ĐÔNG PHƯƠNG NGHÊ THƯỜNG KHÚC

"Không phải các ngươi đến mời ta tới sao, chẳng qua nói đến sớm vài ngày lại không bắt được? là Thái tử có động tĩnh gì mới sao?"

Nhạc Minh Kha là tâm phúc của Mộ Dung Xung, cũng là có vài phần giao tình với Nhạc Minh Kha, nhưng nếu có chuyện khác, sợ là Mộ Dung Xung trời sinh tính đa nghi như hắn cũng chỉ có thể tin một, trừ phi đây là chuyện quan trọng nhất.

Chuyến này đi Nhạc Minh Kha quả thật có chuyện quan trọng, "Thái tử nói muốn dùng võ lâm làm chủ lực, mượn thế lực triều đình đánh vào võ lâm, từ đó kiềm chế người trong giang hồ."

Nghê Thường trầm tư: "Ta cũng biết, không lẽ hoàng đế thật sự đồng ý sao?" nhiều năm qua hoàng đế không để ý đến triều chính, mấy chuyện này cũng không chắc hắn sẽ quan tâm đến, cũng chỉ là tranh chấp giữa triều thần, không lẽ phe Thái tử phải thắng?


"Đề nghị của thái tử thu được đa số ý kiến đồng tình của triều thần," Nhạc Minh Kha nghĩ đến trong triều đều là minh tranh ám đấu có chút nhức đầu, đối với đám nhàn rỗi không chuyện làm thì nháo đến khiến người thêm chán ghét. "Bất quá dựa vào đám văn nhân chua ngoa kia, Thụy vương sao có thể trơ mắt nhìn kế hoạch của thái tử thành được, chẳng qua hắn chỉ mượn cớ này ở trước mặt hoàng thượng biểu hiện một chút, thuận tiện chèn ép thái tử."

"Chúng ta nhận được tin, Khúc Dương của Nhật Nguyệt thần giáo đang đến gặp Lưu Chính Phong, điện hạ cũng đang chuẩn bị thời cơ đi thăm dò thử một chút, xem có thể nâng đỡ thế lực kia không."

"Ta cũng biết, nhưng tại sao ngươi lại nói với ta chuyện này." sợ là chuyện này đã được Thụy vương cùng tâm phúc của hắn Mộ Dung Xung đã bàn xong, Nhạc Minh Kha lại là người Mộ Dung Xung tin nhất, biết được mấy chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng không biết tại sao lại nói với mình. Hay là cái bẫy lòng tốt Mộ Dung Xung muốn thả ra bắt mình?


Nghê Thường nào biết được Nhạc Minh Kha cũng đơn giản tự làm hết, hắn qua nhiều lần tiếp xúc cũng dần thích nữ tử thông minh quả quyết này, cho nên luôn mượn cớ để giúp nàng.

"Nói đến thì chưởng môn Tung Sơn là Tà Lãnh Thiền cũng đã biểu ý đầu hàng Thụy vương, cho nên nghĩ đến cũng truyền thư báo cho ngươi biết, nếu đã bị Thụy vương nhìn trúng là hy vọng ngươi vào nửa năm sau lựa chọn minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái sẽ là ngươi, đằng sau cũng sẽ có viện thủ. Bất quá nghe nói gần đây trên Hành Sơn tên Lưu Chính Phong sẽ rửa rau chậu vàng gác kiếm, sẽ có một màn tập kích biểu diễn của Tà Lãnh Thiền, ngươi không ngại đến xem chứ?"

"Nói tiếp đi!" mình cũng không có hứng thú nhúng tay vào võ lâm phương bắc, "Bất quá ngươi cũng nên nhắc Mộ Dung Xung, trừ Thụy vương, hoàng đế còn có nhi tử khác, trong đó vị được sủng ái nhất kia còn có hy vọng hơn cả Thụy vương."


Sờ đầu ngượng ngùng Nhạc Minh Kha cũng biết Luyện Nghê Thường đang nói đến ai, chỉ là vị kia tranh đấu với thái tử cũng rõ ràng, cho dù không bị mục tiêu công kích thì cũng sẽ để hai vị kia ngao cò tranh nhau, đợi cho Thụy vương ngồi núi xem hổ đấu, rồi lên ngôi.

"Chuyện này ta cũng biết, ngươi còn gì nói sao?"

Nghe ý Nghê Thường đuổi khách, còn tính mượn cớ nhưng hắn thấy trong mắt Nghê Thường mệt mỏi, mấp mé môi một chút: "Vậy ngươi nghỉ sớm đi!" Nhạc Minh Kha biết người mình thích không quan tâm đến chuyện này, ngay cả tâm ý này của mình cũng không phát hiện, đúng là khiến người ta khổ sở.

Nghê Thường chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng nàng biết dù Nhạc Minh Kha đi, nhưng cũng không thả lỏng chút nào, vì còn có khách.

"Người đến rồi còn không xuống đây xem, cũng đúng lúc tiếp đãi vài chiêu luyện tập." Nghê Thường đổ hết nước trà bị Nhạc Minh Kha chạm qua, nhẹ nhàng nói.
"Hừ, nạp mạng đi!" giọng nói thanh thúy vang lên nghe có vẻ quen thuộc khiến động tác Nghê Thường có chút chậm lại, liền bị người chém rách tay áo.

"Phi tinh tuyệt hận, kiếm pháp Võ Đang, ngươi là ai?" người đến cũng không hứng thú nói chuyện cùng nàng, im lặng nhìn đôi mắt độc ác oán hận khiến người không lạnh mà run. Không kịp đề phòng mái tóc Nghê Thường bị kiếm lướt qua cắt đứt bay lả tả trong không khí.

Thân thể là của cha mẹ, lại bị kẻ này chém rơi tóc Nghê Thường nắm lọn tóc bị cắt đứt trong lòng nổi giận, tên này thật vô lý. Nhìn nàng bộ dạng còn trẻ chiêu thức kiếm pháp lại là của Võ Đang, có lòng muốn giữ nhân tài, ai ngờ người này lại muốn đoạt mạng mình.

Cắn răng Nghê Thường cũng không giấu gì, mặc dù võ công người này lợi hại, nhưng nội lực không đủ, mười phần sát chiêu cũng chỉ đả thương được đối thủ. Nghê Thường lại có 20 năm công lực cùng Thiên Lang Kiếm pháp của Lăng Mộ Hoa, ưu thế thực lực cũng rất rõ ràng, cử trọng nhược khinh, trải qua nhiều năm kiếm chiêu cũng không thay đổi, từng bước nhìn thấy nhược điểm người trước mặt, thuận tiện dùng chuôi điểm đại huyệt người trước mặt. Người kia bị tê liệt ngồi xuống đất, không động đậy được, chỉ biết tuyệt vọng ánh mắt quật cường để mặc người xẻ thịt.
Người này lòng dạ thật độc ác còn muốn ám toán mình, tự cắn lưỡi không để ý nguy hiểm bị tẩu hỏa nhập ma cưỡng ép phá huyệt, đối phương đang phun máu trong lúc Nghê Thường tránh né liền thừa cơ bỏ trốn.

"Người này thật xảo quyệt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi