ĐÔNG PHƯƠNG ĐÃ BẠCH

“Giáo chủ, thuộc hạ đã xác nhận Đông Phương Bất Bại cùng tên tiểu nhân Dương Liên Đình kia hiện đang ở Hàng Châu, lúc trước ở tại Hoắc phủ. Tin tức hôm qua truyền đến nói hai người đã chuyển ra khỏi Hoắc phủ. Cụ thể chuyển đến đâu thì còn chờ xác nhận.”

Bộ dáng Nhậm Ngã Hành so với lúc trước già đi rất nhiều, lúc này hắn mặt không thay đổi ngồi ở vị trí cao nhất ở đại đường, tỏa ra một sự uy nghi.

“Ý ngươi là ngươi đã mất dấu bọn chúng, phải không?” Lời chưa nói hết, người báo cáo dưới đài đã cảm thấy áp lực.

“Thuộc hạ đáng chết! Thỉnh giáo chủ thứ tội!”

“…Ta cho…ngươi một cơ hội nữa. Nghe rõ, trong vòng 3 ngày tìm ra nơi Đông Phương Bất Bại ẩn thân cho ta. Nếu không tìm thấy,… ngươi cũng biết hậu quả như nào đi?” Những lời nói lạnh lùng như gió chậm rì rì nói ra làm cả đại đường tràn đầy khí lạnh.

“Dạ! Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Thân ảnh dưới đài biến mất, Nhậm Ngã Hành híp mắt lại, tay không ý thức nắm chặt tay vịn… cho đến lúc tay vịn thay đổi hình dáng đến vặn vẹo.

_____

Hôm nay Hàng Châu khó có được một trận mưa, tiếng mưa rơi sàn sạt khắp nơi.

Trong phòng, một cuộc vấn đáp về khoa học cách xa cả trăm năm đang diễn ra.

“Vì sao ‘nam châm’ lại hút lẫn nhau?” Đông Phương Bất Bại mặt không thay đổi đặt câu hỏi.

“Vì chúng nó thích nhau.” Trương Mạc nghiêm túc trả lời.

… Chạm phải ánh mắt nheo lại của Đông Phương Bất Bại, Trương Mạc đầu hàng.

“Khụ, đó là do chúng nó có từ tính.”

“Từ tính là cái gì?”

……

Từ lúc đến ở nhà mới, Trương Mạc bắt đầu cải tạo lại phòng ở.

Lúc nhàn rỗi, Trương Mạc dạy một chút kiến thức vật lý cơ bản cho Đông Phương Bất Bại… Đương nhiên, một số lúc quá trình giảng bài sẽ không hài hòa như vậy.

Gần đây Đông Phương Bất Bại đều rất nhàn rỗi, ít nhất nhìn qua đều thấy bộ dáng nhàn rỗi. Ngoại trừ luyện công và chơi với năm con sói nhỏ, hơn nữa thường xuyên bị Trương Mạc quấy rầy thì giống như không có chuyện gì để làm. Hôm trước Vương quản gia mua về mấy hộp trà chất lượng tốt nhất, Đông Phương Bất Bại liền chuyển hứng thú đến trà nghệ.

Trương Mạc đối với trà nghệ cũng giống như Đông Phương Bất Bại đối với vật lý.

Chạng vạng, lúc ánh trăng đã dần dần dâng lên, gió thổi khiến những nhánh liễu rung động trong làn mưa, trong viện hai nhân vật tuấn lãng ngồi bên bàn gỗ nhỏ. Cảnh tượng này như một bức tranh đẹp vậy.

“Trà Long Tĩnh và trà xanh không phải đều là trà sao?” Trương Mạc chân thành vạn phần nhìn Đông Phương Bất Bại.

“Trà Long Tĩnh là một loại trà xanh…”

“A?”

“Bích Loa Xuân, trà Long Tĩnh, cả Mao Phong đều là trà xanh,” Đông Phương Bất Bại nói xong chỉ mấy hộp lá trà trên bàn, “Nhưng mùi cùng cách pha đều không giống nhau.”

“Như vậy…”

Đông Phương Bất Bại nhìn biểu tình như lọt vào sương mù của Trương Mạc, mỉm cười nói: “Không biết mấy cái này cũng không sao, uống trà ngon là được.”

Trương Mạc lắc đầu, nói: “Mấy thứ cao nhã như này, ta chưa từng có cơ hội học.”

Đông Phương Bất Bại nhướn mi, “Ta thấy là ngươi còn không nghĩ đến việc học đi?”

Trương Mạc nghĩ nghĩ, đột nhiên cười rồi lại gần ôm lấy Đông Phương, ghẽ vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Ngươi biết là tốt rồi, nói ra làm gì.”

Khí nóng phả vào làm tai y ngưa ngứa, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu né tránh, nói: “Buông.”

“Không buông.” Trương Mạc thích ý ôm chặt chút nữa.

Lúc này, Vương quản gia đi tới… liền bị một màn trước mắt làm cho tiến cũng không được mà lui cũng không xong.

Đông Phương Bất Bại tránh khỏi lồng ngực Trương Mạc, nhìn về phía Vương quản gia: “Có chuyện gì?”

“Hoắc gia phái người đến, muốn mời Trương tiên sinh đến Hoắc phủ. Nghe nói Đại công tử Hoắc gia đã đến, phải tiễn Hoắc lão quay về Lạc thành.”

Trương Mạc lắc đầu bật cười, Hoắc lão nhân cũng thật ngoan ngoãn đi.

“Đông Phương, ngươi đi cùng ta đi.”

“Ta cũng đi sao?”

“Ừ, ta đã nói ngươi đến Hàng Châu từ mấy hôm trước.” Trương Mạc cầm tay Đông Phương Bất Bại, “Đi thôi?”

“Được.”

Buổi tối ở Hoắc phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Lúc Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại tới đại sảnh, bài trí chén thủy tinh, đèn lưu ly đều lòe lòe tỏa sáng càng tăng thêm sự lộng lẫy của phòng.

“Trương Mạc, ngươi đã đến rồi.” Hoắc lão nhân nhìn Trương Mạc, lại nhìn Đông Phương Bất Bại bên người hắn, “Vị này không phải là Đông Phương Bại sao?”

“Đúng vậy, Đông Phương mới đến Hàng Châu hai hôm trước.”

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, xem như chào hỏi.

“Trương tiên sinh,” Hoắc Khải đang ở phòng bên cạnh, thấy Trương Mạc đến liền ra nghênh đón, “Mời sang bên này.”

Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại cũng không khách khí, lúc ngồi xuống bàn tự nhiên ăn uống, không nhìn ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường nhiều lần đảo qua của Hoắc lão nhân.

Ăn cơm xong, Hoắc lão cho mấy ca cơ vũ ra biểu diễn.

“Trương Mạc, ngươi đi theo ta một chút.” Hoắc lão đứng lên nói với Trương Mạc, đi vào phòng trong.

“Tùy tiện ngồi đi.”

Trương Mạc nghe lời ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Hoắc lão, “Nghe nói Hoắc Khải muốn đưa ngươi về?”

“Đúng.” Nói đến đây, nét mặt già nua của Hoắc lão có điểm không tốt.

“Khi nào đi?”

“Ngày mốt.”

“Không cần ta tặng gì đi?”

Sắc mặt Hoắc lão đen đi, “Ngươi cái xú tiểu tử! Người khác đều hỏi là ‘Ta nên tặng ngươi cái gì?” mới đúng chứ?”

Trương Mạc ngượng ngùng: “Giao tình của ta còn chưa tới mức kia!”

......

Hoắc lão nhân không nói gì, lúc lâu sau mới mở miệng nói, “Không so đo với ngươi. Dù sao ta đi rồi, khối làm ăn ở Hàng Châu toàn bộ đều giao cho ngươi, không được làm ta mất mặt.”

“Được, ta sẽ cố hết sức.” Trương Mạc nghiêm túc trả lời.

“Mặt khác ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Hoắc lão liếc liếc Trương Mạc một cái, “Hôm qua ta có tin tức, có người mờ ám điều tra ngươi.”

“Điều tra ta?” Trương Mạc nhướn mi.

“Ta cũng không biết là ai, che dấu rất tốt. Tóm lại ngươi cẩn thận một chút cũng tốt.”

“Ta đã biết. Cám ơn ngươi.”

“Ta chỉ thuận miệng nói một chút, đâu có làm vì ngươi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi