bị buộc dừng lại, nhanh như chớp nhảy khỏi quả cầu kia.

Safukae chân trước vừa rời khỏi, chân sau quang mang mãnh liệt phát ra. Ầm một tiếng, toàn bộ yêu đằng vỡ vụn thành bột phấn, bùng cháy dữ dội. 

Tsukimaru bị quang mang nọ ép phải nhắm mắt, trong lòng dâng lên kinh đào hải lãng. Hắn sớm biết thế nào cũng sẽ có loại chuyện này mới chọn triệu hồi ác linh để phòng bị, không nghĩ đến vẫn lệch ra kế hoạch. 

Sesshomaru!

Safukae trên không chuyển vài vòng mới có thể vững vàng hạ xuống mặt đất. Hắn dùng tay áo nhiễm máu che lại hai mắt, tức giận mắng: " Chết tiệt! "

Vừa nãy trong chớp mắt, bản năng của hắn báo động nguy hiểm cực lớn, khiến hắn không thể không lui lại. Một yêu quái còn chưa tính nhi lập, vì cái gì sẽ có sức mạnh như vậy? 

Hai người bọn họ đều bị bức lui vài bước, thần sắc trong mắt đều là kiêng kỵ, nhưng mỗi người đều nhiều hơn một loại thái độ khác. Nếu Tsukimaru  là oán độc thù hận, vậy Safukae hẳn là khát vọng khôn cùng. 

" Sau chuyện này, " Safukae liếm môi, giống như vô cùng hào hứng chờ đón thách thức này: " Ta muốn thân xác của kẻ kia. "

Tsukimaru liếc mắt, hạ giọng nói: " Hảo. "

Nghe được đôi thoại của bọn họ, Hàn Chước Ngạn vô thanh gợn khóe môi, hứng thú quan sát. 

Chỉ cần các ngươi có thể giết được hắn.

Quang mang bên ngoài dần yếu đi rồi vụt tắt. Sesshomaru xuất hiện giữa vầng sáng, trôi nổi giữa không trung. Càng quái dị hơn, yêu đằng vốn có thể sinh trưởng vô hạn không có nửa điểm động tĩnh muốn vươn lên. Bạch y thiếu niên từ trên cao nhìn xuống?, mái tóc ngân bạch không gió tự động, trong tay còn cầm theo một thứ khác, không chỉ có một thanh Thiết Toái Nha.

Đôi mắt xám tro của Hàn Chước Ngạn lập tức mở to, tán thưởng nhìn theo.

Đây chắc chính là Bạo Toái Nha mà tên kia đã nói đi. Uy lực quả nhiên không nhỏ chút nào. 

Đến đây, dường như đã không còn gì để lo lắng, hắn quay đầu đi, ngồi dựa trên thân cây to lớn, nhẹ nhàng gác tay lên trán, thùy hạ mi.

Ngươi sẵn sàng rồi sao?

Sâu trong thức hải, có một thanh âm êm ái đáp lại câu hỏi của hắn.

Bắt đầu đi. 

Mái tóc dài đen bóng, bắt đầu từ đỉnh đầu, dần lan ra màu bạch kim chói mắt.

Sesshomaru chưa bao giờ trải qua ý cảnh huyền diệu như vậy, bất chấp ý thức bản thân không cho phép,  thân thể vẫn như đi quen lối mòn biến đổi. 

Hắn cảm nhận được yêu huyết kêu gào, cảm nhận được nguồn năng lượng bị phong ấn trong thân thể mình. Bản năng thân thể nói cho hắn, chỉ cần phá vỡ nó, hắn có thể chấm dứt tình cảnh này.

Quá trình dài đằng đẵng đó như một loại tra tấn lâu dài. Inuyasha bên ngoài sinh tử chưa rõ, hắn không thể lãng phí càng nhiều thời gian hơn nữa.

Sesshomaru không biết đã qua bao lâu, nhưng khi hắn chạm đến phong ấn đó, hắn lần đầu tiên cảm nhận được khát vọng tột độ là thế nào.

Hắn thành công.

Nhưng Sesshomaru không lập tức chú ý biến hóa trong tay, cái hắn quan tâm là thiếu niên trước mắt. 

Người này không phải Inuyasha.

" Ta quả nhiên vẫn xem thường ngươi. " Tsukimaru đã đem tâm tình phập phồng của mình đè nén lại, phức tạp nhìn Sesshomaru. Người sau không chú ý vào hắn, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Safukae:

" Inuyasha ở đâu? "

Thiết Toái Nha bị hắn thu về trong vỏ, chỉ còn lại thanh kiếm lạ lẫm kia trên tay. Safukae chỉnh lại y phục có chút xốc xếch, cười nhạt: " Ngươi nói chủ nhân thân thể này? Đương nhiên bị ta ăn rồi a."

Một quang nhận xẹt qua đầu vai hắn, xé ra một vệt lớn trên mặt đất phía sau. Còn may Tsukimaru đứng ơt một phía khác, không có chịu bất cứ tổn thương nào.

Nhưng uy lực của một kích vừa rồi thật không nhỏ chút nào. 

" Nóng giận như vậy? Là đang vì tiểu tình nhi của ngươi bất bình sao?" Safukae biểu hiện ra ngoài là một loại bình tĩnh của người từng trải, giống như đã có vô số lần như vậy. Hắn hơi nheo mắt nhìn sợi tóc bạc bị cắt đứt đang chậm rãi rơi xuống, một bàn tay sờ lên góc cạnh khuôn mặt, âm u nói:

" Ngươi không sợ ta khiến hắn hoàn toàn biến mất sao?"

Đem Bạo Toái Nha tra về vỏ, Sesshomaru cuối cùng cũng đặt chân xuống mặt đất, đôi mắt kim sắc có cảm xúc nhàn nhạt không rõ  bên trong:

" Ngươi không có khả năng. "

Lời của hắn quá mức khẳng định,khiến Safukae không thể không nghi ngờ khả năng của bản thân. Đôi mắt huyết sắc nheo lại, đột nhiên nhẹ bẫng đến một câu: " Ngươi hẳn là không có gì giấu ta đi,Tsukimaru?"

Người phía sau chỉ giương mắt nhìn mà không trả lời, nhưng thái độ đã đủ làm một câu trả lời. 

Cả hai người, đều đem hắn chọc giận. 

" Quả nhiên ta đã rất lâu không nhận thức thế giới này rồi a. " Safukae tức giận phản cười, hắc khí quanh người càng thêm dạy đặc: " Hậu bối bây giờ còn tài hoa như vậy, đem ta lừa gạt xoay như chong chóng. "

Sao cũng được. 

Safukae hơi khom người, đột ngột bật dậy lao nhanh về phía Sesshomaru: " Chuyện còn lại sẽ tính sổ sau, hiện tại thì nạp mạng đi."

Hai bóng người màu trắng rất nhanh đánh vào làm một, còn đánh rất khó phân. Safukae tuy nói là ác linh cường đại, bị thân thể bán yêu trói buộc lại phát huy không được bao nhiêu. Ngược lại, Sesshomaru cảm thấy đời này đại khái hắn không nghĩ trải qua chuyện này thêm một lần nào nữa. 

Vừa muốn khống chế lực đạo tinh chuẩn, lại còn muốn tránh không tổn thương đến thân thể Inuyasha, còn phải đảm bảo không bị Safukae áp hơn một đầu. Cái gọi là muốn kiêng kỵ lúc đánh nhau, có lẽ không hơn gì cái này. 

Keng một tiếng hữu lực, móng vuốt đen tuyền lại va chạm với vỏ Bạo Toái Nha, phản lực lại khiến cả hai cùng văng ngược ra. Tsukimaru đứng từ xa quan sát, không có thêm bất cứ động tã dư thừa nào.

Lấy thực lực của hắn, có thể cùng Sesshomaru qua mười chiêu đã là không tồi. Nếu đã có người lo gọn việc này, hắn cần gì phải tốn hơi thừa lời nhúng tay?

Hắn chỉ quan tâm kết quả cuối cùng. 

Nhìn hai bóng trắng không ngừng đan xen với tốc độ kinh người, mâu sắc của hắn hơi tối xuống, bị tóc mái che đi quang mang trong đó. 

Sesshomaru từng vô số lần giao thủ với Inuyasha, không chỉ là đơn phương ngược đãi, mà còn nhằm rèn luyện ra một đối thủ xứng tầm. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày hai người bọn họ sẽ lấy thực lực ngang nhau để giao chiến như thế này. 

Không đúng. Người kia cũng không phải Inuyasha. Hắn đang đối chiến là ác linh duy nhất còn tồn tại của Khuyển tộc, hơn nữa đối phương còn sử dụng thân xác của Inuyasha. 

Không thứ gì ti bỉ hơn thế nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi