ĐỘNG XUÂN TÂM


Giống như bị ba chữ "Tiểu tổ tông" kích phát ký ức nào đó, những hình ảnh khi lần trước hắn xưng hô với nàng như vậy như sông cuộn biển gầm ào đến ở trước mắt ——
Trong thư phòng Trường An Thẩm phủ, nàng vì Bùi Tuyết Thanh mà cáu kỉnh với hắn, hắn bế nàng lên thư án, cúi đầu xuống hôn nàng......
Khương Trĩ Y run run một cái, dùng sức đẩy mạnh hắn ra một phen, lật người xuống ngựa như đi trốn.
Nguyên Sách giật mình lập tức đưa tay đi kéo người, bị Kinh Chập giành trước một bước, tay vươn ra dừng lại ở giữa không trung.
Khương Trĩ Y cũng là nhất thời hoảng loạn không thấy rõ con ngựa này lại cao như vậy, được Kinh Chập đỡ xong, nghĩ mà sợ liền nhìn xuống dưới chân, ngẫm lại bản thân mình đi từ bỏ ngày tháng kim tôn ngọc quý ở thành Trường An, ở chỗ này hết nhảy lầu lại nhảy ngựa, khi nâng mắt lên nhìn hắn lần nữa, tức giận nơi đáy mắt lại như sóng lớn ngập trời.
Một đội Huyền Sách Quân bước chân chỉnh tề mà dũng mãnh đi vào hẻm nhỏ, chia ra hai bên ở phía sau đợi lệnh.
Nguyên Sách nhìn ra chán ghét cùng phẫn nộ không thể giấu nỗi trong ánh mắt Khương Trĩ Y, hầu kết khẽ động, cánh tay giơ lên ở giữa không trung chậm rãi trở về, thần sắc đạm mạc hẳn, một tay nắm chặt dây cương, một tay nâng lên phất một cái: "Đưa thiếu phu nhân hồi phủ."
Rõ ràng là bốn bề vắng lặng, nhưng Cốc Vũ vẫn cảm giác không khí vô cùng căng thẳng, nên khi nàng ta canh phòng nghiêm ngặt trước cửa phòng ngủ, thỉnh thoảng lại đi vòng qua cửa sổ nhìn xem, lại ngẩng đầu nhìn sang nóc nhà, bảo đảm không ai có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng ngủ.
Phòng ngủ, Kinh Chập hầu hạ Khương Trĩ Y thay xiêm y dơ bẩn ra, thấy ánh mắt nàng đờ đẫn ôm đầu gối ngồi ở mép giường, ngồi hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "......!Hắn phát hiện ta khôi phục ký ức rồi nhỉ."
Tận đáy lòng Kinh Chập thở dài.

Quận chúa tưởng tượng đến chuyện mình cùng đối thủ một mất một còn "lưỡng tình tương duyệt" đến làm nhiều chuyện thân mật như vậy, liền không thể nào làm ra vẻ không có việc gì mà diễn tiếp, thật sự rất khó không để Thẩm Thiếu tướng quân phát hiện.
"Hắn phát hiện, ta còn có cơ hội về Trường An sao......" Khương Trĩ Y mặt xám như tro tàn mà chớp chớp mắt, ngoại trừ tuyệt vọng, còn có đầy bụng hồ nghi cùng khó hiểu.
"Kinh Chập, ngươi nói rốt cuộc vì sao hắn lại đối với ta như vậy?"
Kinh Chập nói, Thẩm Nguyên Sách là vì thích nàng, sợ nàng tỉnh lại không nhận nợ mới lừa nàng tới nơi này, nhưng mà ngay từ đầu nàng đã hồi tưởng kỹ càng, thái độ từ ban đầu Thẩm Nguyên Sách đối với nàng đã chuyển biến thật sự quá đột ngột, lấy ranh giới là khi hắn làm vỡ ngọc bội, trước sau quả thực khác nhau như hai người.
Lúc trước vẫn luôn đối với nàng lạnh lẽo, thậm chí lúc ném vỡ ngọc bội còn bộc lộ vẻ mặt hung ác với nàng, thế nhưng lắc mình biến hoá một cái, liền phối hợp sắm vai tình lang của nàng, nói lúc trước mình lạnh lẽo với nàng như vậy, là đều do muốn thử xem nàng có thiệt tình hay không.
Nàng đối với hắn rất thiệt tình, chính là thiệt tình chán ghét hắn, chuyện này trong lòng hắn biết rõ ràng, còn cần phải thử? Đây rõ ràng là lời nói dối để trấn an nàng.
Hắn chủ yếu là dỗ nàng thôi, sao có thể mới trong một đêm liền đột nhiên thích nàng, khẳng định là có dụng tâm kín đáo.
"Lúc trước có khi nào hắn thấy ta bị tức đến nổi giận bỏ đi, cảm thấy không có tuồng xem nữa nên hơi nhàm chán, liền lừa gạt để ta tiếp tục đến trước mặt hắn nhảy nhót lung tung?"
Kinh Chập: "Nhưng trêu cợt nhất thời thì cũng được đi, nhưng vì một chút thù hận niên thiếu mà bỏ mấy tháng theo ngài diễn trò, ngay cả việc hôn nhân cũng định ra luôn, vậy thì không có lý a."
Vậy chẳng lẽ là bởi vì cái hôm đánh vỡ ngọc bội kia, hắn lo lắng nàng khôi phục ký ức sẽ đoán được tư tình của hắn cùng Bùi Tuyết Thanh, cho nên mới muốn ổn định nàng?
Nhưng cái ngọc bội đó rõ ràng là chính hắn đánh vỡ ngay trước mặt nàng cơ mà, nếu việc này quan trọng như thế, sao hắn lại có thể không cẩn thận như vậy?
Còn không, chính là ngay cả bản thân hắn cũng đã quên kia ngọc bội được đặt trong cái bình sứ kia.
Nếu không cẩn thận nên quên cũng có thể hiểu, nhưng sau này khi Bùi Tuyết Thanh lại đi tìm hắn, vì sao hắn vẫn không có kiêng dè nàng, cũng không giống như là không muốn bị nàng phát hiện quan hệ của hai người bọn họ.
Thậm chí ngày ấy, hắn nhìn thấy nửa miếng ngọc bội trong tay Bùi Tuyết Thanh, hình như cũng vô cùng kinh ngạc giống như nàng, kiểu như có nghĩ trăm lần cũng không ra.

Chẳng lẽ hắn đã quên ngọc bội đặt ở nơi nào, còn quên luôn tư tình của bản thân mình cùng Bùi Tuyết Thanh?
......!Loại sự tình này mà cũng có thể quên? Không đến mức nàng mất trí nhớ, hắn cũng mất trí nhớ đi.
Cũng không nghe nói chuyện Thẩm Thiếu tướng quân đánh giặc mất trí nhớ, còn nữa, trong thư viện nhiều người như vậy, không phải hắn đều nhận ra sao?
Nghĩ nghĩ, giống như gần đến được đáp án, lại giống như càng rối loạn, mạch thái dương của Khương Trĩ Y nhảy thình thịch, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi: "Kinh Chập, đầu ta đau quá......"
*
Mục Tân Hồng nhìn sắc mặt khó coi của Nguyên Sách, khẩn trương nuốt nước miếng: "Ý ngài là, quận chúa không chỉ khôi phục ký ức, cũng đã đoán được ngài cùng đại công tử là hai người?"
Nguyên Sách lẳng lặng dựa vào lưng ghế, hồi lâu không nói gì.
Khương Trĩ Y khôi phục ký ức, tối hôm qua hắn đã nhìn ra.

Tuy rằng hắn từng dự đoán rất nhiều lần bộ dáng của nàng ấy ngày này sẽ như thế nào, nhưng kết quả cuối cùng vẫn ra ngoài dự kiến của hắn.
Hắn đích xác đã chôn xuống chỗ nàng rất nhiều manh mối, nàng hẳn là sớm hay muộn sẽ hoài nghi huynh trưởng đã bị đổi người.

Chỉ là từ lúc nàng hoài nghi cho đến trước khi xác nhận được, hắn vốn nên có dư thời gian để xây dựng hảo cảm với nàng.
Nhưng hiện tại nàng dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt, căn bản chưa cho hắn cơ hội mở miệng.
Nguyên Sách: "Nếu không phải nàng ấy thích huynh trưởng mới sinh ra tưởng tượng như vậy, lại không biết được ta đã không phải là huynh trưởng ——"
Thì ánh mắt hôm nay nàng nhìn hắn, không nên là tựa như đang nhìn một kẻ thù căm thù đến tận xương tuỷ.

Thậm chí chỉ là vì chán ghét, liền không quan tâm đến lưng ngựa cao như vậy cũng muốn nhảy xuống thoát đi.
"Vậy nếu quận chúa vốn dĩ không thích đại công tử, chán ghét đại công tử như lời bên ngoài đồn đãi thì sao?"
Lý Từ Phong nói, đoạn ký ức không có thật của nàng ấy có thể là do mình tưởng tượng, cũng có thể là nghe ấy chuyện xưa của người khác như ấn tượng khắc sâu trong lòng.
Nhưng cái chuyện xưa này, không chỉ thân thế bối cảnh của nam nữ chính, cuộc đời, mối quan hệ với những người xung quanh, cũng giống y như nàng ấy và huynh trưởng, ngay cả chuyện xưa tính tình tác phong của cữu cữu, cữu mẫu và cả đại biểu ca nữ chính cũng trùng hợp giống nhau đến từng chi tiết.
Nếu là chuyện xưa của người khác, làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy?
Nghĩ lại khi Khương Trĩ Y ở thư viện xem hắn cưỡi ngựa bắn cung từng nói, nàng biết trước đây hắn đều là đang giấu dốt.
Bùi Tuyết Thanh biết huynh trưởng không phải là tên ăn chơi trác táng như hắn tỏ ra, cho nên thích huynh trưởng.

Nếu như Khương Trĩ Y cũng biết như vậy, chuyện nàng ấy thích huynh trưởng cũng không có gì kỳ quái.

Mà hiện tại, ở trong mắt nàng, nếu hắn vẫn là huynh trưởng, vẫn là cái người nàng âm thầm ái mộ nhiều năm, thì ít nhất nàng nên tới cùng hắn gây lớn chuyện một trận, chất vấn hắn vì sao lừa nàng, rốt cuộc có phải thiệt tình cầu thú nàng hay không, rồi chuyện của Bùi Tuyết Thanh sao lại thế này.
Nhưng nàng không có, nàng chỉ quyết tâm nhẫn nhục phụ trọng mà chạy đi.
Chịu đựng khuất nhục ở bên cạnh hắn, để chạy đi
Sắc trời từng chút ảm đạm đi, tới lúc lên đèn, Khương Trĩ Y ngồi trước bàn cơm trong gian ngoài của phòng ngủ, nhìn Kinh Chập bưng vào một bàn đồ ăn, ăn uống không vô, cầm đũa lên lại buông.
"Quận chúa, ngài đừng bao giờ để mình đói lả như vậy, nếu chúng ta còn muốn tìm biện pháp ra......" Kinh Chập nói đến một nửa, nghe thấy Cốc Vũ ngoài cửa cao giọng kêu một câu "Thẩm Thiếu tướng quân", liền lập tức dừng miệng.
Quả nhiên, ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Nhìn bóng dáng thân ảnh đang dừng ở cửa phòng kia, Khương Trĩ Y hít sâu khởi một hơi.
Nếu hắn đã biết nàng đã khôi phục ký ức, thì cũng không lại vòng quanh nữa, đêm nay cứ hỏi thẳng hắn cho rõ ràng.
Khương Trĩ Y ngồi ngay ngắn lên, chỉnh chỉnh vạt áo ngoài, nói một câu "Vào đi".
Nguyên Sách đẩy cửa ra đi đến, nhìn đồ ăn trên bàn ăn của nàng: "Còn chưa nguôi giận? Để ta thử độc cho."
Khương Trĩ Y bị lời hắn nói làm cho sửng sốt, im lặng một lát rồi nói: "Trong viện của ngươi trong không có bữa tối?"
"Phòng bếp cho rằng ta không trở về, không chuẩn bị phần cho ta."
"Vậy chờ bọn họ chuẩn bị."
"Trễ lắm, ta tuỳ tiện ăn ở chỗ nàng mấy ngụm được rồi, lát nữa còn phải đi gặp khâm sai Hồng Lư Tự." Nguyên Sách chỉ lo tự mình ngồi xuống ở đối diện nàng.
Ánh mắt Khương Trĩ Y cứng lại: "Đi chỗ nào gặp......"
"Muốn đi cùng?" Nguyên Sách cong môi cười, "Vậy ăn bữa tối xong cùng ta một qua thôi."
Khương Trĩ Y càng thêm đoán không ra người này, nàng đã biểu hiện đến rõ ràng như vậy, hắn lại dường như không có việc gì, là giả mù hay thật sự mù rồi vậy?
"Không muốn đi?" Nguyên Sách khẽ nhướng mày.
"Đi." Khương Trĩ Y gấp kế hoạch chuẩn bị xé rách da mặt làm ba làm bốn cất đi, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Kinh Chập, bảo nàng ta đi lấy thêm một bộ chén đũa lại đây, an tinh nhìn người thẳng người đối diện để xem diễn biến kế tiếp.
Giống như thật sự chỉ là tới ăn bữa cơm xoàng, Nguyên Sách lấy ướt khăn lau tay, cầm đũa lên, gấp mấy cọng măng vào trong chén, bắt đầu ăn như bình thường.

Sau mấy ngụm mới nhấc mắt lên, thấy nàng vẫn không nhúc nhích, hỏi: "Sao lại không động đũa?"
"Không muốn ăn uống."
"Có thể là lần cuối cùng ngồi cùng bàn dùng bữa, ăn nhiều một chút đi."

......!Hắn là nhìn ra nàng rất quyết tâm, nên định thả nàng trở về?
Ánh mắt Khương Trĩ Y vừa động, trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, hắn vậy mà sấm to mưa nhỏ, cứ như vậy chịu buông tha nàng.
Trầm mặc một lát, Khương Trĩ Y chần chờ chậm rãi cầm lấy chiếc đũa, đưa về hướng dĩa măng xào trước mặt nàng, nhưng khi sắp đến bên dĩa, lại nhớ dĩa này lúc này hắn mới gắp, liền chuyển đũa, đi gắp tôm bên dĩa bên cạnh.
Nguyên Sách liếc nhìn nàng một cái, bảo Kinh Chập lại lấy một đôi đũa tới, đổi qua cầm đũa mới gắp một con tôm, loạt xoạt một lát liền lột vỏ xong, đưa tới cái dĩa trong tầm tay nàng.
Khương Trĩ Y cứng đờ mà nhìn động tác hắn tự nhiên như vậy, cúi đầu há miệng nhỏ bắt đầu ăn cơm.
Hồi lâu sau, con tôm kia vẫn còn nằm trên cái dĩa lạnh băng.
"Sao lại không ăn?" Nguyên Sách hất hất cằm.
Khương Trĩ Y nhìn về phía con tôm được hắn lột vỏ: "Ta ăn, ngươi liền dẫn ta đi gặp khâm sai?"
Nguyên Sách nhìn ánh mắt nàng thật sự nhẫn nhục phụ trọng tới rồi cực điểm, xoay đầu qua một bên cười: "Khương Trĩ Y, ta có thể dẫn nàng đi gặp khâm sai ——"
"Nhưng ta đã chuẩn bị tốt ở chỗ khâm sai rồi, cho dù nàng có gặp được hắn, cũng ra không được Hà Tây."
Sắc mặt Khương Trĩ Y biến đổi, tay cầm đũa tay run rẩy, dằn lại cơn giận dữ muốn đập bàn, quăng đũa đứng dậy.
Kinh Chập một bên kinh hồn táng đảm mà nhìn hai người, chuẩn bị bảo hộ Khương Trĩ Y bất cứ lúc nào.
"Vậy ý ngươi là gì? Cái gì kêu là lần cuối cùng ngồi cùng bàn dùng bữa?"
"Nếu muốn xé rách mặt, tất nhiên là một lần cuối cùng." Nguyên Sách ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên bình tĩnh mà nhìn nàng.
"Gạt ta ăn bữa cơm này với ngươi, ngươi có chỗ tốt nào chứ?"
"Không được chỗ tốt nào, nhưng mà có thể nhìn thấy được, đến tột nàng ghét ta bao nhiêu."
"......"
Khương Trĩ Y không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn: "Ngươi có bệnh phải không?"
Nàng chán ghét hắn đến mức nào, còn cần đến bữa cơm này chứng minh?
Nguyên Sách rũ mắt nhìn về hướng con tôm đã lột vỏ để bên cạnh mà nàng chạm cũng không muốn chạm vào: "Không phải nói......!Ta là người sạch sẽ nhất thiên hạ này hay sao?"
Trong lòng Khương Trĩ Y lộp bộp một chút.

Không thể tránh né được những hình ảnh lần trước khi nói những lời này tái hiện trong đầu.
Sấm mùa xuân vang lên, mưa từng trận trút xuống, ở cái trạm dịch xa lạ kia, bọn họ nép vào nhau trong bóng tối, trên chiếc giường nhỏ hẹp, trao nhau hơi ấm ẩm ướt nóng hổi, hắn hỏi nàng không cảm thấy dơ sao?
Nàng nói, ta cảm thấy A Sách ca ca là người sạch sẽ nhất khắp thiên hạ này.
Khương Trĩ Y nhắm mắt, thái dương nhảy thình thịch, nổi trận lôi đình: "......! Ta nói cái đó có phải ngươi hay không, trong lòng ngươi không phải rõ ràng sao?"
"Dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy lừa ta đến nơi đây, ngươi không nghĩ tới ngươi ghê tởm đến mức nào sao?"
Nguyên Sách rũ mí mắt xuống, gật gật đầu: "Ta dơ, ta ghê tởm, sạch sẽ chỉ có huynh trưởng ta phải không?"
"Đúng ——" Khương Trĩ Y thuận miệng văng ra một chữ, kéo dài âm sững sờ đứng tại chỗ.
......!Sao?

Cái, cái gì huynh trưởng?
Thẩm Nguyên Sách còn có huynh trưởng? Hắn không phải con duy nhất của Thẩm gia sao?
......!Không phải, hắn có huynh trưởng thì liên quan gì đến nàng?
Khương Trĩ Y đột nhiên thở phì một hơi, điệu bộ buồn cười nhìn hắn, muốn làm hắn không nhận ra cảm xúc thật của nàng.
"Nàng thích hắn như vậy, thích đến cho dù ta cùng hắn......" Nguyên Sách nói đến một nửa liền dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới lời nàng nói cái đêm say rượu đó, trong phủ công chúa, đã từng nói với hắn.
—— Ta thích, đều không phải là túi da của A Sách ca ca, mà là linh hồn của hắn, trái tim của hắn......!Thế gian này chỉ có một A Sách ca ca, cho dù các ngươi có giống nhau như đúc, ta cũng sẽ không thích thế thân của hắn....
"Cũng đúng, nàng đã từng nói, không thích túi da." Nguyên Sách gật gật đầu.
Tiếng mắng sắp ra khỏi miệng Khương Trĩ Y chợt kẹt lại ở yết hầu, người vẫn không nhúc nhích mà sững sờ đứng yên tại chỗ, ba hồn bảy phách lại đang điên cuồng chấn động.
Có ý gì......? Cái gì thích, cái gì túi da, là Thẩm Nguyên Sách điên rồi, hay là nàng lại choáng váng?
Lời này sao nàng nghe không hiểu, mà nếu hiểu đúng như thế thì lại khủng khiếp đến vậy?
Khương Trĩ Y mở to mắt, lặng lẽ duỗi tay về hướng Kinh Chập mà cầu cứu.

Kinh Chập cũng đang sởn hết tóc gáy, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Một chủ một tớ l không dám nhúc nhích mà nhìn người đối diện cúi đầu, chỉ có thể nắm tay nhau ngầm hấp thu lực lượng, ánh mắt một đi một về.
Khương Trĩ Y: Bữa cơm hôm nay để quá nhiều rượu sao?
Kinh Chập: Không có đi......
Khương Trĩ Y chậm rãi buông tay Kinh Chập ra, làm bộ tức giận mà phất tay đi qua qua lại lại, sau đó làm ra vẻ tình cờ đi đến bên cạnh Nguyên Sách, khẽ hít một hơi ngửi ngửi, ngửi được một mùi bồ kết hương, trong đó lại hỗn loạn một tia mùi rượu như có như không.
Quả nhiên là rượu......!Đây là uống rượu xong, tắm một trận rồi lại đây?
Khương Trĩ Y lại làm bộ tức giận mà bước qua bước lại thêm hai lần, trở lại chỗ cũ, hướng về phía Kinh Chập làm khẩu hình: Chính hắn uống rượu.
Kinh Chập: Thì ra là thế.
Nhưng mà sau khi uống rượu không phải đều nói lời thật hay sao? Trong mấy lời này của hắn còn có huyền cơ gì hay không?
Khương Trĩ Y yên lặng suy nghĩ mấy câu đó của hắn, cảm giác hình như mình đã bắt được tin tức gì quan trọng, nhất thời lại khó có thể kết nối lại.

Khương Trĩ Y cố bình tĩnh lại, hỏi: "Huynh trưởng ngươi —— hắn ở đâu?"
Nguyên Sách nâng mắt lên, như thể men say thực sự thấm vào người, ánh mắt hơi hơi có chút hỗn độn: "Ngươi muốn đi tìm hắn?"
Nàng nghĩ —— nếu ta không muốn thì sao?
Khương Trĩ Y khẩn trương liếm liếm môi, chọn một câu trả lời có thể tiến có thể lùi: "Đương nhiên......"
Nguyên Sách nhìn nàng, nhếch khóe miệng: "Đáng tiếc trên đời này chỉ có ta, không có huynh trưởng ta —— làm sao bây giờ đây, Khương Trĩ Y.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi