ĐỒNG TIỀN KHAM THẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phủ An Khánh cách huyện Ngọa Long chỉ một con sông, vào lúc thời tiết trong trẻo, đứng ở bờ sông huyện Ngọa Long, thậm chí có thể loáng thoáng trông thấy đỉnh núi ở bờ bên kia. Khi gió êm sóng lặng, đi thuyền cũng chỉ tốn vài canh giờ.

Nhưng hiện giờ tuyết lớn bao phủ, chưa được nửa đường, trên sông đã một mảnh trắng xóa, tựa như cả trời đất bao la chỉ còn mình con thuyền lẻ loi của bọn họ, muốn khống chế phương hướng là chuyện rất khó, tốc độ hiển nhiên chậm lại.

Lái thuyền là người quen, lúc trước khi đám Tiết Nhàn muốn đến đảo Mộ Phần, đã thuê thuyền của hắn ta. Hắn có vẻ là người hiền lành, lần trước nhận tiền của Huyền Mẫn như thế nên cứ thấy áy náy. Lần này thấy bọn họ lại muốn qua sông, chỉ hơi do dự một lát liền đội gió tuyết chèo thuyền.

“Trong bọc vải của ta có hai bầu rượu nóng đấy, nếu không chê thì cứ lấy ra uống cho ấm người!” Lái thuyền vung mái chèo nói.

“Đa tạ.”

Huyền Mẫn không uống rượu, cũng không sợ lạnh, Giang Thế Ninh là dã quỷ nên không thể uống được, Lục Nhập Thất thì từ lúc lên thuyền cứ luôn ngẩn người, hiển nhiên không có tâm tình để uống. Thạch Đầu Trương thì ngược lại đã lạnh phát run, cũng muốn uống một ngụm, đôi mắt như hạt đậu nhìn trái liếc phải hai cái, lại không dám thò tay.

Hắn vốn tưởng đám người này sẽ không mang mình theo, cho rằng bọn họ hỏi xong điều cần hỏi rồi bảo hắn khắc hai tấm linh bài là sẽ thả hắn đi. Không ngờ là, bọn họ thế mà lại muốn mang hắn cùng qua sông, chắc là muốn hắn nhận biết những nơi mình từng đi qua.

Đối với Thạch Đầu Trương thì đây cũng không tính là chuyện xấu, dù sao nếu ở lại trong huyện thì hắn cũng chỉ có thể run rẩy ngồi trong nhà thôi. Trời mới biết trước khi Tiết Nhàn và Huyền Mẫn xông vào sân viện, hắn đã ôm kiếm ngồi trong buồng trốn bao lâu. Hắn lén nhìn Tiết Nhàn, lòng nói tổ tông này tuy rằng dọa người, nhưng lần nào bổ sét cũng tránh chỗ yếu hại của hắn, có thể thấy y không muốn mạng hắn. Đi cùng bọn họ ngoại trừ hơi có hại cho gan ra thì cũng không tệ lắm.

Tiết Nhàn ôm bầu rượu trong tay, song không có ý muốn uống, Trên thực tế y đang nóng muốn cháy tim đây, đâu có lạnh tí nào đâu mà cần giảm. Y ôm bầu rượu cũng không phải vì sưởi ấm, ngược lại, y làm vậy là để tán nhiệt. Bầu rượu này mặc dù được bọc kín nhiều lớp, nhưng ở trên sông lâu như vậy thì cũng lạnh đi hơn phân nửa.

Nhưng sau khi nằm trong tay Tiết Nhàn được một lát, bầu rượu nọ liền ẩn ẩn phát ra tiếng ùng ục.

Ngoại trừ Lục Nhập Thất trước giờ luôn không lên tiếng, mấy người trong mui thuyền đều chuyển mắt tới bầu rượu trong tay Tiết Nhàn.

Đây đã không còn là rượu giữ ấm nữa rồi, đây là đang nấu rượu mới đúng!

Thạch Đầu Trương ngóng trông nhìn bầu rượu kia, rụt cổ chà tay, hận không thể cuộn thành một cục tự nhét mình vào bầu rượu kia để cùng bị nấu luôn.

Nhiệt khí vừa xộc lên, mùi rượu liền theo từng khe hở tản ra, Thạch Đầu Trương mắt nhìn đăm đăm. Hắn chà chà tay như dính phải ruồi, nói: “Ầy…………. Rượu này ngửi cũng được phết à nha, thường ngày khi khắc đá ta cũng thích nhấp hai ngụm như vậy, trong bụng ấm áp, mùi rượu bốc lên là có xúc cảm liền.”

Trong tối ngoài sáng thế này, chỉ thiếu nước ôm chầm Tiết Nhàn mà kêu: “Thưởng cho ta một ngụm đi mà!”

Giang Thế Ninh sắp nhìn không nổi nữa rồi, dùng khủy tay huých Tiết Nhàn một cái, thấp giọng nói: “Đừng đùa nữa tổ tông ơi, hắn run đến nỗi sắp rớt khỏi thuyền luôn rồi kìa.”

Tiết Nhàn cũng không hề tức giận, bỏ bầu rượu sôi ùng ục ra, đưa cho Thạch Đầu Trương đang mong ngóng. Rồi sau đó lại cầm lấy một bầu khác.

Thạch Đầu Trương vội vàng dùng tay áo đón lấy, bấy giờ như được hoàn toàn sống lại, thở dài thườn thượt: “Dù ấm áp được một chút, nhưng cái lạnh trên sông này cũng không phải chuyện đùa.”

Tiết Nhàn tạm thời đã xả được nhiệt khí nghẹn hồi lâu, ném một bầu kia cho Thạch Đầu Trương luôn.

“Hai bầu đều cho ta hết sao?” Thạch Đầu Trương thụ sủng nhược kinh.

Tiết Nhàn tức giận nói: “Sao ngươi vẫn còn mơ ngủ chưa tỉnh thế hả?”

Thạch Đầu Trương đang muốn mở miệng hỏi nữa, Huyền Mẫn ngồi ở bên cạnh đã cầm lấy bầu rượu, đưa cho lái thuyền đang chèo thuyền.

Tiết Nhàn liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Đối với y, đây là có ý chấp nhận, chỉ là…………

Giang Thế Ninh bất động thanh sắc liếc y một thoáng, rồi lại nhìn Huyền Mẫn. Cũng không biết là hắn bị ảo giác hay gì, hai ngày nay, hắn cứ thấy giữa hai người này là lạ thế nào. Hoặc là nói Tiết Nhàn có vẻ hơi kỳ lạ, y dường như cứ nhắm vào Huyền Mẫn, song lại cũng có vẻ thờ ơ không để ý tới.

Đương nhiên, lúc trước tổ tông này cũng thích nhắm vào Huyền Mẫn gây chuyện, có khi cũng thờ ơ không để ý, nhưng mà……….

Hắn nhìm chằm chằm hai kẻ này một lát, lại yên lặng cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, dù sao ở một mức độ nào đó, hai kẻ này đều là tổ tông, hắn không thể trêu vào ai hết, đừng chọc vào cho rách việc thì hơn.

Nghĩ như vậy, hắn lại yên lặng nhích tới một góc hẻo lánh gần mui thuyền.

Thùng ——

Thuyền chớ khách bỗng lung lay một chút, Thạch Đầu Trương đang ngửa đầu uống rượu, không giữ được thăng bằng, khuỷu tay đụng vào mui thuyền.

“Ngươi trông mỏng như nan tre mà sức cũng không nhỏ nhỉ, nhích một cái mà rung cả thuyền luôn.” Tiết Nhàn liếc Giang Thế Ninh.

“Không phải do vị tiểu lão gia này đâu.” Lái thuyền thét to một tiếng, uống mấy ngụm rượu nóng, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, “Đoạn này nước sông nó như vậy đấy, có hơi nghiêng ngả. Mỗi năm vào hai mùa hạ đông, thuyền bè vùng này luôn bị lật không ít, không phải nước dâng sóng dữ thì là gió lớn đến mức có thể hất thuyền. Hai năm nay đã bình ổn không ít rồi, đi lại không gặp phải gió to sóng dữ nữa, thuyền liền đi được nhiều hơn. Hôm nay cũng hơi cổ quái nên mới trông như giở trò quỷ thế này.”

Vừa nghe lái thuyền nói vậy, Thạch Đầu Trương liền kinh ngạc nhảy dựng, người này có vẻ cực kỳ nhát gan sợ chết, hắn thò cổ nói với lái thuyền: “Thế……… Thế thuyền sẽ không lật chứ?”

Lái thuyền không mấy vui vẻ nhìn hắn: “Thuyền đã đi được mấy đâu mà sao lại nói gở vậy hả? Không lật được đâu, ta chỉ nói là có hơi cổ quái thôi, cũng chưa nói là hôm nay sẽ nổi sóng dữ.”

Nói đoạn, hắn lại thở dài nói: “Mấy vị lão gia, không phải ta oán giận đâu, ta thật lòng khuyên đôi câu nè, sau này qua sông thì đừng cố chấp nữa, nghe lời lái thuyền luôn không sai. Tiết trời thế này thực ra chẳng ai thích lái thuyền cả, các vị không ở cạnh bờ sông nên không biết tập tính của giang phong. Chúng ta mỗi ngày rong ruổi trên sông, gần như lấy thuyền làm nhà, nhìn sóng nước một chút là biết có thể suôn sẻ lái thuyền được không. Theo ta thấy, cùng lắm là hai ngày nữa, con sông này sẽ lại trở trời. Huống hồ ——”

Lái thuyền kéo dài giọng, nhướn mắt, một tay giữ mái chèo, nhấp một ngụm rượu nóng rồi nói: “Sao các vị lại chọn lúc này mà đến phủ An Khánh? Bên đó hiện giờ không yên ổn đâu.”

“Không yên ổn? Sao lại không yên ổn?” Giang Thế Ninh có chị gái gả tới phủ Anh Khánh, vừa nghe lời ấy, nhất thời liền nhíu mày.

“Hai ngày trước ta nghe một lái thuyền từ bờ bên kia nói vậy.” Hắn đè thấp giọng nói: “Hắn nói mấy ngày trước, phủ An Khánh có địa chấn, nghe nói toàn phủ đều rung lắc mấy lần, trọng yếu nhất là, địa chấn làm sụp cả một ngọn núi, còn có người nói trong lúc động đất, mơ hồ nghe thấy có tiếng rồng kêu to.”

Kêu to………….

Mô tả uy nghiêm quá đi, nghe như con chuột nhà ai chít chít quào quào kêu bậy vậy.

“Đó gọi là rồng ngâm!” Tiết Nhàn tức giận sửa lại cho đúng, bỗng ngồi thẳng người như sực nhận ra gì đó: “Không phải chứ, ngươi gượm đã, rồng ngâm? Người kia nói với ngươi, nghe thấy tiếng rồng ngâm ở phủ An Khánh?”

“Thật!” Lái thuyền nói chắc nịch, như thể chính tai hắn nghe được vậy: “Nghe nói cực kỳ dọa người, rất nhiều người lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu, nhưng mà kể cũng lạ, nghe nói sau khi dập vài cái, nhà cửa không rung lắc nữa, địa chấn cũng biến mất, song mấy người này vẫn chết. Nhưng mà đó không phải chuyện kỳ quái nhất, kỳ quái nhất là, sau trận địa chấn đó, dưới mặt đất trong thành xuất hiện không ít khe nứt hẹp, nghe nói có vài thứ bò ra từ đó, không biết là sâu trùng hay thứ gì. Ta cũng không nghe cụ thể lắm, tóm lại là, rất loạn.”

Giang Thế Ninh nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tuy rằng hắn là một dã quỷ, sắc mặt lúc nào cũng tái xanh, vốn cũng chẳng dễ coi chút nào.

Từ đó, mọi người trên thuyền đều ôm tâm tư riêng, cả đoạn đường chẳng nói chuyện.

Nửa canh giờ sau, lái thuyền rốt cuộc cũng cập bến ở một thành gần bờ sông nhỏ như bàn tay chẳng ai biết đến tại phủ An Khánh.

Nơi bọn họ rời thuyền gọi là bến Quan Âm, cạnh bến vừa khéo có một ít khách điếm, quán trà và quán rượu cũ. Tuyết trắng mịt mờ, cũng không thể đội tuyết mà đi như vậy được, huống chi trong đoàn còn có Tiết Nhàn không tiện đi lại.

Giang Thế Ninh xuống thuyền, liền vội vàng che tuyết đi hỏi một người ở quán trà: “Nơi này có chỗ nào cho mướn xe ngựa không?”

“Hôm nay không mướn được đâu.” Nam nhân trong quán trà uống trà sưởi ấm tránh gió, nói: “Mấy ngày trước vừa có địa chấn, phòng trọ cũng hết rồi, lều lại không đủ chắc chắn, không ít la ngưạ gia súc bị đè hỏng. Không chạy được, đương nhiên cũng không cách nào kéo xe. Quanh đây ngay cả chỗ mướn xe lừa cũng không có đâu, đừng hi vọng.”

Trên mặt nam nhân nọ có ba vết sẹo dài, nhìn rất dọa người, không biết là bị dã thú gì cào trúng. Hắn khép hờ mắt, uống một hơi cạn sạch cốc trà nóng trong tay, lại liếc sang Giang Thế Ninh nói: “Ngươi muốn đến chỗ nào?”

“Đi về phía Bắc một đoạn đến huyện Thanh Bình.” Giang Thế Ninh nói.

Nam nhân mặt sẹo cẩn thận đánh giá hắn một phen, nói: “Thư sinh à? Đến thăm người thân hả?”

Giang Thế Ninh gật đầu.

Hắn đặt cốc trà lên mặt bàn, vừa nhấc cằm nói: “Mấy người bên ngoài cũng đi cùng ngươi hả?”

Giang Thế Ninh quay đầu, thấy Huyền Mẫn đang ôm tổ tông không thể đi lại hướng tới bên này, lúc trước khi còn ở huyện Ngọa Long, Tiết Nhàn còn định đấu tranh, muốn đổi tư thế nào khác không suy yếu, nhưng mãi chẳng thể thành công, bây giờ chắc là phá bình tử phá suất……….. (Phá bình tử phá suất: nghĩa là cái bình vỡ thì có vỡ thêm vẫn là cái bình vỡ, chuyện gì đã lỡ rồi thì cứ kệ cho nó tiếp tục đi, quản nhiều làm chi)

Bên cạnh hai người còn có Thạch Đầu Trương rụt cổ nhét tay trong áo và Lục Nhập Thất thần sắc mệt mỏi.

Có già có trẻ còn có một con yêu quái, thoạt nhìn rất có cảm giác mệt mỏi như dắt cả nhà cùng đi, đúng là khổ cho đại sư. Giang Thế Ninh thầm chép miệng chậc chậc, lại quay đầu chắp tay với nam nhân mặt sẹo, định đến thương lượng cùng đám Huyền Mẫn một chút, xem xem có nên nán lại ở khách điếm một ngày không, đợi tuyết ngừng rồi tính tiếp.

“Đừng hi vọng trận tuyết này có thể ngừng.” Nam nhân mặt sẹo dường như đoán được suy nghĩ của hắn, bèn lau miệng, nhấc bọc vải rách trên bàn lên: “Đi nào, cho mấy người đi nhờ một đoạn luôn, vừa khéo bọn ta cũng định đi về hướng huyện Thanh Bình.”

Bọn ta?

Giang Thế Ninh ngạc nhiên, liền thấy khi nam nhân mặt sẹo đứng lên, cũng có tám chín người trong quán trà lục tục đứng dậy, nam nữ già trẻ đều có.

Huyền Mẫn đang định đi qua cửa, nghe thấy nam nhân mặt sẹo nói vậy, nâng mắt nhìn về phía Giang Thế Ninh: “Sao thế?”

“Vị đại ca này tốt bụng, nói có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn.” Giang Thế Ninh giải thích.

Khi nói đến đây, nam nhân mặt sẹo đã đi tới cửa, đúng lúc nhìn đến kẻ trong lòng Huyền Mẫn, nhất thời dừng chân, chỉ vào lòng hắn nói: “Trong này bọc cái gì thế?”

Huyền Mẫn lạnh nhạt nói: “Người.”

“Chết rồi à?” Nam nhân mặt sẹo nhìn kẻ dùng vải đen chùm kín người nọ, cau mày nói: “Thế thì không tiện lắm, dù sao bọn ta có già có trẻ, đi cùng thì ——”

Hắn còn chưa nói xong, Tiết Nhàn quyết tâm giả chết nghe thấy hắn muốn đổi ý, lập tức vén vải đen ra, vẻ mặt lạnh te kéo dài giọng nói: “Chưa chết, đang sống sờ sờ.”

Nam nhân mặt sẹo: “…………”

Giang Thế Ninh ở đằng sau yên lặng xoay mặt đi, lòng nói lỡ may bị tưởng là đầu óc chập mạch, vậy thì cũng không được lên xe, thế thì liền có trò vui.

Ai ngờ năng lực thừa nhận của mặt sẹo rất tốt, hắn im lặng không nói gì nhìn Tiết Nhàn, lại đưa mắt nhìn làn da tái nhợt của Tiết Nhàn và vẻ mặt không gợn sóng của Huyền Mẫn, có lẽ là cảm thấy người như thế này thì cũng chẳng làm được trò quỷ gì, liền gật đầu, nói: “Được rồi, đừng nấn ná nữa, mau đi thôi! Lát nữa tuyết còn dày hơn, đến lúc đó thì đường khó đi lắm.”

Đoàn người của nam nhân mặt sẹo có tổng cộng ba chiếc xe ngựa, một chiếc xe lừa.

Xe ngựa không nhỏ, đủ cho bốn người ngồi, xe lừa là để bọn họ chứa hành lý và tạp vật.

Giang Thế Ninh đứng nhìn đội xe nhỏ này, đang định mở miệng hỏi nam nhân mặt sẹo xem bọn họ làm nghề gì, vừa thốt được một chữ, hắn liền cảm giác được một bàn tay hơi nóng đè tay mình lại.

Hắn ngạc nhiên, quay đầu nhìn thấy Huyền Mẫn đang đứng cạnh mình, còn kẻ đè hắn lại chính là Tiết Nhàn.

Liền thấy tổ tông vén vải đen lên, lộ ra một con mắt, nháy nháy với hắn, ngón trỏ dán trên môi khẽ khàng “Suỵt” một tiếng, đè nặng cổ họng nói: “Đừng hỏi, cũng đừng kinh động đến bọn họ, cứ lên xe là được rồi, có điều chớ cách bọn họ quá gần.”

Có lẽ là vì thanh âm của Tiết Nhàn rất nhẹ, Giang Thế Ninh nghe mà bất giác dựng thẳng lông tơ.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Đúng rồi, vẫn quên chưa nói cái này, những địa danh, địa phương lớn trong truyện ví dụ như châu phủ gì đó, đều là có thật, bởi vì đặt như vậy thì tiện hình thành khái niệm không gian hơn, nhưng mà tên của trấn thì đều là bịa hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi