ĐÔNG PHƯƠNG ĐÃ BẠCH

“Như vậy ta liền cáo từ.” Viên phụ nói, lập tức đi theo tạp dịch ra ngoài.

Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại đi theo tiễn người đến cửa. Đông Phương Bất Bại yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của người nọ, quay đầu nói với Trương Mạc: “Người này không phải người bình thường.”

“A?” Trương Mạc quay đầu, “Ở điểm nào?”

“Đặc sản Viên Vũ mang đến đúng là của vùng Mân Nam. Cái này ta biết, hỏi hắn bất quá chỉ là muốn chứng thực xem có đúng là Viên Vũ đã đi Mân Nam hay không thôi.” Đông Phương Bất bại nhớ tới danh môn tào phủ của Phúc Kiến bên kia, khẳng định ý nghĩ của mình.

Trương Mạc vốn định lên án một chút, tưởng rằng người kia là muốn mua đặc sản cho mình, nhưng lơ đãng thấy khuôn mặc không chút thay đổi của Đông Phương Bất Bại thì lại trở nên nghiêm túc.

“Lại nói tiếp, võ công của hắn có vẻ không tồi.”

Đông Phương Bất Bại nghe thấy lời này cũng không nói gì, chỉ xem xét bí tịch bị đọc đến nhàu trong tay Trương Mạc rồi tà nghễ liếc mắt một cái.

Ánh mắt kia rõ ràng thể hiện ý tứ ‘ngươi mà có thể nhìn ra sao?’

Trương Mạc bị nhìn đến mất tự nhiên, nói: “Đông Phương, tuy rằng võ công của ta không ra gì nhưng trực giác vẫn rất mẫn tuệ.”

Đông Phương Bất Bại từ chối cho ý kiến, nói: “Người nọ hẳn là Thần Thâu Nguyên Phong trong lời đồn.”

… Nguyên Phong? Nhân vật này xuất hiện lúc nào vậy? Trương Mạc cẩn thận suy đi nghĩ lại nhưng cũng không nhớ ra.

Đông Phương Bất Bại thần sắc dần thỏa lỏng, “Lại nói tiếp, ta từng gặp qua đứa nhỏ Viên Vũ kia. Lúc đó hắn chỉ có mười ba mười bốn tuổi, trách không được lại thấy quen mắt. Không nghĩ tới đã lớn đến như vậy…”

Trong giọng nói không khỏi có chút thổn thức.

Phiêu Hương lâu, trong lúc tiếng người ồn ào khắp nơi thì nhã gian trên tầng hai lại phá lệ im lặng. Nếu như nói Thính Phong các là nơi của các văn nhân thì Phiêu Hương lâu chính là nơi thuần túy để tiêu tiền.

Trương Mạc đối với nơi này cũng rất vừa lòng. Nơi này có thể cung cấp hết tất cả, chỉ cần ngươi có tiền liền có thể được thỏa mãn. Những thứ giải trí của đời sau như máy chơi game hay karaoke vân vân, hiển nhiên là không có cách nào để bố trí nhưng các trò chơi mà cổ nhân ưa thích thì vẫn có thể bố trí.

Gần đây Phiêu Hương lâu làm ăn không tồi, nhất là vào lúc có “Tiệc tối” thì nhiều lần đều chật ních.  

......

Không lâu sau khi Đỗ Hoàn Nhi trở về phòng thu chi ở lầu hai sau khi cáo biệt Viên Vũ lại thấy tiểu Lục vội vàng đi đến. Tiểu Lục là lúc trước là một tiểu nhị, giờ trở thành người hầu thường xuyên đi theo Đỗ Hoàn Nhi, so sánh với những người khác có vẻ thông minh hơn.

“Đỗ tiểu thư, bên ngoài có người tới tìm người.” Tiểu Lục nói xong, lại nghiêm túc bổ sung nói, “… Bộ dáng rất hung dữ.”

Đỗ Hoàn Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, “Không phải có rất nhiều người tìm ta sao? Người này có gì đặc biệt? Ta không đi gặp.”

“Vị này không giống những người kia, y là được Trương tiên sinh bảo người ta dẫn tới. Mời người nhất định gặp.”

Đỗ Hoàn Nhi đi theo tiểu Lục vào nhã gian chỉ thấy một nam nhân khoảng 50 tuổi chờ ở đó. Nam nhân trang phục sạch sẽ chỉnh tề, tóc có vài phần điểm hoa râm. Bởi vì trên mặt có một vết sẹo rất dài mà có vài phần đáng sợ.

“Ngươi chính là Đỗ Hoàn Nhi?” Viên phụ đứng dậy, mỉm cười mở miệng hỏi.

“Ngài là?” Đỗ Hoàn Nhi gật gật đầu, tiện đà do dự mở miệng nói, tươi cười mơ hồ có điểm cứng ngắc.

“Ta thấy tửu lâu này làm ăn không tồi nên nghĩ muốn gặp chủ nhân của nó.”

Viên phụ tạm thời không tính toán để lộ mình là nghĩa phụ của Viên Vũ. “Trương chưởng quầy nói chủ yếu là ngươi quản lý, làm được tốt như vậy cũng thật sự đáng nói.”

Đỗ Hoàn Nhi có lễ nói tạ ơn rồi mời hắn ngồi.  

“Ngài thích loại trà nào?” Đỗ Hoàn Nhi dần dần trấn định hỏi Viên phụ.

“Không yêu thích loại nào, ta đối với trà không có hiểu biết nhiều.”

Đỗ Hoàn Nhi cười cười, quay đầu nói với tiểu Lục: “Cho người đi pha một ấm trà Long Tĩnh, nhớ dùng lá trà ngon.”

… Viên phụ cũng không ở đó bao lâu, một ấm trà uống không nhiều cũng không ít. Đối với mục đích đến đây của người này, Đỗ Hoàn Nhi từ đầu tới cuối cũng không rõ ràng, chẳng lẽ thật sự là đến nhìn người sao?

Mà Viên phụ cũng cảm thấy thật vừa lòng đối với lần gặp mặt này, cảm thấy Đỗ Hoàn Nhi chính là một con dâu tốt.

Hàng Châu buổi đêm. Niên đại này ban đêm không có đèn điện, chỉ có một cái lại một cái đèn lồng, ánh trăng ấm áp phản ánh từ hồ nước như một giấc mộng đẹp.

Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại đều một thân bạch y đi trên đường, dưới ống tay áo rộng là hai bàn tay nắm chặt.

“Đông Phương, ngươi nhìn cái kia kìa!” Trương Mạc đi đến một tiểu điếm phía trước trạm định, ý chỉ bề ngoài của một cái đèn lồng chưa được thắp lên.

“… Nhìn đẹp lắm.” Đông Phương Bất Bại yên lặng nhìn chằm chằm đồ dành cho mỹ nhân kia, nhìn biểu tình vui vẻ của Trương Mạc, không nói gì.

“Chủ quán, lấy hộ ta cái kia, bao nhiêu tiền?” Trương Mạc buông tay Đông Phương Bất Bại, trả tiền.

Đông Phương Bất bại không thú vị xoay người ra chỗ khác, nhìn mặt đất của đường lớn.

Cho đến khi một chiếc đèn lồng in một bức tranh có tảng đá và cầu gỗ được đưa tới trước mặt y.

“Cầm lấy.”

“… Ngươi nói cái này sao?”

“Đúng vậy, nếu không ngươi cho là cái gì?” Trương Mạc quay đầu lại tìm thử, còn có thứ gì nhìn đẹp hơn sao?

Đông Phương Bất Bại vội giật tay áo của Trương Mạc, nói: “Không có gì, thứ này còn đẹp hơn.”

Bên đường vừa kết thúc hội chùa, tai trái Trương Mạc cầm rất nhiều đồ, Đông Phương Bất Bại thần sắc thoải mái một tay cầm đèn lồng, tay kia cầm một chuỗi trái cây đường.

“Nào.” Đem chuỗi trái cây đến trước mặt Trương Mạc, Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói, “Ngươi chỉ được phép ăn một cái.”

Trương Mạc có ý đồ cắn hai cái lại bị Đông Phương Bất Bại dễ dàng lách mình tránh ra.

Chưa kịp kháng nghị thì Trương Mạc đột nhiên cảm thấy phía trước có hai bóng dáng rất quen thuộc đi tới.

Kéo Đông Phương Bất Bại đến gần vài bước, Trương Mạc thoáng do dự kêu lên: “Hoắc lão?”

......

Vậy mà lại đúng là Hoắc Kim Đỉnh, bên cạnh hắn chính là Đại công tử nhà hắn Hoắc Khải.

Hoắc Kim Đỉnh lúc đó đang rối rắm nhìn một cái đồ chơi làm bằng đường còn Hoắc Khải đứng một bên không cho hắn mua.

“Cũng chỉ là đồ chơi lằm bằng đường, mua một cái cũng không sao đi.” Trương Mạc cười nói.

Hoắc Khải mỉm cười, cũng không làm gì. “Trương tiên sinh có thể không biết, gần đây cơ thể của cha ta không tốt lắm, thầy thuốc nói phải ăn ít mấy thứ linh tinh.”

“Hóa ra là như vậy sao?” Trương Mạc lại xem xét bộ dáng âm thầm ểu oải của Hoắc Kim Đỉnh, không biết vì sao lại buồn cười.

“Đúng rồi, hai người thế nào lại đến Hàng Châu?”

“Bên này khí hậu ẩm ướt hơn, tính toán sống tại đây một thời gian.” Hoắc Khải cười đáp, “Nghe Hoắc Hạng nói Trương tiên sinh làm ăn sinh ý tốt lắm, tại hạ bội phục.”

Trương Mạc nói chuyện vài câu, nghĩ đến phần học thuộc của hôm nay còn chưa học xong liền nhanh chóng cáo từ, lôi Đông Phương Bất Bại về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi