ĐÔNG TUYẾT

Vào ngày hôm sau, hai người tính rời đi ngay.

Lúc đi, vợ chồng Mạc Chính Đông nhờ Mạc Ly chuyển lời rằng không thể đến tiễn, bọn họ đã sớm bị chuyện của Mạc Bạch dày vò đến sứt đầu mẻ trán.

Mạc Ly miễn cưỡng ôm chia tay với Đông Tuyết, cậu ta liên tục gào lên sẽ nhớ Đông Tuyết, cậu ta muốn Đông Tuyết cũng phải nhớ đến mình.

Đông Tuyết cười ôm Mạc Ly, nghĩ đến hết thảy những việc từng trải qua, từ khi gặp Cố Minh, y cũng không biết là nên xúc động hay nên vui vẻ hơn.

Mặt trời ấm áp dần ló dạng, nhẹ nhàng làm dịu nhân gian.

Nhìn bóng lưng của Đông Tuyết và Cố Minh sóng vai rời đi, mắt Mạc Ly dần trở nên ươn ướt, mấy lời muốn nói lại chẳng thể nói thành lời.

Nhưng Mạc Ly hiểu rõ rằng, nếu bây giờ cậu ta không nói thì sau này có thể sẽ không còn cơ hội nữa.

“Đông Tuyết ca, Cừu nhi biết sai rồi, đệ ấy không còn mặt mũi nào đến gặp huynh nữa nên đệ thay mặt đệ ấy nói một câu xin lỗi.”

Mạc Ly la lớn, sau khi nói ra những lời này thì cậu ta dường như không nhịn được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Những gì Mạc Bạch đã làm không đáng để Đông Tuyết tha thứ, nhưng Mạc Bạch đã biết mình sai, cậu muốn xin lỗi Đông Tuyết.

Hai người nghe Mạc Ly nói vậy cũng không dừng lại, Cố Minh thân thiết quay đầu nhìn Đông Tuyết, Đông Tuyết nhìn hắn mỉm cười.

Cố Minh tức khắc hiểu được suy nghĩ của Đông Tuyết, vẻ mặt dịu đi, hắn chỉ có thể nắm chặt lấy tay của người bên cạnh, mười ngón tay chậm rãi đan xen vào nhau.

Đông Tuyết không biết phải đối mặt với Mạc Bạch và Tề Tu như thế nào, y muốn tha thứ và buông bỏ nhưng y không làm được.

Có những nỗi đau và tổn thương không thể nào bù đắp, chỉ có thể để thời gian từ từ mang chúng đi.

Dù một người có lương thiện đến đâu thì cũng sẽ có điểm giới hạn không được phép chạm vào.

Hai người chậm rãi ngồi trên xe ngựa, Cố Minh gối đầu lên chân của Đông Tuyết, Đông Tuyết nhàn nhã vén màn cửa lên liếc mắt nhìn ra ngoài.

Không ngờ nhìn thấy một người quen thuộc, Đông Tuyết nhíu mày, người nọ bị thương sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên không biết Đông Tuyết sẽ đột nhiên kéo mở màn cửa.

Hai người cách đoàn người nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.

Tề Tu nhìn Đông Tuyết thật sâu, khóe miệng chếch lên như muốn nói gì đó lại không phát ra âm thanh nào.

Nhưng xe ngựa đang dần tiến về phía trước, định sẵn hai người sẽ phải xa cách nhau.

Đông Tuyết thu mắt lại, y nhìn khuôn mặt rắn rỏi của người trong lòng rồi sờ lên tóc hắn, tâm hồn như treo ngược cành cây.

Vừa rồi, nhìn khẩu hình miệng của Tề Tu giống như muốn nói:

“Đệ chỉ muốn tới tiễn huynh…”

“Xin lỗi…”

Ngươi xem, những người kia biết rõ những gì họ đã làm là sai nhưng vẫn muốn làm, cuối cùng lưỡng bại câu thương, chỉ có thể nói một lời xin lỗi.



Cố Minh và Đông Tuyết đi một mạch về phía Nam đến Thần Mộc.

Đông Tuyết đã quen với Thương Châu rộng lớn nhưng thê lương, bỗng dưng giờ nhìn thấy trời xanh đất biếc, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thái.

Dọc đường, Cố Minh kể cho y nghe những chuyện khi còn bé của hắn, Đông Tuyết nhìn Cố Minh cười xán lạn thì cũng vui vẻ mỉm cười theo hắn.

Đã lâu rồi y không được thoải mái và vui vẻ như vậy.

Cố Minh vừa cười vừa thầm nghĩ rằng người này cuối cùng cũng bị hắn bắt về nhà.

“Ngô thúc, cháu về rồi!”

“Thiếu gia, là thiếu gia! Thiếu gia, người cuối cùng cũng trở về rồi.”

Năm đó khi hắn đi theo Trương Chi Hải, tòa nhà này được giao cho quản gia trông coi.

“Ôi chao, thiếu gia của ta à, nhiều năm như vậy cuối cùng người cũng trở về.” Ngô Đông khom lưng, nước mắt lưng tròng.

“Ngô thúc…” Cố Minh cũng hơi buồn khi nhìn lại nơi cảnh còn người mất này.

“Cao lớn thế này rồi, thân thể cũng cường tráng, thật giống cha người y như đúc.”

“Vị công tử này là?” Ngô Đông lúc này mới để ý đến người sau lưng Cố Minh.

Cố Minh ở trước mặt trưởng bối gãi gãi đầu rồi trân trọng nâng niu mang theo vài phần ngượng ngùng kéo Đông Tuyết đến bên cạnh mình.

Cha mẹ hắn đã mất, hắn liền xem Ngô Đông như người trong nhà, lần đầu hắn mang người yêu về nhà nên đương nhiên có hơi ngại ngùng.

“Đây là Đông Tuyết, nương tử sắp cưới của ta.”

Ngô Đông: “…”

Thiếu gia, người những năm này đã trải qua những gì…

Đông Tuyết:…

Kỳ thực… có thể cho lão nhân gia thêm một chút thời gian để tiếp thu chuyện này…

Mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn đỏ rực kéo dài bóng của ba người họ, những đám mây mang theo hào quang rực rỡ trôi càng lúc càng xa.

Cố Minh nắm lấy tay Đông Tuyết, cả đời này đều sẽ đi cùng nhau.

—–HOÀN CHÍNH VĂN—–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi