[ĐỒNG NHÂN] TỨ HỒN CHI NGUYỆT LÃO

Inuyasha xấu hổ từ trên người Sesshomaru trèo xuống. Sát điện hạ ung dung chậm rì đứng dậy, ưu nhã phủi đi bụi bặm bám trên y phục, phong thái hoàn mỹ nhìn không ra hắn vừa mới là người bị Inuyasha đè lên lắc lấy lắc để. Mikazuki giật giật khóe miệng, đè lại mí mắt đang nhảy a nhảy:

" Hảo, vấn đề căn phòng lát nữa ta sẽ báo Irasue để lập tức tu sửa lại. Còn bây giờ thì làm phiền lắng nghe một chút a...."

Inuyasha liếc mắt, tạm thời ngoan ngoãn ngồi xuống hành lang bên ngoàiphòng. Giờ thì hay rồi, đêm nay xem ra chỉ có thể ngủ tại tiểu phòng bên cạnh. Nửa đêm nếu gọi người đến tu bổ phòng ngủ  mới là có vấn đề có được hay không?

Mikazuki vừa bực vừa buồn cười ngồi xuống. Mới tránh đi một lúc đã đánh nhau như vậy, nếu hắn thật sự phải rời đi một thời gian, chẳng lẽ bọn họ định tiếp tục chơi trò tình thú kiểu này? 

Mỗ gia trưởng vẻ mặt nghiêm nghị giảng giải:" Naraku bên kia ta có chuyện muốn làm, vốn dĩ chỉ định ghé qua báo một tiếng, nhưng ta nghĩ nên xem xét một chút khả năng đánh sập cung điện của nhị vị điện hạ thì hơn. "

Sesshomaru quay đầu, Inuyasha sờ sờ mũi. Không ai cùng hắn đồng ý hay không. Mikazuki đương nhiên biết trước kết quả, nhìn chằm chằm hai vị đại gia trước mặt. Cho dù bọn họ có cam kết đình chiến, hắn cũng không tin hai người bọn họ thật sự hòa bình chung sống.

" Nhị điện hạ." Hắn đột nhiên lên tiếng, ánh mắt không có một tia đùa giỡn nào:" Vị tiểu thư tên Kagome kia, càng ít tiếp xúc càng tốt. Ta không muốn một ngày nào đó phải tự tay tiễn nàng về thế giới của mình. "

Hồng y thiếu niên ngẩn ra, rất nhanh phục hồi tinh thần gật gật đầu. Inuyasha chưa bao giờ phản bác bất cứ lời khuyên nào của hắn, đơn giản là vì biết hắn không bao giờ làm hại bản thân. Ngay cả tự thân thiếu niên cũng không phải không cảm nhận được sự thân cận có phần kỳ lạ của thiếu nữ. Dù sao sự xuất hiện của Kagome ngoại trừ thân phận kiếp sau của Kikyo ra thì còn quá nhiều lỗ hổng tồn tại trên người nàng. 

Hắn cũng không muốn vì tùy ý tin người mà đạp phải hố thêm một lần nào nữa.

Sesshomaru nhìn thoáng qua đệ đệ không đáng tin của mình, trong ánh mắt rõ ràng không có chút nào tin tưởng. Inuyasha xù lông, ngay cả Mikazuki cũng không thèm để ý nhào lên bóp cổ tên ca ca vô trách nhiệm này: " Bổn đại gia nhất định phải tiêu diệt ngươi! Ánh mắt đó của ngươi có ý gì hả? "

"Biến thành không khí "người nào đó cũng cố không hơn mí mắt đang nhảy như dây đàn của mình, cảm thấy bản thân vẫn nên đi sớm thì hơn. Nếu còn tiếp tục ở lại, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhịn không được giáo huấn hai tiểu tử dám trèo lên đầu hắn ngồi này.  

Một cái pháp quyết hoán đổi không gian qua đi, Mikazuki đã đứng ngoài cung điện. Hoa Kính từ trong thân thể hắn bay ra, trôi nổi giữa không trung. Chước Ngọc Khanh lạnh nhạt cuộn tóc, diện vô biểu tình nhìn hắn:" Hài tử nhà ngươi cũng đủ hoạt bát a.... "

" Quá khen." Hàn Tam Nguyệt không chút yếu thế đáp lời, khóe môi không khống chế gợn lên:" Có dịp sẽ cho ngươi gặp tận mắt. Còn bây giờ, ngươi lại có vấn đề gì a?"

Người trong gương có khuôn mặt cùng hắn gần như không chút sai biệt, hiện tại khuôn mặt đó hơi nhăn lại đầy ghét bỏ:" Ta hảo tâm bớt thời gian đi xem ngươi, ngươi cư nhiên còn ngại ta phiền?"

Hàn Tam Nguyệt không nghĩ đến khuôn mặt của mình còn có thể biểu hiện thành như vậy, phì cười một tiếng:" Ngươi ngược lại có thể nói uyển chuyển hơn nữa. Ta đương nhiên đã không có vấn đề gì."

Giữa đôi mày giấu không được u sầu, Chước Ngọc Khanh trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn chỉ có thể thỏa hiệp, lại vẫn không quên nhắc nhở:" Ngươi vẫn là sớm một chút hồi Tu Chân Giới, còn có ta và họ Ngạn kia lo liệu. Kỳ hạn một ngàn năm này không cần xem thường nó. Ngươi tốt nhất đừng có chủ quan."

" Biết rồi biết rồi! " Hàn Tam Nguyệt không cho mặt mũi cười nhạo vài câu:" Ngươi thế nào lo nhiều như vậy a? Ngươi lại không phải phụ mẫu của ta.....  Cẩn thận họ Ngạn kia lại lôi ta ra tố khổ."

Chước Ngọc Khanh còn muốn nói tiếp, không nghĩ đến Hàn Tam Nguyệt bên kia trực tiếp ngắt luôn liên hệ. Mỗ nhân ngẩn người được một lúc, trong Ma cung liền truyền ra tiếng rít gào:" Hàn Tam Nguyệt! Ngươi cái tên vô ơn này!"

CHúng ma tu tu sĩ nhất loạt rùng mình, trong lòng kêu khổ không thôi. Tam Nguyệt Ma hoàng không phải đã du hành sang thế giới khác rồi sao? Thế nào vẫn còn muốn khiến sinh hoạt bọn họ càng thêm nước sôi lửa bỏng như vậy? Bọn hắn sống kiểu này cũng khổ lắm có được hay không?

Mặc kệ ma tu rên than trong lòng, người nào đó cũng đã phủi tay ngắt xong liên hệ giữa hai thế giới. Mikazuki sau khi " đuổi đi " Chước Ngọc Khanh, khóe môi một lần nữa gợn lên rất cao. Hắn vô thức đưa tay chạm vào con mắt trái  của mình, nơi đó lập tức chuyển thành màu đỏ rực trong chớp mắt. Khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên, con mắt bên trái đã hoàn toàn khôi phục bình thường,

Thời gian để hắn nán lại thế giới này đã không còn nhiều, dài nhất có lẽ cũng chỉ là vài năm nữa. Hiện tại cần gấp rút đẩy nhanh tiến độ nội dung vở kịch, làm sao đến lúc hắn rời đi mọi chuyện đều phải đi vào quỹ đạo mà hắn dựng sẵn.

Còn lúc này, điểm đến tiếp theo là tòa thành của Naraku. Không biết bọn họ có ý định chào đón hắn hay không đây? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi