ĐỐT CHÁY CON KIẾN



Cả người Liên Châu cứng đờ, không nói gì.

Lý Phục Thanh nghĩ là cô đồng ý rồi.
Liên Châu hoài nghi Liên Hoán là do Lý Phục Thanh giết chết.

Nhưng đáy lòng cô lại không chịu thừa nhận mình chính là đồng phạm.

Cô lúc ấy thực sự hận đến mức muốn Liên Hoán chết đi, giống như hiện tại hận muốn băm nát cha dượng của Corgi.
Liên Châu thấp thỏm qua mấy ngày.
Lý Phục Thanh lái xe đến đón cô, nói đưa cô đi ăn món Tây, đã đặt sẵn chỗ.
Sau khi Liên Châu lên xe, xe lập tức chạy thẳng ra ngoại ô.

Liên Châu phát hiện không đúng, muốn Lý Phục Thanh đưa cô trở về.

Chiếc xe dừng lại bên rừng thông, được bóng tối bao phủ, chỉ có đèn xe chiếu sáng một khoảng đường nhựa, hắn đã sớm đoán được Liên Châu không dám xuống xe.
Liên Châu nhìn khắp xung quanh một lúc, quay sang hỏi Lý Phục Thanh rốt cuộc muốn làm gì.
Thật ra cô đã đoán được vài phần, cô chỉ không không dám chắc chắn ở cuối con đường có phải đang có một miếng thịt chết hoặc là một cơ thể còn sót lại tiếng rên rỉ yếu ớt.
Lý Phục Thanh cười như không cười, như đang trào phúng nhìn cô.
"Cô đi theo là được rồi, tôi sẽ không làm gì cô, chúng ta đang cùng đứng trên một con thuyền."
"Tôi và anh không phải người đứng cùng một thuyền." Liên Châu vội vàng phủ nhận.
Lý Phục Thanh khởi động xe, lái về phía trước khoảng mười cây số thì dừng lại bên bãi cỏ hoang.


Đèn xe sáng chói thu hút rất nhiều côn trùng bay loạn xung quanh, không khí ngột ngạt như có thể vắt ra nước, trên bầu trời có vài tia chớp xuất hiện.
Liên Châu đứng trong bụi cỏ rậm rãi, chỉ chốc lát sau cả người đã ngứa ngáy khó chịu.
"Cô ở trên xe chờ đi, có rất nhiều sâu." Lý Phục Thanh thấy Liên Châu không ngừng gãi, mở cửa xe cho cô vào, thuận tay mở nhạc rồi đóng cửa xe lại.
Trong xe vang lên bản nhạc "Croatia cuồng tưởng khúc" mà cô đã từng nghe.

Liên Châu đang định tắt đi thì một ánh sáng đèn pin chiếu từ trong rừng cây lại đây.

Cô ngây dại ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người kia.

Hắn đang đến gần Lý Phục Thanh, dường như tâm tình rất tốt, hắn vươn tay ra bắt tay với Lý Phục Thanh.

Lý Phục Thanh chỉ chỉ trên mặt đất.

Người nọ cong lưng cúi xuống, dường như đang cẩn thận kiểm tra gì đó.

Sau đó một cái búa như thiên thạch rơi xuống...
Liên Châu vặn âm lượng đến mức lớn nhất...
Cô không nghe thấy âm thanh gì cả.
Cô quay đầu nhìn về tia chớp phía chân trời, những tia chớp đó kéo dài về phía này.

Tối nay sẽ mưa rất to, rửa sạch tất cả màu sắc khác chỉ để lại một màu thuần khiết nhất của mùa xuân.
Có người đập vào cửa xe, ánh mắt Liên Châu vẫn không rời khỏi tia chớp, giống như một tác phẩm điêu khắc, một thân cây hoặc một cây cột điện.

Tóm lại là cô ngồi im bất động, dưới làn da không hề có mạch máu đỏ tươi chảy xuôi.

Thời điểm này cô chỉ là một vật thể vô hồn.
Tiếng đập cửa xe đột nhiên im bặt, có lẽ hắn còn kêu thảm thiết một tiếng.
Hai mươi phút sau, Lý Phục Thanh lên xe.

Áo khoác của hắn đã không thấy nữa, trên áo sơ mi màu đen có dấu vết ẩm ướt, khuôn mặt lại vô cùng sạch sẽ, chỉ một ít mồ hôi được ánh sáng phản chiếu lên.

Liên Châu nghĩ thầm, chắc hắn đã lau qua mặt.

Hắn đổi quần áo của mình, rút một chiếc khăn ướt trong hộp ra, lau tay và cổ mình, rồi lái xe trở lại thị trấn.
Sắc mặt Liên Châu trắng bệch, đôi môi run rẩy, quần áo trên người đã sớm ướt đẫm.


Cô nhìn chăm chăm vào con đường liên tục được đèn xe chiếu sáng, không nói một lời nào.
Lý Phục Thanh cười nói: "Cô cũng không nhìn qua, sợ cái gì?"
Liên Châu nói không nên lời.

Đầu cô lúc này giống như một đồ ăn bị máy xay xay vụn nát, đống thức ăn vụn ấy giống như cùng chết với người đàn ông kia trong tiếng gặm cắn của đàn kiến.
Liên Châu cuối cùng không kiềm nén nổi nữa mà khóc rống lên.

Cả người cô đau đớn giống như bị xé rách.
Xe chưa vào đến nội thành, mưa không ngừng rơi xối xả xuống.

Tiếng những hạt mưa gõ lên cửa sổ ngày càng dày đặc, tiếng khóc của Liên Châu tan vào trong tiếng ồn ào, không còn sót lại gì.
Du Úc bỗng nhiên gọi điện thoại đến.

Liên Châu nhìn về phía Lý Phục Thanh, nhưng hắn cũng không thể hiện cảm xúc gì.

Liên Châu lau nước mắt nước mũi đi, nhận điện thoại.
Du Úc hỏi cô đang làm gì, anh vừa vặn đi qua gần chỗ nhà cô, muốn hẹn cô cùng đi ăn khuya.
"Tôi đang đi dạo trung tâm mua sắm, để hôm khác được không?"
Liên Châu nhỏ giọng nói.
Du Úc vốn chỉ là định thử vận may, không ngờ lại thật sự có thể hẹn gặp cô, trong lòng mừng rỡ đáp ứng.
Cúp máy, Liên Châu cầm điện thoại trong tay, nhưng Lý Phục Thanh vẫn chưa duỗi tay đòi điện thoại từ cô.
Trong nhà hàng đang phát một bản nhạc jazz mà Liên Châu đã nghe chán nhưng lại không thể nhớ nổi tên, trên bàn bày hoa tươi, phục vụ mang chai rượu vang lên, mỉm cười lịch sự hỏi Liên Châu:
"Thưa cô, cô có khỏe không? Có phải điều hòa quá lạnh không?"
Đây hóa ra là một xã hội văn minh.
Liên Châu lắc đầu, miễn cưỡng cười cười.
Đây là bữa ăn sáng cùng với Lý Phục Thanh.


Chẳng bao lâu sau món bò beefsteak đỏ tươi chín hai phần ba mà hắn gọi đã được mang lên.

Da đầu Liên Châu lập tức tê dại, gọi lại người phục vụ đang muốn rời đi kia lại.
"Thưa cô, cô còn cần gì ạ?" Anh ta hỏi.
"Ở đây có óc heo nướng không?" Liên Châu hỏi.
Người phục vụ hiển nhiên bị vấn đề này làm cho sửng sốt.

Đương nhiên bọn họ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp nên tươi cười đáp:
"Thật ngại quá, chỗ chúng tôi chỉ yếu là món Tây, không có óc heo nướng."
"À, vậy giúp tôi nấu chín món bít tết này đi." Liên Châu xụ mặt nói.
"Không cần, mang phần này xuống đi.

Anh mang cho cô ấy một phần khác đã nấu chín." Lý Phục Thanh nói, sau đó lại quay sang nói với cô, "Ăn đi, tôi mấy ngày nữa đi công tác, không có thời gian ăn cơm cùng cô."
Liên Châu không muốn lên tiếng, suy nghĩ bắt đầu trôi xa, bay bổng trong không khí, phiêu đãng ra ngoài cửa sổ.
Sau khi ăn xong, trong trung tâm mua sắm vang đầy giai điệu bài hát "Về nhà", Liên Châu một mình đi mua một chiếc váy sơ mi flannel màu xanh lá rồi gọi taxi về nhà.

Cô có chút mong đợi, muốn có thể gặp được Du Úc trong tiểu khu.

Nhưng khi trở về lại không thấy được bóng dáng Du Úc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi