ĐÔNG PHƯƠNG ĐÃ BẠCH

Đông Phương Bất Bại không biết chính mình đang ở đâu, xung quanh là một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy cái gì.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, Đông Phương Bất Bại đứng lại nhìn kỹ người kia – bộ dáng người kia là Nhậm Ngã Hành lúc còn trẻ đi? Chỉ thấy hắn lạnh lùng liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, cười lớn nói: “Đông Phương Bất Bại, ngươi là đồ yêu quái!”

Không đợi Đông Phương Bất Bại phản ứng, Nhậm Ngã Hành kia đã bỗng dưng biến mất.

Đông Phương Bất Bại giật mình đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy có động tĩnh ở phía sau, lập tức nhích người tránh đi, nhìn lại vẫn là Nhậm Ngã Hành, nhưng lại là bộ dáng lúc già.

Người này âm trầm nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, nói: “Ngươi sẽ không chết tử tế được.”

Đông Phương Bất Bại nhăn mày, vung tay một phát, một loạt ngân châm liền đâm tới. Nhậm Ngã Hành đã già cười to vài tiếng, trơ mắt nhìn ngân châm xuyên qua thân thể hắn, không bị ảnh hưởng chút nào.

Không lâu sau lại xuất hiện thêm một người. Nhưng lại không thể nhìn rõ bộ dáng của hắn, Đông Phương Bất Bại bỗng dưng hoảng hốt. Y cố gắng đến gần nhưng vẫn không nhìn thấy hắn, chỉ nghe thấy thanh âm quen thuộc của người nọ nói: “Đông Phương, Đông Phương…”

Mở mắt ra là ánh mắt lo lắng của Trương Mạc.

“Đông Phương, làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?” Trương Mạc đau lòng mà lau trán đầy mồ hôi của Đông Phương Bất Bại.

“Trương Mạc?”

“Ừ, ta đây.”

“Trương Mạc…” Đông Phương Bất Bại rất nhanh nắm lấy quần áo Trương Mạc, vùi đầu vào lồng ngực hắn.

“Ta ở đây, yên tâm đi.” Trương Mạc ôm chặt người trong lòng, hôn nhẹ lên trán y, trấn an sờ đầu y, nói sang chuyện khác: “Đông Phương, ngươi có biết ngươi đã hại ta rất thảm không?”

“… Sao?”

“Ta ngủ thẳng đến nửa đêm, đang ngủ say thì đột nhiên bị đạp một phát.” Trương Mạc lên án nói.

“Ta… đạp sao?”

“Không phải ngươi thì còn có ai nữa?” Trương Mạc giơ tay bóp mũi Đông Phương, buồn cười nói.

“…”

“Không chỉ có như vậy, đạp ta thì không tính, thế nhưng lại còn đạp ta rơi xuống đất!”

Những lời này của Trương Mạc thật ra không khoa trương chút nào, lúc nửa đêm hắn tỉnh lại thì đã ở trên mặt đất. Vốn hắn định đứng dậy khởi binh vấn tội một chút lại thấy Đông Phương Bất Bại đầu đầy mồ hôi.

Được rồi, hắn tạm thời lý giải là độ mạnh yếu của giáo chủ lúc ngủ cũng không thể so sánh với người thường được.

“Trương Mạc, Nhậm Ngã Hành đã chết, đúng không.”

“Đúng vậy, hắn đã chết.”

“Vậy coi như hắn đã thua sao?”

“Điều này khó mà nói, phải xem ngươi so về cái gì.” Trương Mạc giúp Đông Phương Bất Bại đắp lại chăn, nói, “Nếu so về tư thái, hắn khẳng định thua. Nếu là so về việc tranh đoạt Hắc Mộc Nhai – ngươi sẽ không trở về chứ?” Thấy người trong ngực gật đầu, Trương Mạc tiếp tục nói, “Vậy ngươi thua, dù sao hắn cũng là giáo chủ cuối cùng cho dù hắn đã chết. Hoặc nếu các ngươi so xem ai sống lâu hơn thì rõ ràng là hắn thua. Vậy nên tính tổng thì ngươi vẫn hơn một chút.”

Người trong lồng ngực yên lặng.

“Còn lâu mới sáng, ngủ tiếp đi.” Trương Mạc cũng nằm lên gối, ôm lấy Đông Phương Bất Bại đã nhắm mắt lại.

Đỗ Hoàn Nhi ngạc nhiên phát hiện hôm nay Trương Mạc dậy rất sớm. Nàng vừa tới cửa đã thấy Trương Mạc đứng đó.

“Đi đun nước để tắm đi.” Thấy Đỗ Hoàn Nhi, Trương Mạc lập tức phân phó rồi xoay người đi vào phòng.

“Ai.” Đỗ Hoàn Nhi kêu một tiếng, xoay người đi nhanh về phía phòng tắm.

Đông Phương Bất Bại đã tỉnh lại, chỉ là tinh thần không tốt, vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi.

“Đông Phương, một chút nữa đi tắm đi. Không cần nghĩ nhiều.”

“Được.” Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, giương mắt nhìn về phía Trương Mạc, “… Ngươi giúp ta tắm.”

“Được. Ngươi không sợ ta biến thành sói sao?”

Tiểu Bạch nhảy đến chỗ giường, thật hợp với tình hình mà thấp giọng ‘ngao~’ một tiếng.

Trương Mạc bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bạch, hoài nghi đây có phải là sự trùng hợp trong truyền thuyết không.

Đông Phương Bất Bại khẽ cười ra tiếng, liếc nhìn Trương Mạc một cái, “Ngươi vốn chính là một con sói.”

“Sao?” Bàn tay Trương Mạc tiến vào trong quần áo Đông Phương bắt đầu vuốt ve, “Thật không?”

_____

Sói trắng là loài sói có cơ thể lớn, nhất là mấy con sói trắng như bọn Đại Mạc. Chúng nó có một bộ lông trắng muốt cùng một cơ thể dẻo dai.

Tộc sói có phẩm tính kiêu ngạo, đồng thời cũng thích đùa dai. Đại Mạc cũng không phải ngoại lệ.

“Các ngươi thật bướng bỉnh!” Đỗ Hoàn Nhi bất đắc dĩ nhìn vườn hoa bị phá hoại bừa bãi, mặt tức giận mắng mấy con sói đang tỏ vẻ vô tội ở một bên.

“Ngao…”

“Như thế nào, còn không thừa nhận sao?”

“Ngao…”

Mấy con sói cố ý không để ý tới nàng, chỉ có Tiểu Mạc tiến lên vài bước mà cọ cọ chân Đỗ Hoài Nhi. Bộ lông rậm rạp thật mềm mại, tuy rằng vừa rồi vì nghịch ngợm mà dính đầy bùn đất nhưng vẫn thập phần xinh đẹp.

Đỗ Hoàn Nhi đành phải dở khóc dở cười cúi xuống sờ sờ nó. Tiểu Mạc cùng mấy con sói trắng khác lại đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm người phía sau Đỗ Hoàn Nhi.

“Đỗ cô nương,” Viên Vũ mỉm cười nói.

“Viên công tử?”

Đỗ Hoàn Nhi kinh hãi, người này đến từ lúc nào vậy?

“Mạo muội tới chơi, mong cô nương không để ý.”

“…Không sao. Ngài đến làm khách sao?”

“Tại hạ… Tại hạ tới chơi, là để bàn một chút chuyện với Trương tiên sinh.” Viên Vũ đã chuẩn bị tốt trong đầu nhưng lúc nói lại không lưu loát được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi