ĐÔNG TUYẾT

“Hôm nay sắc mặt của Các Chủ trông ngày càng kém.” Ngũ Nương một bên nghịch nghịch đồ vật trong tay, một bên dùng ánh mắt trêu đùa người đàn ông bên cạnh.

Tiêu Nhạc phớt lờ suy nghĩ của Ngũ Nương, ý vị không rõ cười nhạo thành tiếng.

“Đại họa trong lòng còn chưa được giải quyết, sợ là ban đêm hắn còn chẳng dám nhắm mắt ấy chứ.”

“Nói vậy cũng đúng, có điều Các Chủ cùng Minh nhi sao lại đi đến nông nổi này, Các Chủ dưỡng dục Minh nhi suốt ngần ấy năm, nhưng cuối cùng hai người lại lạc đến bước đường không chết không thôi.”

Tiêu Nhạc nghe vậy thì không nhịn được bật cười, ngửa đầu một hơi uống sạch chén rượu, trầm mặc một lát rồi mỉm cười lắc đầu, “Không rõ, a, không rõ…”

“Cái gì không rõ?” Ngũ Nương cau mày, không hiểu Tiêu Nhạc có ý gì.

Nhưng Tiêu Nhạc hiển nhiên không định giải thích, cúi đầu một mình uống thêm vài chén rượu…



Từ khi Tiêu Nhạc rời khỏi tửu quán của Ngũ Nương, hắn ta đã nhận ra có một cỗ khí tức như có như không luôn theo sau mình.

“…”

Tiêu Nhạc xoay người đi vào một con hẻm nhỏ, ngón tay Tiêu Nhạc chậm rãi nắm lấy vỏ kiếm bên hông.

Bóng đen đằng sau quả nhiên đi theo hắn ta vào hẻm, Tiêu Nhạc đột nhiên công kích từ trong bóng tối, kiếm khí áp sát về phía người kia, đến khi nhìn thấy rõ mặt đối phương mới kịp thời dừng lại.

“Thiếu chủ?”



“Sao ngươi lại quay về? Các Chủ hiện giờ đang tìm ngươi khắp nơi…” Tiêu Nhạc rót một chén trà đưa cho Cố Minh đang ngồi bên cạnh, sắc mặt hắn áp lực, từ cái nhíu mày cũng có thể nhận ra vài phần lo lắng.

“Tiêu thúc, cháu không thể không trở về. Trương Chi Hải một ngày chưa chết thì cháu làm sao có thể yên ổn sống qua ngày được?” Cố Minh nhận lấy tách trà, im lặng một lúc rồi kể lại ngọn nguồn câu chuyện một cách cặn kẽ cho Tiêu Nhạc.

Đối với hắn mà nói, Tiêu Nhạc là một trong số ít người trên thế gian này mà hắn còn có thể tin tưởng được, năm đó Trương Chi Hải đưa hắn về Huyết Các, một thời gian sau đó lão đều chẳng quan tâm đến hắn, chính Tiêu Nhạc là người vẫn luôn chiếu cố hắn.

Về tình về nghĩa mà nói, Tiêu Nhạc là một nửa thầy của hắn.

Những người trong Huyết Các vốn dĩ đều là nhàn vân dã hạc trên giang hồ, Trương Chi Hải cũng có chút mối quan hệ với bọn họ nên mới tụ tập những người này lại, nhưng chẳng qua chỉ là để đáp ứng nhu cầu của bản thân thôi.

Quả nhiên nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tiêu Nhạc đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt âm trầm hơi dọa người, “Thì ra là thế! Ta nhìn ra Trương Chi Hải có ý định không tốt với ngươi, nhưng không nghĩ rằng còn có nguyên nhân như vậy.”

“Minh nhi, bây giờ ngươi dự tính như thế nào?”

“Bây giờ? Cháu muốn cái mạng chó của Trương Chi Hải, Tiêu thúc, bây giờ cháu có cách này…” Cố Minh xoay nhẹ tách trà, đôi mắt đen thẫm tựa như không có ánh sáng.



“Cút, các ngươi toàn là một lũ vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong!  Ta còn cần các ngươi để làm gì.” Khi nghe rằng vẫn chưa tìm được tung tích của Cố Minh, Trương Chi Hải lập tức nổi giận, đạp lăn một kẻ đang quỳ trên mặt đất.

“Thuộc hạ bất tài, xin Các Chủ bỏ qua cho ta lần này…” Hắc Sát lau vết máu trên khóe miệng, cố gắng giữ giọng nói ổn định.

“Không phải nói là đã tìm được dấu vết của Cố Minh sao?” Trương Chi Hải ngồi ở trên ghế cao, sắc mặt hung ác, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Mấy ngày trước, Hắc Lang truyền tin đến báo rằng không biết là ai cho bọn họ manh mối về tung tích của Cố Minh, mặc dù không biết thực hư nhưng bọn họ vẫn muốn đi tìm thử một phen, tuy nhiên hiện nay, bọn Hắc Lang đã chẳng biết đi đâu, khả năng… đã gặp bất trắc.

“Manh mối? Không biết thực hư?” Trương Chi Hải cau mày, trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn.

“Mấy ngày nay, Võ Lâm Minh và Thiên Thần Giáo có chút động tĩnh, chẳng lẽ là bọn chúng lập bẫy sao?” Tiêu Nhạc lúc này ngồi ở một bên nhìn người đang quỳ ở phía dưới, chậm rãi nói.

“Bọn người của Hắc Lang võ công cao cường, mà Cố Minh lại bị thương nặng. Cho dù hắn có bình phục cũng không thể là đối thủ của bọn họ.”

Ánh mắt Trương Chi Hải nặng trĩu, người ngoài nhìn vào cũng khó đoán được lão đang nghĩ gì.

Các Chủ không nói chuyện, trong phòng nhất thời im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở.

Tiêu Nhạc một bên âm thầm đánh giá sắc mặt của Trương Chi Hải, không lâu sau đã nghe lão từ từ nói.

“Thăm dò cho ta, đến cùng ta muốn xem thử là ai có lá gan lớn như vậy dám tính toán chúng ta! Mặt khác, phái một đội người khác đi tìm Cố Minh, nhớ kỹ sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi