ĐÔNG TUYẾT

Mấy ngày nay, Cố Minh cảm thấy rõ ràng Đông Tuyết dường như đang trốn tránh mình.

Nhìn thấy bên kia xuất hiện một góc bạch y thoáng qua rồi mất dạng, Cố Minh nhất thời thở dài, cầm tách trà khẽ nhấp môi.

Ôi, khó thật…

Cố Minh gối tay lên đầu tựa vào gốc cây, nhớ đến ánh mắt né tránh của Đông Tuyết, hắn nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy khá khó chịu.

Công phu giết người của hắn được như bây giờ đều là do đã học rất nhiều, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn theo đuổi người khác.

Mà cứ ở đây nghĩ ngợi lung tung cũng không phải là cách, Cố Minh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở của Đông Tuyết, tập trung suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đi về phía phòng của Đông Tuyết…

Trước mặt Đông Tuyết để một tờ giấy trắng, y ngồi trước bàn hơn một canh giờ cũng không viết được một chữ nào…

Khi tâm không tĩnh, có suy nghĩ cũng chỉ lãng phí thời gian, đến cuối cùng vẫn không có cách nào.

Hai ngày nay y có chút tâm phiền ý loạn, một cái tên là Cố Minh đã làm tâm tư y rối tung.

Lúc trước đối xử với Tề Tu, y chưa bao giờ có cảm giác như thế này.

Trước đây khi y tiếp cận Tề Tu, Tề Tu đối với y chỉ là một quân cờ, một công cụ có thể giúp y báo thù, kể cả sau khi Tề Tu mở lòng với y, cùng lắm y cũng chỉ xem Tề Tu là đệ đệ…

Y mang theo mục đích tiếp cận lợi dụng Tề Tu, cũng vì cảm thấy hổ thẹn, y có thể dung túng chấp nhận mọi yêu cầu của Tề Tu, bất kể bản thân y cảm nhận thế nào.

Nhưng Cố Minh thì khác, đó là một trái tim chân thành và thuần khiết đến trần trụi…

Trước kia, y chưa từng gặp một người trực tiếp và nhiệt huyết như vậy, không hề có một tia ác ý nào, chỉ cần nhìn thấy y, trong mắt Cố Minh sẽ tràn ngập ánh sáng long lanh…

Quá khứ lúc trước nghĩ lại mà kinh, y dường như đã không còn dũng khí để yêu nữa…

Khi tâm tư còn đang chìm nổi, trước mắt Đông Tuyết đột nhiên xuất hiện một quả cầu giấy nhỏ.

Quả cầu giấy nhỏ từ từ lăn đến bên chân y…

Nghĩ thôi cũng biết là ai, Đông Tuyết bất đắc dĩ cười nhẹ, cúi người nhặt nó lên.

Đông Tuyết nhìn những chữ tựa như bùa chú trên đó, một lúc sau thì không khỏi cười thành tiếng.

Chỉ thấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết, “Ta thật nhạt nhẽo, đến huynh cũng không muốn nói chuyện với ta!”

Đông Tuyết quay đầu nhìn người đang ngồi xổm bên cửa sổ lộ ra mỗi cái đầu, y thở dài, dùng tay vuốt phẳng tờ giấy…

Im ắng được một lát, một quả cầu giấy khác lại lăn đến bên chân y.

Mở ra xem, vẫn là nét chữ này, trên tờ giấy trắng như tuyết có vài chữ, “Ta giận rồi nha!”

Giận? Xem ra vẫn chưa chịu trưởng thành…

Đông Tuyết thu lại cầu giấy, cười lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng, y nghĩ nếu có thể tránh thì cứ tránh, nhưng mà ở một cái dưới mái hiên đâu có dễ dàng như vậy.

“Ngươi giận cái gì?”

Cố Minh đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đông Tuyết, vui mừng từ cửa sổ ló đầu ra, “Huynh cuối cùng cũng chịu để ý đến ta!”

Đông Tuyết nghe vậy thì khựng lại, rũ mắt xuống, “Ta không để ý ngươi khi nào…”

“Mấy ngày nay không đêm nào huynh nói tạm biệt ta… Buổi trưa huynh vì trốn ta mà đến kiếm cũng không luyện! Những ngày qua, huynh và ta còn không nói với nhau quá ba câu…”

Cố Minh vốn chỉ muốn trêu chọc Đông Tuyết, không nghĩ tới chính mình càng nói càng cảm thấy uất ức, giọng của hắn cũng dần khàn đi.

“…”

“Ta…” Nhìn vào đôi mắt có chút bi thương của Cố Minh, Đông Tuyết nhất thời có chút nghẹn lời.

Thấy hô hấp Đông Tuyết trở nên hơi gấp gáp, Cố Minh biết lời nói có hiệu quả, liền đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Đông Tuyết, chúng ta thương lượng một chuyện có được không?”

“Chuyện gì?”

“Đừng trốn ta nữa… Ta cũng đâu làm gì sai.”

“…” Đông Tuyết có chút không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Cố Minh, quay đầu đi như muốn né tránh.

“Huynh không nói lời nào, vậy ta coi như là huynh đồng ý!”

“Ngươi…” Đông Tuyết trong lòng giãy dụa, đầu ngón tay khẽ cong.

“Ta nói ngươi!” Đông Tuyết đang quay đầu qua tính nói chuyện với Cố Minh, nhưng chớp mắt đôi môi y đã bị bao phủ bởi một mảnh ấm áp.

Chỉ thấy Cố Minh chẳng biết từ lúc nào đã vươn nửa người vào phòng, khi Đông Tuyết quay đầu lại vừa vặn chạm vào mặt hắn…

Khuôn mặt của Đông Tuyết toàn bộ đã bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm, y kinh ngạc đứng dậy khỏi ghế.

Cố Minh cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên, hai mắt sáng lấp lánh.

“Được, huynh đồng ý rồi nha!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi