ĐÔNG TUYẾT

Dường như Cố Minh không cảm nhận được sự chống đối của Đông Tuyết, hắn lấy một chiếc khăn tay trên xe ngựa rồi cẩn thận lau đi vết máu trên tay Đông Tuyết.

Thấy Đông Tuyết vẫn không lên tiếng, Cố Minh nhìn vào mắt Đông Tuyết hỏi lại lần nữa: “Sao tối nay huynh lại ở đây?”

Cố Minh truy hỏi đến cùng như vậy làm Đông Tuyết hơi sững sờ một lúc, y cúi đầu tránh đi ánh mắt thăm dò của Cố Minh, ngọn lửa ẩn chứa trong đôi mắt này đủ sức thiêu đốt mọi thứ.

“Ta… ta chỉ là…” Ngay lúc Đông Tuyết do do dự dự, lực nắm trên tay y đột nhiên tăng lên, Đông Tuyết khó chịu cau mày, vừa ngẩng đầu thì va ngay vào đôi mắt mang theo hi vọng kia.

Y hơi không đành lòng cự tuyệt.

“Đông Tuyết, huynh không nên gạt ta…”

Đông Tuyết đột nhiên nhớ tới trước đây mình đã từng bắt gặp ánh mắt như vậy, cũng là cảnh tượng như vậy, chỉ có điều lúc đấy người bị thương là y, người kia cứ như cún con tội nghiệp nhìn y, cầu xin y đừng lừa dối mình…

“Đông Tuyết?”

Cố Minh cảm nhận được sự mất tập trung của Đông Tuyết, hắn đè nén cơn phẫn uất bất chợt trong lòng, kéo tay Đông Tuyết rồi xoay người đè y lên tường trong sự ngỡ ngàng của đối phương.

“Đông Tuyết, nói cho ta biết vì cái gì?” Trái ngược với động tác hung hăng, Cố Minh nói với giọng điệu mang theo một tia cầu xin mơ hồ.

Đông Tuyết ngơ ngẩn nhìn lồng ngực không ngừng phập phồng trước mặt cùng với ánh mắt chất chứa tình cảm lẫn thương tâm của Cố Minh, y thở dài đầu hàng.

“Đêm đó sau khi ngươi rời đi, bọn người Ly nhi gửi thư cho ta, họ nói không tìm được Nguyệt Thần Thảo, hiện giờ thân thể của Cừu nhi sợ là không chống đỡ được nữa, đệ ấy muốn gặp ta lần cuối… Cho dù không muốn lại có mặt trên giang hồ thì ta cũng phải về xem đệ ấy thế nào.”

Dừng một chút, Đông Tuyết lại khàn khàn giọng nói: “Khi ta đang xuống núi thì đột nhiên phát hiện có một nhóm người đang lặng lẽ tiến vào núi Vọng Quân, chỉ là không biết mục tiêu của bọn chúng là ngươi… hay là ta. Nếu mục tiêu của bọn chúng là ngươi, ta lo bọn chúng có thể gây bất lợi cho ngươi nên cuối cùng đã đi tìm ngươi, còn lại thì ngươi cũng biết rồi…”

Nhìn vẻ mặt kiên định của Cố Minh, Đông Tuyết chậm rãi đem át chủ bài bày ra trước mặt Cố Minh, hiện giờ y cái gì cũng không có, ngay cả một trái tim cũng không trọn vẹn, y không biết mình còn có thể yêu một người không, nhưng khi đối mặt với rung động của Cố Minh, y không thể lừa dối bản thân, y vẫn bị sự chân thành mãnh liệt kia dao động, nếu người đó là Cố Minh, y nguyện ý… thử xem.

Y không muốn dính dáng đến giang hồ nhưng vẫn đến Huyết Các để cứu hắn. Khát vọng trong lòng Cố Minh càng lúc càng lớn, tay đang giữ lấy Đông Tuyết cũng dần siết chặt, hắn run rẩy nói, “Ngươi vì lo cho ta nên mới đến đúng không?”

Đông Tuyết đã nói hết rồi nên cũng không có gì phải che giấu nữa, “Ừm…”

“Vì sao huynh phải lo lắng cho ta?”

Đông Tuyết cảm thấy cổ tay mình như muốn gãy, nhưng y cũng không giãy dụa, đối diện với ánh mắt dường như đầy sao trời của Cố Minh, “Bởi vì…”

“Ưm!”

Đông Tuyết còn chưa nói xong thì Cố Minh đã không kìm được mà mạnh mẽ lấp kín đôi môi của Đông Tuyết, dường như vẫn chưa hài lòng, hắn thử dùng đầu lưỡi cạy răng của Đông Tuyết ra rồi thăm dò vào bên trong, quấn lấy cái lưỡi màu đỏ nhạt, ngậm lấy đôi môi ướt át kia.

Sao lại có thể ngọt như vậy!

Đông Tuyết đặt hai tay trước ngực Cố Minh, thừa nhận sự tàn phá giữa răng môi bởi Cố Minh, y có chút khó thở muốn lùi về sau nhưng lại bị Cố Minh giữ chặt gáy kéo sát lại, sau đó hôn càng sâu hơn.

Lúc hai người tách ra thì có một sợi chỉ bạc kéo ra giữa môi hai người bọn họ, Đông Tuyết thở hổn hển cố bình tĩnh lại, nhưng khi ngước mắt lên thì thấy Cố Minh đang vươn tay nhẹ nhàng lau chất dịch trên khóe miệng y.

Cố Minh nhìn Đông Tuyết với đôi mắt sâu thẳm, hạ thân cương cứng đã hơi nóng lên. Đông Tuyết không biết rằng bộ dạng bây giờ của y rất giống như vừa làm xong việc kia, khuôn mặt nhuộm một tầng màu đỏ, đôi mắt ướt át như ngâm xuân thủy*, xung quanh mắt xuất hiện vệt hồng nhạt tựa như thoa son, đôi môi vốn đỏ thẫm càng làm người khác thèm muốn.

*xuân thủy: nước sông mùa xuân

Cố Minh nhìn y thật sâu, chậm rãi kéo Đông Tuyết ôm vào lòng.

Cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của đối phương, đầu ngón tay Đông Tuyết đột nhiên cảm thấy hơi nóng.

“Đông Tuyết, ở đây chỉ có mỗi huynh giả vờ thôi, bây giờ như vậy, sau này như vậy, vĩnh viễn đều là như vậy.”

“Ta tâm duyệt huynh, Đông Tuyết…”

Nội tâm Đông Tuyết đều bị khuấy động tựa như xuân thủy, khi nghe được lời nói của Cố Minh thì mặt y càng đỏ thêm mấy phần.

“Ta… cũng vậy.”

Chính y cũng không biết mình đã động tâm Cố Minh từ khi nào, nhưng tình cảm vốn không phải thứ có thể giải thích rõ ràng trong một vài từ.

Vừa dứt lời, Đông Tuyết đã rơi vào vòng tay quen thuộc, vẫn là độ ấm ấy, nhưng thân thể người đang ôm lấy y đang khẽ run lên, một vệt ướt át ở nơi cổ từ từ lan ra.

Đông Tuyết khẽ thở dài, chậm rãi giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào lưng Cố Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi