ĐỒNG PHỤC CÙNG ÁO CƯỚI

Editor: Voicoi08

Cửa hàng bán hoa của Mễ Doanh Tĩnh cũng sắp lắp đặt xong các thiết bị, bà thu dọn đồ đạc rồi về nhà. Lúc đứng ở ven đường chờ đèn xanh đèn đỏ, bà ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trên tòa nhà đối diện. Màn hình được phát sóng từ đài truyền hình.

Trên đó là hình ảnh Du Trạch Ngôn xuống xe, ông hơi nhìn về phía máy quay, sau đó nghiêng người che chở người nghệ sĩ phía sau.

Rõ ràng, mấy người nghệ sĩ phía sau ông đều là những người đang nổi tiếng, thường là những người có lượng tìm kiếm nhiều trên weibo, họ cũng đoạt được không ít những giải thưởng. Nhưng vì có Du Trạch Ngôn ở đây, cho dù ông nghiêng người thì máy quay vẫn chiếu về phía ông. Micro trong tay phóng viên cũng luôn đưa đến trước mặt Du Trạch Ngôn.

Người mới của tập đoàn Du thị giành được giải thưởng lớn, họ không chỉ giành được giải thưởng trong nước mà còn thu được cả cup của nước ngoài. Bây giờ Du Trạch Ngôn đang đưa nghệ sĩ và cả đoàn làm phim tham gia lễ trao giải.

Bộ phim tên là “Khen ngợi kinh hồng” là một bộ phim điện ảnh nhận được rất nhiều khen ngợi, không chỉ có biên kịch và đạo diễn, mà diễn viên thì không kể nhân vật chính hay nhân vật phụ, kỹ thuật phối hợp diễn vô cùng tốt, không hề qua loa.

Nhưng mà, bộ phim này được hưởng ứng một cách mãnh liệt như vậy còn có một nguyên nhân: Du Trạch Ngôn đóng phim.

Mười năm, ông đã rời xa màn ảnh mười năm. Bỗng nhiên ông lại tham gia làm khách mời cho một bộ phim, vốn nhân vật này cũng không phải của ông, nhưng đúng lúc đó thì diễn viên đóng vai này lại bị bệnh, Du Trạch Ngôn nhìn kịch bản xong lập tức đồng ý.

Dù chỉ là một vai phụ, hơn nữa hình ảnh trên bộ phim cũng chỉ kéo dài có một phút bốn mươi tám giây, nhưng cũng giống như tên bộ phim này, Du Trạch Ngôn dùng một phút bốn mươi tám giây để viết lên cái tên Kinh Hồng.

“Nhìn thấy ông biểu diễn không ít fan đều kinh ngạc. Như vậy xin hỏi nó đại diện cho việc ngài muốn tái nhận chức đúng không ạ?” Một phóng viên đưa microphone đến trước mặt Du Trạch Ngôn.

“Tôi không định tái nhận chức gì cả, chỉ là đến lúc đó lại thiếu một diễn viên nên tôi thay thế bổ sung một chút thôi. Hi vọng mọi người chú ý nhiều hơn về bộ phim và cách diễn xuất sắc của những nhân vật chính.” Du Trạch Ngôn nhìn về phía màn hình lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của ông, hai tay ông tự nhiên khoác lên vai của nam chính và nữ chính, nhẹ nhàng đẩy để hai người họ tiến lên phía trước, còn ông lại hơi nghiêng người cúi đầu nói chuyện với đạo diễn ở phía sau.

Du Trạch Ngôn thể hiện rất rõ ràng dụng ý của ông, nhưng mà đó cũng chỉ là thói quen của mọi người, phóng viên chỉ có thể thất vọng đi phóng vấn nam chính và nữ chính.

Nhưng bối cảnh trên màn hình chính lại cắt cảnh quay 1 phút 48 giây của Du Trạch Ngôn ở trong phim.

Mễ Doanh Tĩnh nhìn kĩ thuật diễn của Du Trạch Ngôn trong phim lập tức ngây ngốc.

Người đàn ông này sinh ra để đóng phim mà.

Mấy cô gái cùng đứng chờ đèn xanh đèn đỏ với Mễ Doanh Tĩnh nhỏ giọng thảo luận.

“Ai, quá đáng tiếc, anh ấy lại rời khỏi. . .Bây giờ muốn nhìn thấy một diễn viên muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn kĩ thuật diễn có kĩ thuật diễn cũng không còn nhiều.”

“Đúng vậy, hơn nữa ông ấy là người rất tốt. Tuy rằng anh ấy đã lui về phía sau nhưng vẫn khắc sâu trong lòng người, ngay cả phỏng vấn cũng không muốn phỏng vấn, càng đừng nói đến weibo, nhưng quan sát những ngôi sao lớn khác khi họ phỏng vấn và weibo của họ thì có thể thấy rằng bọn họ được Du Trạch Ngôn chỉ bảo rất nhiều. Những đạo diễn, diễn viên đã từng hợp tác với Du Trạch Ngôn thì ai cũng nói anh ấy tốt,lqd, hơn nữa anh ấy luôn một lòng bồi dưỡng người mới, những người được anh ấy dẫn dắt ai mà không trở thành ngôi sao lớn đâu. . .”

“Không biết tại sao năm đó anh ấy lại rời khỏi. Đó chính là lúc mà sự nghiệp của anh ấy lên cao nhất.”

“Đúng vậy, nguyên nhân anh ấy rời khỏi giới giải trí đến bây giờ vẫn chưa được giải thích rõ ràng. . .”

“Nhưng mà, nếu bây giờ anh ấy quay lại nhất định sẽ hoành tảo thiên quân (càn quét???)”

Đèn xanh sáng lên, Mễ Doanh Tĩnh đi qua đường cái.

Tại sao Du Trạch Ngôn lại rời khỏi ngay lúc sự nghiệp của ông lên cao nhất? Bởi vì trong một bộ phim điện ảnh diễn cảnh hôn, bởi vì Mễ Doanh Tĩnh.

Bởi vì cảnh hôn trong bộ phim kia, Mễ Doanh Tĩnh tức giận với Du Trạch Ngôn, bà cãi nhau với ông ngay ở bên đường, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ. Lúc đó bà cũng chỉ bị trầy da ở chân, cũng không có gì nguy hiểm, nhưng ngay ngày hôm sau Du Trạch Ngôn lập tức tuyên bố rời khỏi.

Ông ôm bà vào lòng giống như lúc mười mấy tuổi, dịu dàng nói: “Sau này sẽ không còn diễn cảnh hôn nữa, không có cái gì mà đôi tình nhân đẹp nhất màn ảnh, tất cả đều không có, em đừng khóc nữa.”Dien.đàn.lê.quý.đôn

Mễ Doanh Tĩnh đi dọc con đường về nhà, trong đầu lại nhớ đến lời nói của ảnh hậu nổi tiếng Hầu Uyển Kỳ:

“Là vợ của anh ấy, cô yêu cái gì? Là giam cầm? Là cô, là cô đã hủy đi sự nghiệp của anh ấy. Cô đừng nói với tôi là cô không biết anh ấy thích diễn như thế nào?”

“Con gái của cô đã lớn như vậy, mà cô còn coi mình là cô gái không hiểu gì hay sao? Mấy năm qua, cô ngoại trừ cản trở thì có giúp được cái gì cho Du Trạch Ngôn sao?”

“Nói đến cùng thì cô cũng chỉ là người phụ nữ dựa vào người đàn ông để làm bà chủ nhà, ngay cả khi cô đã trở thành bà chủ mà vẫn muốn phá hủy anh ấy.”

“Mễ Doanh Tĩnh, cô xứng với Du Trạch Ngôn không? Cô soi gương tự nhìn lại dáng vẻ của mình đi. Nghi ngờ và tự ti làm cho cô trở nên xấu xí. Vậy cô dựa vào cái gì để Du Trạch Ngôn yêu cô.”

Mễ Doanh Tĩnh dừng lại, nhìn xe cộ đi lại như nước, trong lòng chỉ còn lại buồn bực.

Hầu Uyển Kỳ nói không sai.

Thật ra trước đó bất kể là tin tức gì về chuyện xấu của Du Trạch Ngôn bà cũng đều không tin.

Bà tin Du Trạch Ngôn có thể vượt qua bản thân mình.

Bà khàn giọng chất vấn và nghi ngờ thật ra đều vì tự ti.

Đúng vậy, tự ti.

Ông như vậy, bà như vậy.

Bà không muốn làm sáng tỏ, ông lập tức dè dặt cẩn thận giấu bà và Du Thanh Quỳ đi. Cho dù ông có nhớ con gái cũng chỉ có thể lén lút gặp con trên xe trong thời gian ngắn ngủi.

Bởi vì không thể để hai  mẹ con bà lộ ra ngoài, ông có thể dùng bất cứ lý do nào để đối phó.

Nhưng mà, sau khi ông rời đi, bọn họ vẫn thường xuyên cãi nhau. Du Trạch Ngôn quá bận rộn với công việc cũng không thể lần nào cũng dỗ dành bà. Vài lần bà còn nói ra muốn ly hôn với ông.

Ông cưng chiều bà như công chúa, trong nháy mắt đã qua mười mấy năm, ông là một ảnh đế sáng chói, bà lại vẫn luôn không chịu lớn lên.

Nhưng bà đã già đi. . . 

Lúc này đây, cuối cùng Mễ Doanh Tĩnh cũng ép mình rời đi để bình tĩnh một chút nhưng Du Trạch Ngôn vẫn không chịu.

Cũng may, bọn họ đã ly hôn rồi.

Mễ Doanh Tĩnh hít sâu một cái, nhanh chóng đi về phía trước.

. . . . . . .

Mấy ngày nay Du Thanh Quỳ cảm thấy khó chịu kỳ lạ, lúc đầu cô còn không biết là kỳ lạ ở chỗ nào, sau đó cô mới nghĩ ra.

Một tuần rồi, Thời Diệu gần như không nói gì với cô.

“Du Thanh Quỳ, em đứng lên độc đoạn văn này.” Giáo viên tiếng anh nói.

Du Thanh Quỳ phục hồi lại tinh thần, cô chậm rì rì đứng dậy, bàn tay của Thời Diệu với sang lật đến đúng trang sách cô cần đọc, sau đó ngón tay cậu lại chỉ đúng vào đoạn cần đọc.

Du Thanh Quỳ cầm sách lên, lớn từng đọc.

Du Thanh Quỳ chịu đựng đến lúc tan học, mấy lần cô quay sang nhìn Thời Diệu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Bé 19 của mình sửa được chưa?” 

Thời Diệu cũng không ngẩn đầu lên, nói: “Còn chưa xong.”

Dáng vẻ như không muốn nói chuyện với cô. . .

Du Thanh Quỳ buồn bã cúi đầu, ngón tay nghịch nghịch cái quai cặp sách.

Đến khi vào tiết số học tiếp theo hai người cũng không nói chuyện.

Du Thanh Quỳ lặng lẽ đưa tờ giấy nhỏ sang: “Có phải mình tôi đắc tội gì với cậu đúng không?”

Thời Diệu nở nụ cười, viết thêm lên đó: “Tập chung nghe giảng, đừng thất thần nữa, ngoan.”

Soàn soạt soàn soạt.

Thời Diệu lại vẽ thêm một con heo ngốc béo ú.

Du Thanh Quỳ không chút vui vẻ vo tờ giấy thành nắm ném vào góc gầm bàn học. Một lát sau, cô lại lấy tờ giấy mở ra, cầm kéo cắt con heo Thời Diệu vẽ ra, cẩn thận kẹp vào vở.

Cô nghĩ nghĩ lại viết thêm một tờ giấy đưa sang chỗ Thời Diệu: “Bạo lực lạnh lùng là không đúng, chúng ta làm bạn tốt được không?”

“Không phải cậu từ chối tôi rồi sao?”

Du Thanh Quỳ đỏ mặt viết thêm: “Bạn bè bình thường.”

Thời Diệu trả lời: “Không thiếu.”

Du Thanh Quỳ ngẩng đầu lên nghiêm túc nghe giảng, không làm bạn bè thì không làm bạn bè, hừ.

Chủ nhiệm lớp đứng ở cửa phòng học, nhìn Du Thanh Quỳ và Thời Diệu truyền giấy cho nhau, trong lòng ông là một trận tiếc hận.

Không được, không được, yêu sớm là không đúng.

Ông phải nghĩ cách tách hai em này ra, không thể để họ tiếp tục ngồi cùng bàn nữa.

Nhưng bây giờ trong lớp đang áp dụng chính sách xếp chỗ ngồi theo thành tích cuộc thi, người ta dựa vào bản lĩnh của mình để ngồi cùng một chỗ,lqd, chẳng lẽ phải sử dụng cách đặc biệt? Hay là bỏ cách xếp chỗ theo thành tích này đi? Không được không được, nhờ chính sách này mà điểm phẩy bình quân trong lớp mới tăng lên.

Làm sao bây giờ?

Chủ nhiệm lớp nhíu mày.

. . .. . . .

Rất nhanh đã đến kì thi.

Bài thi đầu tiên vừa kết thúc, chủ nghiệm lớp gọi Thời Diệu vào văn phòng nói đến trận đấu nghệ thuật cuối kỳ.

Chủ nhiệm lớp nói đến khi hết hai phần ba thời gian thì của môn thứ hai mới để Thời Diệu về lớp.

Chủ nhiệm lớp rất vui vẻ, cái này chắc chắn có thể tách hai người kia ra đi.

Cách đó một ngày , thành tích cuộc thi cuối cùng cũng có.

Chủ nhiệm lớp nhìn phiếu điểm, khóe miệng giật giật.

Du Thanh Quỳ và Thời Diệu cùng xếp thứ chín.

Lúc đó, môn thi thứ hai là môn ngữ văn, Thời Diệu căn bản không có thời gian viết văn. Chủ nhiệm lớp lập tức mở bài thi ngữ văn của Du Thanh Quỳ ra, không ngờ cô không viết một chữ nào xuống bài văn cả?

Hai người ngoại trừ không viết văn thì mấy môn khác toàn bộ đều được điểm cao nhất. Nếu không phải lúc thi hai người một người ngồi trên một người ngồi dưới thì quả thực ông rất nghi ngờ họ chép bài của nhau.

Chủ nhiệm lớp nhìn qua Du Thanh Quỳ và Thời Diệu.

. . . . . .

Lúc này, Du Thanh Quỳ và Thời Diệu cùng ngồi ở chiếc bàn phía sau.

Thời Diệu quay đầu sang, nhìn Du Thanh Quỳ cười hỏi: “Cậu làm gì mà lại không viết văn?”

Du Thanh Quỳ cố gắng ưỡn bộ ngực nhỏ, dáng vẻ nghiêm trang nói: “Bởi vì không muốn ngồi cùng bàn với cậu nên tối cố ý thả nước. Ai ngờ cậu cũng không viết, thật sự là quá đáng ghét. . . .”

“Cậu không muốn ngồi cùng bàn với mình a. . . .” Thời Diệu lười biếng duỗi thắt lưng: “Đơn giản mà, lần sau tôi không thi nữa là được.”

Du Thanh Quỳ quay đầu đi, cô không muốn để ý đến cậu, cô mở sách ngữ văn ra, chuẩn bị bài.

Thời Diệu thò tay sang, lật sang bài khác trên quyển sách của cô lại, nói: “Bài này buổi sáng cậu đã chuẩn bị rồi mà, phải chuẩn bị bài tiếp theo chứ?”

Du Thanh Quỳ đỏ mặt, nói dối: “Buổi sáng tôi chưa chuẩn bị tốt, bây giờ chuẩn bị lại lần nữa, ai cần cậu lo.”

Cô buồn bực cúi đầu, nắm chặt bút nghiêm túc chuẩn bị bài, hạ quyết tâm không thèm để ý đến Thời Diệu.

“Du Thanh Quỳ.”

Không để ý đến cậu ta.

“Du Thanh Quỳ.”

Không để ý đến cậu ta.

“Du Thanh Quỳ.”

Không để ý đến cậu ta.

. . . . Không gọi nữa sao. Du Thanh Quỳ do dự một lát, quay đầu nhìn về phía Thời Diệu.

Tách tách, đèn flash sáng lên.

“Cậu làm cái gì thế hả?” Du Thanh Quỳ hỏi.

Thời Diệu nhìn lại ảnh chụp lại nhíu mày, nói: “Góc độ này không được tốt, chụp lại bức khác nào.”

Cậu chỉ tay về phía bảng đen, nói: “Nhìn bên kia kìa.”

Du Thanh Quỳ theo bản năng nhìn qua, bên tai lại tiếp tục vang lên tiếng tách tách.

“Góc độ lần này được đó.” Thời Diệu cài bức ảnh thành màn hình chính của điện thoại.

“Cậu đã đồng ý, không phải là chưa đồng ý đã chụp.” Thời Diệu cầm điện thoại di động đung đưa trước mặt Du Thanh Quỳ, khóe miếng chứa ý cười.

Tại sao trước kia cô không biết khi cậu cười rộ lên lại dễ nhìn như vậy chứ? Du Thanh Quỳ vội vàng thu hồi ánh mắt, cô không muốn bị chìm vào ánh mắt sâu thẳm mênh mông kia.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi