ĐÔNG TÂY - NHẬT LÃNG

Lại mất nửa tháng nữa để hoàn toàn bình phục. Thời điểm cô xuất viện và trở về Tần gia, Tần Lam tới nửa cái bóng dáng cũng không lộ diện.
Thực sự dễ dàng thỏa hiệp thế sao?
Mặt khác, Tô Thanh sau khi đưa cô an toàn trở về nhà, cẩn thận dặn dò thuộc hạ bảo vệ cô thật tốt mới an tâm trở lại bệnh viện hoàn thiện những phần việc còn đang dang dở.
Ngô Cẩn Ngôn biết ngoại trừ là cánh tay đắc lực của Tần Lam, thì nàng còn là bác sĩ chuyên khoa thường xuyên phải tiếp nhận những ca cấp cứu đặc biệt nghiêm trọng do đám người nhà họ Tần xả thân chiến đấu mà thành.
Ở mãi trong lồng chim rộng lớn này cũng không phải cách hay. Cho nên cô nhanh chóng tới phòng tập luyện, đã lâu không luyện võ khiến bản thân mất rất nhiều cảm giác.
Thuộc hạ của Tần gia hiện tại đối với Ngô Cẩn Ngôn chính là không dám khinh bỉ. Cô nghĩ chắc là do bản thân được Xa Thi Mạn tiếp nhận dạy dỗ, vì vậy bọn họ mới mắt nhắm mắt mở mặc kệ mình.
Luyện tập tới tận trưa mới chịu kết thúc.
Cầm khăn lau vừa đi vừa thấm mồ hôi. Sau đó bước chân cô dần chậm lại trước cánh cổng lâu ngày vẫn luôn khóa chặt.
Đó là cánh cổng khu vườn hoa cô đã từng nhắc đến.
Quan sát xung quanh thật kĩ, sau khi xác định không có camera an ninh cùng thuộc hạ, Ngô Cẩn Ngôn mới rón rén lại gần cầm ổ khóa lên quan sát.
Cái... ? Ổ khóa này nguyên lai chỉ để trang trí thôi ư?
Nội tâm bất ngờ nảy lên khi ổ khóa trong tay nhẹ tênh rơi xuống đất.
Cánh cổng cũ sừng sững nửa mời gọi cô hãy dũng cảm tiến lên đẩy nó, nửa lại như cảnh cáo rằng Ngô Cẩn Ngôn cô tốt nhất đừng bao giờ chạm vào những thứ vốn không thuộc về mình.
Nhưng đại khái người ta thường ví sự tò mò của con người có khả năng giết chết một con voi.
Ngô Cẩn Ngôn hiện tại chính là như thế.
Hít sâu thở đều, cô quyết định đẩy nhẹ cánh cổng cũ dính đầy bụi rồi lẻn vào trong. Và rất nhanh sau đó, khung cảnh của vườn hoa trong nhà khiến cô không khỏi bất ngờ.
Quá đẹp...
Dẫu biết rằng chúng có diện tích rất lớn. Song bởi vì bên trên toàn bộ đều bị mái ngói che khuất, cho nên Ngô Cẩn Ngôn không thể xác định bên trong có gì.
Thật không ngờ chính là thiên đường.
Suối nhân tạo, ánh sáng nhân tạo, thậm chí ngay cả những loài hoa quý hiếm cũng được chăm sóc tại đây. Tất thảy đã tạo nên bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ, hệt như vườn treo Babylon tuyệt diệu thời Lưỡng Hà cổ đại.
Căng lồng ngực để cảm nhận mùi thơm của các loài cỏ hoa, Ngô Cẩn Ngôn giống hệt kẻ bị thôi miên, cứ thế lạc quanh khu vườn tràn đầy hương sắc.
Cô chưa từng nghĩ rằng Tần Lam lại có thú vui tao nhã như thế. Kì thực một nữ nhân ngày đêm bận bịu mưu toan cùng chém giết, rất khó có thể sở hữu sở thích nhàn hạ như thế này.
Sớm đã quên rằng chính mình là lẻn vào đây. Ngô Cẩn Ngôn nhất thời cao hứng đi xung quanh khu vườn rộng lớn. Mỗi loài hoa đều dừng lại ngắm nhìn một chút.
Trước đây mẹ cô rất thích hoa, bà thích hoa tới nỗi mỗi ngày cha cô đều tặng một bó. Đương nhiên Ngô gia cũng xây dựng hoa viên dành riêng cho Ngô phu nhân tự tay chăm sóc.
Hoài niệm càng khiến cô chìm đắm trong địa phương thiên đường...
***
Chẳng mấy chốc đã tới cuối khu vườn.
Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu đánh giá căn nhà gỗ nằm im nơi góc phải. Căn nhà có diện tích không lớn, hơn nữa đằng trước trồng rất nhiều hoa lưu ly cùng hoa hồng vàng.
Như tồn tại ma lực thúc đẩy cô hãy tiếp tục tiến vào căn nhà ấy. Và Ngô Cẩn Ngôn cô quả thực đã làm theo.
Đẩy cửa bước vào trong. Ngôi nhà nguyên lai chẳng hề bày quá nhiều đồ đạc: một bàn tròn màu trắng cùng tủ gỗ lớn đồng màu đặt những tách trà mang họa tiết đơn giản, bên cạnh là kệ nhỏ trưng bày vài chai rượu. Đồng thời thêm một vài bức tranh nghệ thuật vừa nhìn qua liền biết hẳn là do Tần Lam sưu tầm. Bởi vì chúng khá giống với những bức tranh được treo trong nhà chính.
Điều kì lạ nằm ở chỗ mặc dù có trà, có rượu, ấy thế nhưng ngôi nhà này vẫn luôn u ám tới mức đáng sợ.
Ngô Cẩn Ngôn cẩn thận kiểm tra, lại phát hiện dưới chai rượu trên ô thứ ba của tủ gỗ là một nút ấn.
Dù sao thì mình cũng sẽ chết - cô nhủ thầm trước khi quyết định hạ tay nhấn cái nút bí ẩn đó.
Bất ngờ lại chồng chéo bất ngờ.
Ngây ngốc nhìn tủ trưng bày xoay ngang - để lộ cánh cửa mật thất. Ngô Cẩn Ngôn bỗng dưng cảm thấy trái tim mình đập liên hồi.
Thực sự là mật thất...
Đã đi tới bước đường này, nếu như bỏ ngang mà bị phát hiện, chẳng phải còn tiếc hơn nhiều so với việc xem hết toàn bộ rồi bị phát hiện sao?
Thân hình nhỏ bé nhanh chóng lách qua cửa mật thất, chân chính tiến vào địa phương huyền bí mà bản thân cất công lục tìm rồi phát hiện ra.
Bên trong chỉ đặt duy nhất chiếc tủ lớn chứa rất nhiều ngăn kéo. Ngô Cẩn Ngôn đành tiếp tục đánh liều, tùy ý mở ra xem bừa một ngăn.
Thật không ngờ kết quả khiến cô chết đứng tại chỗ.






















Ngày đăng: 30.12.2019
Tác giả: Chương ngày mai nhất định sẽ tràn đầy cẩu huyết =)))) MỘT BẦU TRỜI CẨU HUYẾTTTT =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi