ĐỒNG PHỤC CÙNG ÁO CƯỚI

Editor: Voicoi08

Lúc Du Thanh Quỳ xuống máy bay đã là 11 giờ đêm, mà từ sân bay đến nhà họ Diệu mất ít nhất là tiếng rưỡi ngồi xe. Vì thế Thời Diệu đưa Du Thanh Quỳ đến khách sạn.

“Mệt không?” Lúc đăng kí Thời Diệu quay sang hỏi Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ lắc đầu, cô nắm chặt tay Thời Diệu. Cô không mệt chỉ có chút khẩn trương và chút hưng phấn. Mọi người xung quanh đều nói tiếng Đức, ngay cả nhân viên lễ tân của khách sạn đang trao đổi với Thời Diệu cũng dùng tiếng Đức.

Cô nghe không hiểu.

“Em ngồi trên máy bay lâu như vậy sao có thể không mệt?” Thời Diệu làm xong thủ tục thì kéo Du Thanh Quỳ đi về phía căn phòng. Thời Diệu chọn một căn phòng ở tầng hai nên hai người cũng không đi thang máy.

Lúc hai người đi qua góc tầng hai thì thấy có hai người Đức chắc là người yêu đang ôm hôn.

Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nhích lại gần phía Thời Diệu.

Thời Diệu nhìn thoáng qua đôi người yêu kia, thu rõ biểu cảm của Du Thanh Quỳ vào mắt.

Hai người đang yêu nhau kia vẫn hồn nhiên ôm hôn, nhiệt liệt kích thích hôn.

Mở cửa phòng, Thời Diệu để vali hành lí của Du Thanh Quỳ sang một bên, nắm tay cô vào nhà. Anh cởi áo khoác treo lên rồi đi đến tủ lạnh lấy nước.

Du Thanh Quỳ đứng ở một bên, không nhúc nhích, có chút co quắp.

Trước khi Thời Diệu đưa cô đến khách sạn, cô không biết anh ấy sẽ đưa cô đến đây.

“Em muốn uống gì?” Thời Diệu hỏi.

Du Thanh Quỳ tùy ý trả lời: “Cái gì cũng được.”

Thời Diệu cầm cho Du Thanh Quỳ một bình nước có ga, mở nắp rồi đưa cô.

“Cảm ơn.” Du Thanh Quỳ nhận chai nước, uống một ngụm nhỏ.

Thời Diệu mang vali hành lí của Du Thanh Quỳ vào trong phòng ngủ rồi mới quay người ra ngoài, thấy Du Thanh Quỳ vẫn đứng tại chỗ không di chuyển dù chỉ một bước, anh chỉ cảm thấy buồn cười.

Anh nhẹ nhàng sờ mặt Du Thanh Quỳ, cười nói: “Em nhìn xem có thiếu cái gì không, anh đi tắm rửa trước.”

“Ừ. . .”

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, lúc này Du Thanh Quỳ mới ngồi xuống ghế sofa. Ở cùng chỗ với Thời Diệu ở một nơi như khách sạn này khiến cô cảm thấy có chút lo lắng. Anh chỉ tạm rời đi nhưng cũng khiến Du Thanh Quỳ nhẹ nhàng thở ra.

Du Thanh Quỳ cúi đầu, chậm rãi chuyển động chai nước ngọt có ga trong tay.

Cô nghĩ nghĩ, để nước có ga lên bàn trà, đi vào phòng ngủ, ngồi xổm xuống lật đi lật lại, lấy áo ngủ hình con thỏ và sổ tay ra ngoài.

Cô cũng không đứng dậy, mà mở luôn sổ để lên đùi, viết câu thứ nhất xuống trang giấy:

-.- “Ngày đầu tiên, nhìn thấy anh rồi.”

Chuông điện thoại bỗng vang lên.

Du Thanh Quỳ để áo ngủ và sổ tay sang một bên, xoay người đi vào phòng khách lấy trong áo khoác của Thời Diệu ra một cái điện thoại di động. Cô cầm điện thoại di động nhìn về phía phòng tắm, có chút mờ mịt.

Nhận hay đưa qua?

Du Thanh Quỳ chậm rì rì đi về phía phòng tắm, còn chưa mở cửa để chuyển thì điện thoại trong tay cô đã tắt rồi.

Ngay lúc Du Thanh Quỳ không biết phải làm thế nào mới tốt thì tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Thời Diệu chỉ cuốn một cái khăn tắm ra ngoài.

Du Thanh Quỳ nhanh chóng khép hờ hai mắt, nhỏ giọng nói: “Điện thoại của anh kêu.”

“Ừ.” Thời Diệu lên tiếng, nhận lấy điện thoại trong tay Du Thanh Quỳ. Anh vừa gọi lại vừa đi về phía sofa. Anh ngồi xuống ghế, dùng tiếng Đức nói chuyện điện thoại.

Du Thanh Quỳ không hiểu một câu nào. Cô nhíu mày, xoay người đi vào phòng ngủ, cầm áo ngủ đi vào phóng tắm tắm rửa. Lúc cô tắm xong ra ngoài vẫn thấy Thời Diệu đang nói chuyện điện thoại,

Du Thanh Quỳ cắm máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Gió nóng thổi lên đầu cô, thổi vào mắt cô, đôi mắt vốn đã mơ mơ màng màng giờ càng cảm thấy mệt rã rời. Cô để máy sấy thổi một lát, ánh mắt dần híp lại. Giây tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, máy sấy trong tay cô trực tiếp rơi xuống đất, khiến Du Thanh Quỳ nhảy dựng, cũng làm cô tỉnh táo hơn một chút.

Du Thanh Quỳ vội vàng ngồi xổm xuống nhặt cái máy sấy vẫn đang chạy kia lên,lqd, đầu ngón tay của cô còn chưa đụng đến thì Thời Diệu đã đến trước một bước, nhặt máy lên. Du Thanh Quỳ muốn lấy lại, nhưng Thời Diệu lại không đưa. Thời Diệu nói câu gì đó nhưng âm thanh phát ra từ máy sấy có chút lớn, Du Thanh Quỳ không nghe rõ.

Thời Diệu kéo một chiếc ghế nhỏ qua, anh ngồi lên, sau đó tay anh ôm lấy eo Du Thanh Quỳ, ôm cô đặt lên đùi anh. Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn anh, Thời Diệu xoa xoa mái tóc ướt của cô, cầm máy sấy chậm rãi sấy tóc cho cô.

Âm thanh phát ra từ máy sấy quá lớn, hai người đều không nói chuyện.

Du Thanh Quỳ nhìn Thời Diệu, lúc anh nhàn nhã có một dáng vẻ, lúc anh nghiêm túc lại có một dáng vẻ khác, lúc này, anh đang sấy tóc cho cô, vẻ mặt cũng nghiêm túc. Vẻ mặt này giống như lúc anh vẻ tranh vậy.

Thời Diệu bỗng nhiên tắt máy sấy, cúi người hôn lên mắt Du Thanh Quỳ, hỏi: “Tại sao em  lại nhìn chằm chằm vào anh?”

“Không, không có đâu.” Du Thanh Quỳ mở to hai mắt, ánh mắt trốn tránh. Nhưng trên mắt cô còn lưu lại độ ấm của Thời Diệu, khiến cô có loại cảm giác khác thường. Cô không nhịn được mà đưa tay lên xoa nhẹ hai mắt.

Thời Diệu cười.

Anh lại cúi đầu hôn lên mắt Du Thanh Quỳ, lúc này thời gian lâu hơn vừa rồi một chút, hơn nữa anh còn ngậm cả hàng mi dài của cô vào miệng.

Trên lông mi cũng ẩm ướt.

“Thời Diệu.”

Du Thanh Quỳ nhíu mày, cô có rất nhiều đạo lí muốn nói với Thời Diệu. Nhưng Thời Diệu lại mở máy sấy, máy sấy lại vang lên một trận tạp âm khiến Du Thanh Quỳ không thể không nuốt những lời muốn nói lại.

Du Thanh Quỳ nhẹ ‘hừ’ một tiếng trong lòng, cô nghĩ chờ khi Thời Diệu sấy khô tóc cho cô thì cô lại nói đạo lí với anh.

Nhưng mà, chờ khi Thời Diệu sấy khô tóc cho Du Thanh Quỳ, thì cô đã tựa vào ngực Thời Diệu ngủ rồi.

“Ầm ĩ như vậy mà em cũng ngủ được. . .” Thời Diệu bật cười.

Anh tắt máy sấy để sang một bên, nhẹ nhàng cẩn thận ôm Du Thanh Quỳ lên giường, anh ngồi cạnh giường ngắm nhìn Du Thanh Quỳ đang ngủ say, chậm rãi cúi đầu hôn một cái lên trán cô.

Thời Diệu đắp chăn cho cô xong lại tắt đèn.

“Thời Diệu. . .”

Thời Diệu đang muốn ra ngoài lại nhanh chóng dừng lại bước chân, trong bóng đêm, anh cúi người để sát vào người Du Thanh Quỳ.

“Thời Diệu…” Du Thanh Quỳ lại nỉ non một tiếng, âm thanh nho nhỏ, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

Hóa ra là nói mơ sao?

Thời Diệu dùng ngón tay thon dài lấy một chút tóc của cô, đặt lên môi nhẹ hôn một cái.

Ngày hôm sau, lúc Du Thanh Quỳ tỉnh lại, cô mơ màng nhìn cách trang trí phòng ngủ ở nước ngoài. Cô thong thả nháy mắt một cái, sau đó mới kịp phản ứng là bản thân đang ở đâu.

Du Thanh Quỳ đi dép lê ra ngoài,

Thời Diệu ngồi trên sofa đọc báo hơi ngẩng đầu nhìn cô: “Bé mèo lười, cuối cùng cũng chịu tỉnh.”

Du Thanh Quỳ nhíu mày, cô quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.

Ơ. . .

Hóa ra đã hơn mười giờ.

“Em quên mất hôm qua mình ngủ thế nào?” Du Thanh Quỳ gãi gãi đầu, ngồi xuống bên cạnh Thời Diệu.lqd.com

Thời Diệu bỗng nhiên đặt báo trong tay xuống, nghiêng người lại gần, thấp giọng nói: “Du Thanh Quỳ, em thật sự quên hết những chuyện xảy ra tối qua sao?”

“Cái gì, chuyện gì chứ?” Du Thanh Quỳ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Thời Diệu đang gần sát cô.

Thời Diệu lại tiến gần hơn một chút, trầm giọng, trong giọng nói mang theo chút buồn cười: “Cô nam quả nữ, đêm dài cùng ở một phòng trong khách sạn, lại ở nước ngoài. . . Còn có thể làm gì chứ?”

Du Thanh Quỳ bị dọa đến mức kinh ngạc.

Bởi vì lời nói của anh, quan trọng hơn là bởi vì ánh mắt của anh.

“Ai nha.” Thời Diệu ra vẻ kinh ngạc vỗ đùi. “Du Thanh Quỳ, tí nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, nhìn xem em có mang bảo bảo không nha.”

Du Thanh Quỳ đẩy Thời Diệu ra một chút, tức giận đùng đùng nói: “Thời Diệu. Anh bắt nạt em ngốc đúng không?”

“Cái gì?” Thời Diệu bày ra dáng vẻ nghiêm trang nói: “Chẳng lẽ em không biết hôn môi cũng sẽ mang thai à? Nói không chừng thì em đã mang thai bảo bảo được mấy tháng rồi ấy chứ.”

Du Thanh Quỳ cầm lấy cái gối bên cạnh đập vào mặt Thời Diệu, lại giơ chân đá một cái lên đùi Thời Diệu.

“Thời Diệu. Em không phải trẻ con ba tuổi. Em có học qua lớp vệ sinh và sinh lí.”

Thời Diệu cầm lấy mắt cá chân của cô, cười cười tiến gần về phía cô, nói: “À. Xem ra anh trốn học nhiều quá, ngay cả lớp vệ sinh và sinh lí mà cũng nghỉ, vậy mà lại không biết. Em đến phụ đạo cho anh đi, dạy anh làm thế nào để sinh được bé con.”

Du Thanh Quỳ tránh thoát một chút, nhưng cũng không thể rút chân lại được. Cô không thể không lùi để còn tiến, cô vội vàng kéo vạt áo của váy ngủ, tránh việc cái gì cũng phơi ra.

Thời Diệu nhìn trong mắt, cười cười thu tay lại, lại chủ động giúp cô kéo, nói: “Váy ngủ này của em còn dài hơn đầu gối, muốn phơi sạch cũng không được.”

“Hừ. em không để ý đến anh nữa.” Du Thanh Quỳ đứng lên.

Thời Diệu cầm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, Du Thanh Quỳ nhanh chóng bị kéo lại. Anh bế cô ngồi lên đùi, hai bàn tay ôm chặt lấy thắt lưng của cô, cằm tì lên vai cô, thấp giọng nói: “Qùy Quỳ, Anh nhớ em.”

Du Thanh Quỳ hơi giãy dụa một chút, nhưng cả người và lòng của cô lại cùng mềm mại xuống, giống một con mèo nhỏ chui vào lòng Thời Diệu.

“Em có nghĩ đến anh không?” Thời Diệu hỏi.

Du Thanh Quỳ cắn môi không chịu hé răng.

“Có nghĩ đến à.” Thời Diệu lại nói.

Du Thanh Quỳ vẫn không chịu hé răng.

“Này, đến cùng thì em có nghĩ đến anh không vậy?” Thời Diệu lại hỏi

Du Thanh Quỳ vẫn không chịu hé răng.

Thời Diệu bắt đầu đung đưa bả vai của Du Thanh Quỳ.

Đung đưa a đung đưa.

Du Thanh Quỳ bị Thời Diệu đung đưa đến mức bụng cũng đói. Bỗng nhiên cô quay đầu lại, ngẩng đầu cắn mạnh một cái lên mũi Thời Diệu, hung giữ nói: “Sao anh lại biến thành choáng váng thế hả? Em không nghĩ đến anh thì một mình mình chạy đến nước Đức làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi