ĐÔNG PHƯƠNG ĐÃ BẠCH

Ánh sáng nhu hòa lúc chạng vạng chiếu vào nhà, sự vật trong phòng như đều được phủ lên một lớp kim sa.

“Đông Phương, có thể…” Trương Mạc cảm giác đôi tay trên lưng đang mát xa cho hắn, thật có chút không tự nhiên.

Đông Phương Bất Bại nhận thấy Trương Mạc có một chút cứng nhắc, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm nhưng tay vẫn không dừng lại.

Y thản nhiên nói: “Không nhu khai máu bị tụ lại sẽ không tốt.”

“Được.” Trương Mạc đành phải thả lỏng thân thể, cắn răng chịu đựng đau đớn ẩn ẩn phía sau.

Qua một lúc lâu, Trương Mạc cảm thấy đau đớn sau lưng giảm đi rất nhiều, đang muốn mở miệng bảo Đông Phương nghỉ ngơi một chút đã thấy y thu tay, đứng dậy cầm hòm màu vàng lên.

Trương Mạc thẳng người dậy tự mặc thêm áo, chuẩn bị xuống giường lại thấy Đông Phương Bất Bại ngồi ở ghế bên cạnh tường, nhìn hắn không chớp mắt.

Trong phòng trầm mặc một lúc lâu.

“Đông Phương?”

“Nếu như ngươi bị thương thì mấy hôm nay nghỉ ngơi đi.” Không nói thêm gì nữa, Đông Phương Bất Bại đứng lên ra khỏi phòng.

Vài ngày tiếp, Trương Mạc đều cảm thấy không khí giữa hai người có điểm là lạ, lại không biết nên làm gì thẳng đến một tuần sau. 

Ngày hôm đó, lúc đang đi mua đồ dùng này nọ Trương Mạc ngẫu nhiên nghe được hai người đang thảo luận về kiếm thuật các phái. Lúc này Trương Mạc đã không nhớ nổi thời gian cụ thể Nhạc Bất Quần dẫn mọi người tới Hoa Sơn. Hắn nghe thấy hai người này cung cấp manh mối, tự nhiên sẽ không bỏ qua vì thế lén đi theo, cuối cùng lại dừng trước cửa Ngưng Hồng các. Ngưng Hồng các, kỹ viện lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Lạc thành. Nhìn thấy hai người kia hi hi ha ha đi vào, Trương Mạc do dự cuối cùng vẫn đi vào theo. Chỉ tiếc từ lúc hai người kia vào kỹ viện liền chỉ lo thổi phồng võ công của bản thân nói cho các cô nương, lại chả nói được gì hữu dụng. Trương Mạc đợi thời gian khoảng một nén nhang, vẫn chỉ đợi được những lời vô nghĩa.

Bất đắc dĩ trở về nhà, Trương Mạc vào sảnh chính uống ngụm nước trà, đang chuẩn bị đi nấu cơm liền thấy Đông Phương Bất Bại đi tới trước mặt.  

“Ngươi đã đi đâu?” Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi đi về phòng trong, đi qua Trương Mạc đột nhiên dừng lại.

“Ta sao? Đi mua đồ vật này nọ.” Trương Mạc thật cao hứng khi Đông Phương Bất Bại chủ động hỏi thăm hắn. Trên thực tế, mấy ngày nay Đông Phương Bất Bại rất có hiềm nghi tức giận hắn.

Đông Phương Bất Bại nhăn mày lại, “Mua đồ vật này nọ lại có thể mua cả một thân đầy mùi son phấn sao?”

“Mùi son phấn? ” Trương Mạc cúi đầu ngửi chính mình, quả nhiên hơi có mùi son phấn, “Ta đi đến kỹ viện.”

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, quả thật không thể tin được điều y vừa nghe thấy.

____________

Gần về mùa hè, trên giang hồ lại an bình ngoài ý muốn, thật giống sự yên bình trước giông tố.

Trên Tây hồ Hàng Châu có một cái thuyền nhỏ, nhà đò da ngăm đen ở đầu thuyền nhìn hoa thuyền không chớp mắt.

Có hai nam tử ngồi nơi giữa thuyền. Trong đó một người ước chừng khoảng hơn 40 tuổi, nhưng vẻ mặt lại đầy hứng thú khi nhìn thấy hồ nước đằng xa, người còn lại rất trẻ, đại khái mới chỉ 16, 17 tuổi, mặt mày tuấn lãng, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia tràn đầy kính ý.

“Cha, ta xem qua sinh ý bên này.” Nhị công tử Hoắc gia Hoắc Hạng rót trà cho Hoắc Kim Đỉnh, “Ở hàng rào phía Bắc khai trương một tửu lâu không tồi.”

“Hàng rào phía Bắc? Vì sao không phải hàng rào phía Tây?” Hoắc lão mở miệng hỏi, ánh mắt cũng tràn đầy tán thưởng. 

“Tuy hàng rào phía Tây có nhiều người, nhưng đa số là thương khách hoặc tới lui tới mê, bọn họ chỉ vội vàng đi. So sánh thì hàng rào phía Bắc tuy người không quá nhiều, nhưng lại rất gần Tây hồ, cũng có nhiều kẻ có tiền.” Hoắc Hạng dừng một chút, nói, “Kỳ thật đây là Trương tiên sinh dạy ta. Hắn nói cái này có liên quan đến kiến thức về định vị thị trường, chúng ta muốn khách hàng chủ yếu là người địa phương và người có tiền đến nơi này chơi nên hàng rào phía Bắc là vị trí tốt.”

Hoắc Kim Đỉnh gật gật đầu, lại hỏi, “Trương Mạc còn nói cho ngươi cái gì nữa?”

Hoắc Hạng cười rộ lên, “Hắn nói cho con rất nhiều điều, đều là những chủ ý có đạo lý, ví dụ như việc mua bán phải làm tốt việc tuyên truyền, hoặc như thế nào quản lý những việc linh tinh.”

Hoắc Kim Đỉnh không nói gì, nhìn thấy hà diện có ba quang lân, lúc lâu sau mới cười quay đầu, “Ta có một ý kiến hay.”

“Cha dạy bảo.” Hoắc Hạng chuyên chú nghe.

“Buổi tối chúng ta đi ăn thử cá dấm chua ngọt của nơi này, như thế nào?”

………

Năm ngày trước.

Hoắc Hạng nghe lời phân phó của Hoắc Kim Đỉnh, điều cần làm đầu tiên khi về Lạc thành là tới chỗ ở của Trương Mạc. Hắn đứng ở cửa sân, đang định gõ cửa thì lại nghe thấy bên trong ‘phanh’ một tiếng, thiếu niên sợ đến run người, do dự nhưng vẫn gõ cửa.

Cửa mở ra, trong viện lại không thấy ai, chỉ thấy có một đám lông trắng chậm rì rì đi đến bên chân hắn, cắn ống quần hắn.

Hoắc Hạng cúi người ôm con thú nhỏ màu trắng lên, đi về phía phòng trong, “Trương tiên sinh, ngài có ở nhà không?”

Là nhị công tử Hoắc gia, Hoắc Hạng cũng là người đã gặp qua nhiều chuyện, cũng đã quen rồi, nhưng ngay cả như vậy, khi hắn đi vào phòng ở vẫn không thể nhịn được mà bày ra bộ dáng bị sét đánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi