[ĐỒNG NHÂN] TỨ HỒN CHI NGUYỆT LÃO

Nhìn thấy loại vẻ mặt thất vọng nhưng vẫn cố mong chờ này, Mikazuki quả thật bất đắc dĩ, ôn nhu vỗ vai tiểu bán yêu:

" Không cần thất vọng, thời gian còn rất dài. Nhị điện hạ, trong thời gian này chăm chỉ lên chút nữa, sớm ngày đuổi kịp huynh trưởng của ngài. Ta vẫn sẽ thường xuyên ghé thăm. "

Inuyasha nga một tiếng, nét mặt giấu không được buồn bã. Mỗ gia trưởng đỡ trán,có chút không biết nói gì. 

Hai ngươi đều cách nhau bao nhiêu cái trăm năm rồi, sao còn dính như vậy a? Tú ân ái chết đến sớm có biết hay không? 

→_→ Có gì đó sai sai ở đây. Con mắt nào của ngươi thấy bọn họ tú ân ái? Rõ ràng chỉ có Inuyasha một người hảo sao?

Mikazuki ←_←: Trọng điểm ở chỗ này hả? Ta nói bọn họ tú chính là tú, tương lai lóe mù mắt cẩu độc thân các ngươi!

→_→ Cho hỏi, ngươi có chó chưa mà dám bảo bọn tỷ cẩu độc thân?

Lạc đề. 

Mikazuki vung tay, Hoa Kính lơ lửng trước mặt. Hắn nhẹ nhàng kết vài đạo thủ ấn, đem một đạo linh lực bắn vào trong gương. Hoa Kính sáng bừng lên, Mikazuki không chờ đợi liền đưa tay vào trong mặt gương. 

Inuyasha chớp chớp mắt khó hiểu. Mikazuki cau mày đảo tay một lúc lâu mới đem tay rút ra. Hoa Kính biến mất, tại chỗ chỉ còn lại bàn tay của Mikazuki. 

Trong tay hắn cầm một đóa hoa màu đỏ tươi như máu, tám cánh hoa kiều diễm bung nở. Từ đóa hoa tỏa ra hương vị huyết tinh mỏng manh, yêu lực chút lạ chút quen vờn quanh cánh hoa ướt át. 

Inuyasha ngốc ngốc nhìn Mikazuki đem đóa hoa nhét vào tay mình, trịnh trọng dặn dò: " Đem nó ôn dưỡng trong ngọc bảo hộ, ngài sớm muộn gì cũng cần dùng nó. Còn nữa...."

Gia trưởng đại nhân cười rực rỡ khiến mỗ cẩu mao cốt tủng nhiên:

" Nên thường xuyên ra ngoài chuyển chuyển mấy vòng, đừng suốt ngày loanh quanh ở trong làng. Nhớ không được có ái nhân quá sớm! "

".... Hả? " Inuyasha cảm thấy đầu óc loạn như tương hồ, cảnh vật quay mòng mòng. Hắn khó nén cảm giác không thoải mái day day trán, đến khi ngẩng đầu lên, trước mắt lại chẳng còn một bóng người. 

Đi... đi rồi sao? 

Câu cuối cùng kia là ý gì? Ái nhân lại có nghĩa gì? Ăn được sao?

Đóa hoa trong tay tự có ý thức bay ra, chạm đến ngọc bảo hộ thì hóa thành hồng quang biến mất. Inuyasha dụi dụi mắt, lần nữa xác nhận chỉ còn mình hắn đứng giữa rừng đêm hít gió lạnh. Tiểu cẩu cẩu rùng mình, hắt hơi một cái rõ to, nhanh chân chạy về bìa rừng phụ cận ngôi làng. 

Mặc kệ thật giả, hắn vẫn muốn tin Mikazuki- sama. Ít nhất người ấy sẽ không lừa hắn làm gì. Quan trọng hơn là sớm ngày khiến ca ca chấp nhận bản thân. 

Ở một góc độ nào đó, hai huynh đệ bọn họ quả thực rất giống nhau. Nhất là cái tính cố chấp cứng đầu chết không thừa nhận này. ^_^|| ╮(╯▽╰)╭ 

Inuyasha không mất bao lâu đã về đến bìa rừng. Hắn vừa ngồi ngay ngắn trên cành, một giọng nói u u lành lạnh vang lên dọa hắn nhảy dựng:

" Ngươi vừa mới đi đâu? "

Kikyo không cảm xúc đứng dưới gốc cây gần đó. Mỗ cẩu thở phào vỗ ngực, hung tợn trừng nàng:

" Liên quan gì đến ngươi a? Nữ nhân ngươi nửa đêm không ngủ chạy đến đây làm gì? "

Nữ pháp sư vô tâm chuyển chuyển đầu, trên lưng khoác theo cung tên đầy đủ: " Vừa nãy ta cảm nhận được một cỗ yêu khí mạnh cùng linh lực giao hoán trong rừng. Ngươi không phải là từ chỗ đó về đi?"

Nàng trước kia từng may mắn nghe mẫu thân kể lại một chuyện từ hơn hai trăm năm trước, tình huống khi đó cũng giống hệt lúc này: yêu khí và linh lực dung hòa. 

Bán yêu hừ một tiếng, không để ý đến nàng. Kikyo đem hắn ném sang một bên, tiếp tục đi sâu vào trong rừng. Bóng đêm thăm thẳm dần dần nuốt chửng thân ảnhmờ mịt của nàng, ngăn cách tầm mắt Inuyasha. Chờ nàng đi khuất, thiếu niên mới dời mắt lên mặt trăng tròn vành vạnh trên đỉnh đầu. 

Hắn hoàn toàn không có gì để lo lắng cho pháp sư kia cả. Nàng ta vốn liền có năng lực tự bảo vệ bản thân, cần gì một cái ngoại nhân như hắn lo trước lo sau. Inuyasha nhẩm tính một chút, phát hiện không lâu sau lại là ngày giỗ của mẹ.

Đã bao lâu rồi hắn không về thăm mộ mẹ? Mười năm? Hai mươi năm? Hay đã gần trăm năm? Hắn càng đi càng xa, thời gian về thăm mẹ liền ngày càng kéo dài, cuối cùng càng là không quay trở lại. Có phải mẹ thật thất vọng về hắn hay không? 

Hồng y thiếu niên ngước mặt, trong đôi mắt kim sắc lóng lánh thủy quang, phản chiếu bóng trăng lạnh lẽo. 

Ca ca, ngươi muốn thế nào mới có thể chấp nhận Inuyasha? Ta sợ mình chờ không được!

Một bóng người lặng lẽ rời khỏi. 

Mikazuki lật lật gà nướng, ngoắc tay với Jaken: " Tiểu yêu quái, lại đây! "

Ếch xanh nơm nớp đi về phía hắn. Mikazuki giật giật khóe miệng, đem cả con gà ném sang: " Cho ngươi. "

Liền phủi mông đi thẳng. 

Sesshomaru đi trước một bước, hiện giờ đang đứng phân vân giữa lối. Nguyệt quang nhàn nhạt bao phủ lấy bóng dáng thiếu niên, xua đi bóng đêm đen tối. Mikazuki nháy mắt mấy cái, khó hiểu gọi một câu:

" Điện hạ? "

Thế nào lại dừng lại rồi? Dạo này Sát Sát phân vân hơi nhiều nga.

Sesshomaru hồi thần, nhíu mày chọn bừa một lối. Hắn khi nãy có cảm nhận được yêu lực trong phút chốc lướt qua, tựa hồ đang khiêu khích hắn. Chẳng qua chờ hắn đuổi theo không lâu liền mất dấu tại nơi này. Yêu lực khi nãy tuy pha tạp nhưng khá mạnh mẽ, cảm giác giống như nhiều loại yêu lực cùng trộn lẫn một chỗ. Loại đối thủ này bình thường Sesshomaru nhất định sẽ không để ý, nhưng gần đây hắn chưa gặp được đối thủ vừa mắt, chỉ có thể miễn cưỡng thông qua. Vì vậy mà Sát điện hạ không chút do dự đuổi theo, khiêu chiến tiện thể mài móng một chút. Dạo này hắn không thế nào để ý tu bổ, móng tay đều dài thêm không ít. 

Mikazuki kháp vài cái pháp quyết, đem khí tức bản thân thu lại, ẩn thân theo sau Sesshomaru. Thiếu niên đi được không lâu, yêu khí xa lạ dần tràn ngập trong không gian. Hắn khẽ nhíu mày, chịu đựng cảm giác ghê tởm đi tiếp. 

Nơi này nặng mùi hồ tộc qua lại, khí tức nồng như vậy hiển nhiên không chỉ ngày một ngày hai có thể có. Cảnh vật so những nơi khác tối tăm u ám gấp nhiều lần, giơ tay nhìn không rõ năm ngón, thỉnh thoảng còn có thanh âm mờ ảo vọng ra, nghe như tiếng nữ nhân ai oán. Vài giây sau lại có tiếng cười thanh thúy, khiến tình cảnh quỷ dị vô cùng. 

Yêu khí rõ ràng cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ đây, lại một cái bóng cũng không có. Sesshomaru trấn định vung tay, quang tiên xảo diệu đánh vào khoảng không phía trước. Cảnh vật quái dị lay động vài nhịp, lại trở về ban đầu, xem ra là có kết giới ngăn cản. 

Mikazuki xắn tay áo, vừa định xuất thủ mở đường, kết giới liền tự mở ra một khoảng vừa người đi trước mặt Sesshomaru. Sát điện hạ cũng không ngốc, thong dong ưu nhã đi vào. Hắn vừa vượt qua, kết giới liền đóng lại như cũ. Khí tức hồ tộc ập thẳng đến, nồng đậm khiến hắn khó chịu. Nếu tiến vào là nhân loại, chỉ sợ bọn họ ngửi thấy liền là hương hoa mê người. Đáng tiếc hiện tại ở trong này là đại khuyển yêu sắp thành niên. 

Hương vị hiển nhiên " không thể " chê vào đâu được.^_^|| 

Chuyện này nhìn qua đã có thể biết hết nội tình. E lại là một cái bẫy lớn khác dành riêng cho Sesshomaru đi. Chẳng qua đối thủ lần này là hồ tộc " đỉnh đỉnh đại danh ",không biết điện hạ muốn đánh thế nào a?

Có nên đem Inuyasha kéo đến không? (~_~メ) Mikazuki rối rắm nghĩ ngợi. 

Ít nhất hài tử kia lớn lên đã có thần kinh thép a. Có khi không cần hồ tộc ra tay hắn liền vác dao đuổi người đâu. Trong mắt tiểu cẩu cẩu, ai dám mơ ước ca hắn đều đáng giận như nhau không phải sao?

Cảnh trí bên trong kết giới khác một trời một vực với vẻ u ám bên ngoài. Ngăn cách bên trong là một nơi thế ngoại đào nguyên, mỹ cảnh khôn kể. Thác nước ầm ầm chảy xuống từ trên núi, tung bọt trắng xóa một góc mặt hồ. Ven thác nước có rừng hoa anh đào nở rộ, một tòa phủ đệ phối trí theo thẩm mỹ của nhân loại im ắng ẩn sau tầng tầng lớp lớp thảm hoa mỹ lệ, vô thanh mời gọi tâm trí kẻ lạc lối. 

Nhưng nhìn ở góc độ của một số nhỏ khác, giả dụ Mikazuki chẳng hạn, mỹ cảnh nơi đây giả tạo đến hắn cũng không nỡ nhìn thẳng. 

Đem yêu quái thả vào, hồ yêu này thế nhưng vẫn để loại cảnh trí lừa nhân loại, một chút cũng không sửa lại. Nên nói kẻ kia quá ngốc hay là nói quá tự tin đây? 

Mikazuki yên lặng cầm ra Hoa Kính. Hắn cảm thấy mình cần rửa mắt một chút. 

⊙﹏⊙ Ngươi thấy hoa anh đào nở vào giữa hạ sao? Đặc biệt là anh đào có mùi lạ. Không lẽ chủ nhân nơi này dùng hàng lâu ngày, để mốc quên không đổi lại? Ngươi thấy chỗ nào bên ngoài ban đêm bên trong ban ngày chưa? Hay hồ yêu kia đụng đầu vào góc nào đó nên tạm thời mất khả năng tư duy rồi? Ít nhất cũng phải khiến con mồi không đề phòng bước vào a!

Đối với loại IQ cao cấp này, " con mồi " cũng không còn lời nào để nói.

Hình như chủ đề xả có chút xa. Camera bên kia, phiền quay về phía điện hạ cái!

Sesshomaru lạnh nhạt dời bước, dừng lại cách rừng đào không xa, yên lặng đứng tại chỗ quan sát. 

Sau đó, xuất bất kỳ ý đánh ra một roi.

Tầng hoa ngoài cùng nhanh chóng nói lời vĩnh biệt thế gian. Cánh hoa tan rã, hóa thành thứ tro đen phát ra mùi vị hôi tanh. Khuyển tộc vốn khướu giác sâu sắc vô cùng, đại yêu thuần huyết như Sesshomaru càng là chịu không được loại mùi vị này. Hắn sắc mặt lạnh lùng, yêu khí nhấc lên đem tro bụi tiêu diệt hoàn toàn. 

Một cỗ yêu khí hỗn tạp hoảng động. Sesshomaru ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén chứa đầy băng hàn lạnh lẽo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi